Editor: Hannah
Trong phòng bệnh, dì Phương đã nhìn ra Lý Thành Hề là đối tượng mà Lâm Đào nhắc đến. Lúc nãy Lý Thành Hề còn ở đây, bà đã nhìn trộm vài lần, càng nhìn càng vừa ý.
Tên nhóc kia lớn lên đoan chính, làn da hơi đen chút. Đàn ông mà, muốn trắng trẻo làm gì? Làm tiểu bạch kiểm chắc? Dáng người cao lớn, lông mày thẳng tắp. Vừa nhìn đã khiến người khác yên tâm.
A Đào nhà bọn họ kết đôi với hắn, đúng là không lỗ. Hai người trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.
“Ông thấy chưa?” dì Phương nhìn Lâm Thường Hải.
Lâm Thường Hải buồn bực: “Thấy cái gì?”
Dì Phương bày ra vẻ mặt ‘ta biết hết’, bất đắc dĩ nói: “A Đào yêu đương rồi. Định hôm nay nói với ông. Biết ông nghe xong sẽ vui vẻ còn đặc biệt chuẩn bị đồ nhắm rượu cho ông. Ai ngờ lại xảy ra chuyện này.”
Bây giờ trong đầu Lâm Thường Hải đều là A Đào yêu đương, không nghĩ được gì khác.
Vội vàng hỏi: “A Đào yêu đương? Đối phương là ai?”
Dì Phương cười nói: “Còn ai nữa, chính là tên nhóc đã cứu ông đó. Tôi biết ngay mà, đàn ông các người toàn một đám vô tâm vô ý, còn trông mong ông nhìn ra cái gì? Lúc nãy trong phòng bệnh này, cái dáng vẻ anh nhìn em, em nhìn anh của hai đứa nó, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.”
Lâm Thường Hải vốn đang ôm tâm lý là nếu đối phương nhân phẩm không tốt thì ông không yên tâm giao con gái cho. Vừa nghe dì Phương nói đối phương là Lý Thành Hề, liền cũng vừa lòng.
Lý Thành Hề và Lâm Đào tìm đến bác sĩ hỏi thăm tình hình của Lâm Thường Hải. Bác sĩ nói may không bị thương đếm gân cốt nhưng vẫn phải nghỉ ngơi mấy ngày. Nếu muốn xuất viện thì không thành vấn đề. Hôm nay có thể về nhà nhưng phải đổi thuốc đúng giờ.
Chờ đến khi Lý Thành Hề và Lâm Đào trở về phòng bệnh, vừa định thẳng thắn nói chuyện với Lâm Thường Hải thì ông đã nói bản thân biết trước rồi.
Đứa con rể tương lai này, ông vô cùng hài lòng.
Hai người, một là lục quân đã xuất ngũ, một là hải quân. Trời Nam biển Bắc, nói chuyện rất nhiều.
Lúc trở về, chân cẳng Lâm Thường Hải bị thương, hơn nữa một chiếc hai mươi tám Đại Giang cũng không chở được nhiều người như thế. Vì vậy Lý Thành Hề đến chỗ Giang Hoành mượn một chiếc ô tô nhỏ, tự lái xe đưa bọn họ về nhà.
Kỹ thuật lái xe của Lý Thành Hề không tệ, đường ở nông thôn không tốt lắm nhưng vẫn có thể lái xe vững vàng.
Nhưng đường trong thôn quá nhỏ, không thể lái xe vào trong. Vì vậy Lý Thành Hề dừng xe trước cửa thôn, mấy người bọn họ xuống xe, Lý Thành Hề giúp Lâm Đào đỡ Lâm Thường Hải đi đường.
Nhà họ Lâm ngược hướng với nhà dì Phương, lúc đến ngã rẽ dì Phương nói dì ấy đi về trước.
Lâm Đào gọi dì lại: “Dì Phương bận rộn lâu như vậy chắc cũng đói bụng rồi, đến nhà con ăn cơm rồi hẵng về.”
Dì Phương không từ chối được Lâm Đào liền đồng ý.
Cứ như vậy đi đi về về, bây giờ đã hơn tám giờ tối.
Vì người dân ở quê không có hoạt động giải trí gì, vì tiết kiệm tiền dầu hỏa nên bình thường bọn họ ngủ từ rất sớm. Tầm giờ này, thôn Đào Hoa chỉ còn tiếng ếch kêu ‘ộp ộp’ chứ không còn tiếng gì khác.
Vào nhà, Lâm Đào đốt đèn dầu lên. Dưới sự trợ giúp của dì Phương, cùng nhau xuống bếp hâm lại mấy món ăn lúc tối là có thể ăn rồi.
Nhà bọn họ không lớn nhưng được Lâm Đào dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.
Lý Thành Hề cũng không phải loại người kén cá chọn canh. Khi đánh giặc, vũng bùn cũng có thể ngủ. Nơi này còn tốt lắm.
Tuy anh sinh ra trong gia đình có công với cách mạng, bởi vì thời trẻ lập được công nên hiện giờ cha anh đã là bậc thủ trưởng. Nhưng không vì thế mà con đường anh đi dễ dàng hơn người ta.
“Thành Hề là người Thượng Hải, không biết có thể ăn cay không.”
Đồ ăn trong nhà món nào cũng thêm ớt, Lâm Thường Hải sợ không đủ cay còn đặt thêm một đĩa ớt băm đặt ở bên cạnh.
Lý Thành Hề nói: “Lúc trước cháu từng đến Tứ Xuyên làm bộ đội vài năm, có thể ăn cay.”
“Tình cảm phát triển tốt, làm con rể của Tương Thành không thể ăn cay là không được. Lại đây nếm thử xem, A Đào nhà ta làm ớt băm ngon cực.” Lâm Thường Hải vừa nghe Lý Thành Hề nói có thể ăn cay liền giống như hiến vật quý mà đẩy đĩa ớt băm về phía anh.
Lý Thành Hề gắp một đũa lên ăn, Lâm Đào vội nói: “Ăn chung với cơm đi, nếu không thì cay lắm.”
“Thật sự rất ngon.” Lý Thành Hề nghe lời Lâm Đào, trộn chung với cơm ăn.
Lâm Đào mỉm cười, trong lòng thỏa mãn vì được khen ngợi.
Bữa cơm hòa thuận vui vẻ. Khỏi phải nói, Lâm Thường Hải và dì Phương rất vừa ý Lý Thành Hề.
Nhưng vừa lòng đến đâu thì hiện tại Lâm Đào và Lý Thành Hề còn chưa kết hôn, chỉ là quan hệ bạn bè, Lý Thành Hề không thể ở lại qua đêm.
Trong phòng bệnh, dì Phương đã nhìn ra Lý Thành Hề là đối tượng mà Lâm Đào nhắc đến. Lúc nãy Lý Thành Hề còn ở đây, bà đã nhìn trộm vài lần, càng nhìn càng vừa ý.
Tên nhóc kia lớn lên đoan chính, làn da hơi đen chút. Đàn ông mà, muốn trắng trẻo làm gì? Làm tiểu bạch kiểm chắc? Dáng người cao lớn, lông mày thẳng tắp. Vừa nhìn đã khiến người khác yên tâm.
A Đào nhà bọn họ kết đôi với hắn, đúng là không lỗ. Hai người trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.
“Ông thấy chưa?” dì Phương nhìn Lâm Thường Hải.
Lâm Thường Hải buồn bực: “Thấy cái gì?”
Dì Phương bày ra vẻ mặt ‘ta biết hết’, bất đắc dĩ nói: “A Đào yêu đương rồi. Định hôm nay nói với ông. Biết ông nghe xong sẽ vui vẻ còn đặc biệt chuẩn bị đồ nhắm rượu cho ông. Ai ngờ lại xảy ra chuyện này.”
Bây giờ trong đầu Lâm Thường Hải đều là A Đào yêu đương, không nghĩ được gì khác.
Vội vàng hỏi: “A Đào yêu đương? Đối phương là ai?”
Dì Phương cười nói: “Còn ai nữa, chính là tên nhóc đã cứu ông đó. Tôi biết ngay mà, đàn ông các người toàn một đám vô tâm vô ý, còn trông mong ông nhìn ra cái gì? Lúc nãy trong phòng bệnh này, cái dáng vẻ anh nhìn em, em nhìn anh của hai đứa nó, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.”
Lâm Thường Hải vốn đang ôm tâm lý là nếu đối phương nhân phẩm không tốt thì ông không yên tâm giao con gái cho. Vừa nghe dì Phương nói đối phương là Lý Thành Hề, liền cũng vừa lòng.
Lý Thành Hề và Lâm Đào tìm đến bác sĩ hỏi thăm tình hình của Lâm Thường Hải. Bác sĩ nói may không bị thương đếm gân cốt nhưng vẫn phải nghỉ ngơi mấy ngày. Nếu muốn xuất viện thì không thành vấn đề. Hôm nay có thể về nhà nhưng phải đổi thuốc đúng giờ.
Chờ đến khi Lý Thành Hề và Lâm Đào trở về phòng bệnh, vừa định thẳng thắn nói chuyện với Lâm Thường Hải thì ông đã nói bản thân biết trước rồi.
Đứa con rể tương lai này, ông vô cùng hài lòng.
Hai người, một là lục quân đã xuất ngũ, một là hải quân. Trời Nam biển Bắc, nói chuyện rất nhiều.
Lúc trở về, chân cẳng Lâm Thường Hải bị thương, hơn nữa một chiếc hai mươi tám Đại Giang cũng không chở được nhiều người như thế. Vì vậy Lý Thành Hề đến chỗ Giang Hoành mượn một chiếc ô tô nhỏ, tự lái xe đưa bọn họ về nhà.
Kỹ thuật lái xe của Lý Thành Hề không tệ, đường ở nông thôn không tốt lắm nhưng vẫn có thể lái xe vững vàng.
Nhưng đường trong thôn quá nhỏ, không thể lái xe vào trong. Vì vậy Lý Thành Hề dừng xe trước cửa thôn, mấy người bọn họ xuống xe, Lý Thành Hề giúp Lâm Đào đỡ Lâm Thường Hải đi đường.
Nhà họ Lâm ngược hướng với nhà dì Phương, lúc đến ngã rẽ dì Phương nói dì ấy đi về trước.
Lâm Đào gọi dì lại: “Dì Phương bận rộn lâu như vậy chắc cũng đói bụng rồi, đến nhà con ăn cơm rồi hẵng về.”
Dì Phương không từ chối được Lâm Đào liền đồng ý.
Cứ như vậy đi đi về về, bây giờ đã hơn tám giờ tối.
Vì người dân ở quê không có hoạt động giải trí gì, vì tiết kiệm tiền dầu hỏa nên bình thường bọn họ ngủ từ rất sớm. Tầm giờ này, thôn Đào Hoa chỉ còn tiếng ếch kêu ‘ộp ộp’ chứ không còn tiếng gì khác.
Vào nhà, Lâm Đào đốt đèn dầu lên. Dưới sự trợ giúp của dì Phương, cùng nhau xuống bếp hâm lại mấy món ăn lúc tối là có thể ăn rồi.
Nhà bọn họ không lớn nhưng được Lâm Đào dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.
Lý Thành Hề cũng không phải loại người kén cá chọn canh. Khi đánh giặc, vũng bùn cũng có thể ngủ. Nơi này còn tốt lắm.
Tuy anh sinh ra trong gia đình có công với cách mạng, bởi vì thời trẻ lập được công nên hiện giờ cha anh đã là bậc thủ trưởng. Nhưng không vì thế mà con đường anh đi dễ dàng hơn người ta.
“Thành Hề là người Thượng Hải, không biết có thể ăn cay không.”
Đồ ăn trong nhà món nào cũng thêm ớt, Lâm Thường Hải sợ không đủ cay còn đặt thêm một đĩa ớt băm đặt ở bên cạnh.
Lý Thành Hề nói: “Lúc trước cháu từng đến Tứ Xuyên làm bộ đội vài năm, có thể ăn cay.”
“Tình cảm phát triển tốt, làm con rể của Tương Thành không thể ăn cay là không được. Lại đây nếm thử xem, A Đào nhà ta làm ớt băm ngon cực.” Lâm Thường Hải vừa nghe Lý Thành Hề nói có thể ăn cay liền giống như hiến vật quý mà đẩy đĩa ớt băm về phía anh.
Lý Thành Hề gắp một đũa lên ăn, Lâm Đào vội nói: “Ăn chung với cơm đi, nếu không thì cay lắm.”
“Thật sự rất ngon.” Lý Thành Hề nghe lời Lâm Đào, trộn chung với cơm ăn.
Lâm Đào mỉm cười, trong lòng thỏa mãn vì được khen ngợi.
Bữa cơm hòa thuận vui vẻ. Khỏi phải nói, Lâm Thường Hải và dì Phương rất vừa ý Lý Thành Hề.
Nhưng vừa lòng đến đâu thì hiện tại Lâm Đào và Lý Thành Hề còn chưa kết hôn, chỉ là quan hệ bạn bè, Lý Thành Hề không thể ở lại qua đêm.
Danh sách chương