Editor: Hannah

Vợ của vị doanh trưởng kia mất không tới một năm, trong nhà cha mẹ tuổi đã lớn, trẻ con còn nhỏ lại nhiều, không đủ sức chăm hết cho nên mới sốt ruột tìm cho vị doanh trưởng một cô vợ khác.

Ba đứa con, lớn nhất mới năm sáu tuổi, nhỏ nhất còn chưa tới một tuổi, gả qua chính là đi hầu hạ mấy đứa trẻ đó.

Lâm Đào có thể khẳng định, bà nội không thèm suy nghĩ đến việc sau khi cô gả qua cuộc sống có tốt hay không.

Lúc bà nội cùng cô nói chuyện này, cô đã trực tiếp cự tuyệt, nói chính mình tuổi còn nhỏ, sợ không thể chăm sóc nhiều trẻ con như vậy, đừng để đến lúc đó kết thân thành kết thù, sự tình trở nên tệ hại.

Cô định chờ khi ba trở về, lại cùng ba nói về việc này.

Ba cô là quân nhân xuất ngũ, bây giờ được phân đi làm tại đội vận chuyển, đi từ nửa tháng trước, có lẽ trong hai ngày này là có thể trở về.

Trong lòng Lâm Đào còn suy nghĩ, chỉ lo cúi đầu đi đường, không chú ý nhìn đằng trước.

Cuối cùng là ba gọi cô một tiếng, Lâm Đào mới chú ý tới ba đã ở cửa thôn chờ cô.

Lo lắng trên mặt Lâm Đào biến mất, thay thế chính là ý cười, ngon ngọt mà gọi một tiếng: “Ba.”



“Nghĩ chuyện gì thế, ngay cả đường cũng không nhìn.” Lâm Thường Hải duỗi tay đi lấy đi bồn gỗ trong tay Lâm Đào, lại bị Lâm Đào né tránh.

Cô bĩu môi: “Con cầm được, ba đi xe một chuyến trở về rất vất vả, đợi khi về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt. Con còn tưởng ngày mai ba mới có thể về, không ngờ tới là hôm nay.”

Nhìn hai mắt ba đỏ ửng, lại đau lòng.

Tài xế lái xe là như vậy, tuy rằng có hai người thường đổi tay lái cho nhau, nhưng đi một chuyến lâu như vậy, vẫn khiến người rất mệt mỏi.

Cũng may sau chuyến xe này là có thể ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi.

“Lần này thuận lợi, nên về sớm một ngày.” Lâm Thường Hải nói.

Chủ yếu là không có mưa, tương đối dễ đi. Nếu là gặp phải ngày mưa, có thể còn phải trễ thêm mới trở lại.

Lâm Thường Hải đem đồ vật trong tay đưa cho Lâm Đào xem: “Lần này ba đi Hàng thành, nhìn thấy rất nhiều váy đẹp, đều muốn mua cho con, nhưng không biết con mặc có vừa hay không, nên đành mua một miếng vải về, con muốn làm váy kiểu gì thì làm váy kiểu đó.”

Lâm Đào dỗi nói: “Ba lại tiêu tiền lung tung, quần áo con đủ rồi, sau này ba tự mua cho mình, không cần lo cho con.”

“Con là con gái của ba, ba không lo cho con thì lo cho ai.”



Hai cha con vừa nói vừa đi về nhà.

Lâm Đào suy nghĩ một chút, vẫn muốn cùng ba nói về chuyện định hôn kia: “Ba, con muốn cùng người nói chuyện này.”

Lâm Thường Hải: “Có phải chuyện bà nội định hôn sự cho con hay không?” Thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Đào, ông giải thích nói “Ba vừa vào cửa thôn đã gặp phải dì Phương, dì Phương nói hết cho ba nghe rồi.”

“A Đào yên tâm, ba quyết tâm sẽ không để con gả làm mẹ kế. Chờ lát nữa về nhà con đừng nói gì, ba nói với bà nội con. Ai thích làm mẹ kế thì làm, dù sao A Đào nhà chúng ta không cần.”

Giọng điệu Lâm Thường Hải kiên định.

A Đào nhà ông chỉ mười chín tuổi, bề ngoài xinh đẹp, lại học đến cấp ba, điều kiện không tính kém.

Ông đã tính là để cho A Đào tùy tiện chọn một người trẻ tuổi ở trong đội, cũng tốt hơn là gả qua làm mẹ kế của ba đứa trẻ.

Sau khi Lâm Đào nghe xong, nhìn phía ba, trong mắt tràn ngập ý cười.

Từ nhỏ, ba cô chính là thần hộ mệnh của cô, dùng thân hình của mình thay cô che mưa chắn gió.

Cho dù bây giờ cô đã trưởng thành, người ba mà trước kia cô cảm thấy giống như một ngọn núi, bây giờ cũng chỉ cao hơn so với cô một cái đầu mà thôi. Nhưng ở trong lòng Lâm Đào, ba vĩnh viễn là chỗ dựa an toàn nhất để cô dựa vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện