Cô vẫn có chút do dự với việc sinh con, chủ yếu là sợ đau, niên đại này cũng không thể tiêm thuốc chống đau.
Hơn nữa cũng không biết có phải do cô đã tiếp nhận giả thiết cốt truyện rồi không, thế nhưng lại cảm thấy mấy chuyện này thật bình thường.
Sắc mặt Chu Dã căng chặt nhìn cô; “Đương nhiên là muốn sinh, đây chính con của chúng ta, chẳng lẽ em nỡ từ bỏ nó sao?”
Bạch Nguyệt Quý nhìn anh một cái, Chu Dã nghẹn họng, người phụ nữ tàn nhẫn này có khi thật sự nỡ làm vậy, nếu không phải hôm nay anh tới thì không biết cuối cùng cô sẽ đưa ra quyết định gì.
“Anh đã sẵn sàng làm cha chưa?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
Chu Dã không cần nghĩ ngợi đã nói: “Đương nhiên là sẵn sàng!”
“Sinh con ra thì về sau em phải ở nhà để chăm con, một mình anh có nuôi sống được hai mẹ con em không?”
Cha mẹ Chu Dã đã qua đời vì bệnh, anh có anh chị dâu, bất nhưng mà có cũng coi như không.
Việc này có nghĩa là nếu như cô sinh con ra thì sẽ không có ai giúp đỡ mà cô phải ở nhà chăm con, chuyện nuôi gia đình đương nhiên phải do anh gánh vác.
Nghe được chuyện cô nói, Chu Dã không chỉ không lo lắng mà trên mặt còn mang theo sự vui mừng nói: “Anh có thể nuôi sống được hai mẹ con em, cũng sẽ không để cho hai mẹ con em ăn cỏ ăn trấu, anh sẽ nỗ lực để em và con được sống một cuống sống hạnh phúc!”
Trong lòng có chút kích động, chẳng lẽ vợ đã quyết định sống chung với anh thật tốt? Anh đã chờ tới lúc vợ hồi tâm chuyển ý rồi đúng không?
Bạch Nguyệt Quý thấy trong lòng anh hiểu rõ thì cũng không nhiều lời, bởi vì cô biết rõ Chu Dã còn có con đường riêng, đúng là không cần dựa vào công điểm cũng có thể nuôi được cô và con.
“Hiện tại đã không còn sớm, mau trở về thôi.” Bạch Nguyệt Quý đứng dậy, nhưng mà nhìn đường núi có chút chênh vênh, nếu như cô mà bị ngã xuống thì đời này sẽ vô sinh, vậy nên cô không chút do dự nói: “Anh đỡ em với, lúc đi lên không cảm thấy gì, hiện tại đi xuống lại thấy hơi sợ”
Chu Dã không nói hai lời liền tiến lên đỡ lấy vợ, trong lòng cực kỳ vui vẻ: “Vợ à, em đi chậm một chút, chúng ta đi chậm một chút cũng không sao”
*
Bạn tốt Mã Quyên tính chuẩn thời gian liền dẫn người vội vã chạy tới muốn nâng Bạch Nguyệt Quý bị sinh non về chỗ ở của thanh niên trí thức trước mặt tất cả mọi người. Nhưng khi tới nơi thì nhìn thấy hình ảnh hai vợ chồng đang đỡ nhau, vừa nói vừa cười đi xuống núi.
Mã Quyên: “……”
Hai nam thanh niên trí thức đi theo tới cũng quay sang nhìn nhau, nam thanh niên trí thức lớn tuổi hơn một chút hỏi: “Mã Quyên, không phải cô nói Bạch thanh niên trí thức sinh non, còn muốn ly hôn với Chu Dã sao?”
Sắc mặt Mã Quyên cứng đờ, bởi vì cô ta biết rõ tính tình của Bạch Nguyệt Quý, cũng là đoán chắc là chẳng sợ Chu Dã có tới đây thì cũng không thể ngăn cản được chuyện Bạch Nguyệt Quý muốn phá thai.
Không thể ngờ được cô ta lại nhìn thấy một màn này?
Nhưng mà cô ta cũng phản ứng rất nhanh, làm ra bộ dáng nhẹ nhàng thở ra: “Không có việc gì thì tốt rồi, Đổng đại ca, đã khiến hai người phải lo lắng rồi”
Lúc bọn họ nói chuyện thì Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đã đi tới.
Đương nhiên Bạch Nguyệt Quý quen biết ba người này, nữ chính là bạn tốt Mã Quyên của cô, hai người nam còn lại chính là Đổng thanh niên trí thức cùng Trần thanh niên trí thức.
Hơn nữa cũng không biết có phải do cô đã tiếp nhận giả thiết cốt truyện rồi không, thế nhưng lại cảm thấy mấy chuyện này thật bình thường.
Sắc mặt Chu Dã căng chặt nhìn cô; “Đương nhiên là muốn sinh, đây chính con của chúng ta, chẳng lẽ em nỡ từ bỏ nó sao?”
Bạch Nguyệt Quý nhìn anh một cái, Chu Dã nghẹn họng, người phụ nữ tàn nhẫn này có khi thật sự nỡ làm vậy, nếu không phải hôm nay anh tới thì không biết cuối cùng cô sẽ đưa ra quyết định gì.
“Anh đã sẵn sàng làm cha chưa?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
Chu Dã không cần nghĩ ngợi đã nói: “Đương nhiên là sẵn sàng!”
“Sinh con ra thì về sau em phải ở nhà để chăm con, một mình anh có nuôi sống được hai mẹ con em không?”
Cha mẹ Chu Dã đã qua đời vì bệnh, anh có anh chị dâu, bất nhưng mà có cũng coi như không.
Việc này có nghĩa là nếu như cô sinh con ra thì sẽ không có ai giúp đỡ mà cô phải ở nhà chăm con, chuyện nuôi gia đình đương nhiên phải do anh gánh vác.
Nghe được chuyện cô nói, Chu Dã không chỉ không lo lắng mà trên mặt còn mang theo sự vui mừng nói: “Anh có thể nuôi sống được hai mẹ con em, cũng sẽ không để cho hai mẹ con em ăn cỏ ăn trấu, anh sẽ nỗ lực để em và con được sống một cuống sống hạnh phúc!”
Trong lòng có chút kích động, chẳng lẽ vợ đã quyết định sống chung với anh thật tốt? Anh đã chờ tới lúc vợ hồi tâm chuyển ý rồi đúng không?
Bạch Nguyệt Quý thấy trong lòng anh hiểu rõ thì cũng không nhiều lời, bởi vì cô biết rõ Chu Dã còn có con đường riêng, đúng là không cần dựa vào công điểm cũng có thể nuôi được cô và con.
“Hiện tại đã không còn sớm, mau trở về thôi.” Bạch Nguyệt Quý đứng dậy, nhưng mà nhìn đường núi có chút chênh vênh, nếu như cô mà bị ngã xuống thì đời này sẽ vô sinh, vậy nên cô không chút do dự nói: “Anh đỡ em với, lúc đi lên không cảm thấy gì, hiện tại đi xuống lại thấy hơi sợ”
Chu Dã không nói hai lời liền tiến lên đỡ lấy vợ, trong lòng cực kỳ vui vẻ: “Vợ à, em đi chậm một chút, chúng ta đi chậm một chút cũng không sao”
*
Bạn tốt Mã Quyên tính chuẩn thời gian liền dẫn người vội vã chạy tới muốn nâng Bạch Nguyệt Quý bị sinh non về chỗ ở của thanh niên trí thức trước mặt tất cả mọi người. Nhưng khi tới nơi thì nhìn thấy hình ảnh hai vợ chồng đang đỡ nhau, vừa nói vừa cười đi xuống núi.
Mã Quyên: “……”
Hai nam thanh niên trí thức đi theo tới cũng quay sang nhìn nhau, nam thanh niên trí thức lớn tuổi hơn một chút hỏi: “Mã Quyên, không phải cô nói Bạch thanh niên trí thức sinh non, còn muốn ly hôn với Chu Dã sao?”
Sắc mặt Mã Quyên cứng đờ, bởi vì cô ta biết rõ tính tình của Bạch Nguyệt Quý, cũng là đoán chắc là chẳng sợ Chu Dã có tới đây thì cũng không thể ngăn cản được chuyện Bạch Nguyệt Quý muốn phá thai.
Không thể ngờ được cô ta lại nhìn thấy một màn này?
Nhưng mà cô ta cũng phản ứng rất nhanh, làm ra bộ dáng nhẹ nhàng thở ra: “Không có việc gì thì tốt rồi, Đổng đại ca, đã khiến hai người phải lo lắng rồi”
Lúc bọn họ nói chuyện thì Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đã đi tới.
Đương nhiên Bạch Nguyệt Quý quen biết ba người này, nữ chính là bạn tốt Mã Quyên của cô, hai người nam còn lại chính là Đổng thanh niên trí thức cùng Trần thanh niên trí thức.
Danh sách chương