Sau khi về Bắc Kinh, Chu Dã đương nhiên không vội rời đi ngay.

Thời tiết lúc này cũng đã lạnh, chẳng phải chính là thời điểm thích hợp để nghỉ ngơi sao? Đặc biệt là còn có chăn ấm vợ hiền, khiến Chu Dã không khỏi cảm thán câu: ‘Chốn ôn nhu chính là nấm mồ của anh hùng’ thật chẳng sai.

Vì thế, Chu Dã ở nhà bám vợ suốt nửa tháng, đem hết “đạn dược” tích lũy trong thời gian xa nhà nộp lên đầy đủ, rồi mới thỏa mãn mà quay lại miền Nam.

Lúc này đã là cuối tháng 11, nhiệt độ ở miền Nam cũng bắt đầu xuống thấp.

Ai cũng là người từ quê ra, đều hiểu vào thời điểm này, việc đồng áng trong thôn chắc đã tạm ổn, nhưng vì giờ ai cũng làm riêng, chắc chắn vẫn còn nhiều việc.

Chu Dã chợt nhớ đến chú Trương và thím Trương, nên khi đến miền Nam, liền nói với Cố Quảng Thu:

“Anh Quảng Thu, anh có muốn về quê một chuyến, đón chú thím ra Bắc Kinh không?”

Cố Quảng Thu lập tức đồng ý:

“Vậy anh về một chuyến, lo xong việc rồi quay lại.”

Vợ anh ấy vẫn luôn lo lắng cho bố mẹ, nên anh cũng phải đích thân đi đón hai cụ ra thủ đô, để vợ hoàn toàn yên tâm.

Không chậm trễ, hôm sau anh liền mua vé tàu.

Lên tàu về lại thành phố. Do đến muộn, anh tìm một nhà khách nghỉ một đêm, hôm sau bắt xe khách về huyện.

Đến huyện, ban đầu anh định tự đi bộ về thôn, nhưng lại gặp được người quen đang lái xe lừa.

“Ngoã Phiến đấy à?” Cố Quảng Thu nhận ra Đào Ngoã Phiến, con trai duy nhất của chú Đào.

Trước đây còn ở quê, hai người từng cùng nhau đi săn, quan hệ rất tốt.

Đào Ngoã Phiến nghe có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy Cố Quảng Thu.

“Quảng Thu? Cậu về lúc nào thế? Khoan, hồi nãy là cậu gọi tôi à?” Đào Ngoã Phiến chậm phản ứng, giờ mới hiểu ra.

Cố Quảng Thu cười:

“Ờ, tôi gọi cậu đấy.”

“Cổ họng cậu lúc nào khỏi thế?” Đào Ngoã Phiến vừa mừng vừa ngạc nhiên.

Trước đây, trong một lần gọi điện về nhà, Cố Quảng Thu có nói chuyện được với mẹ vợ, nhưng sau đó, bà dặn mẹ chồng con dâu nhà Thái Sơn không được kể cho ai biết.

Thế nên đến tận giờ cả thôn vẫn chưa ai biết anh đã chữa khỏi.

“Năm nay mới chữa khỏi.” Cố Quảng Thu mỉm cười.

Đào Ngoã Phiến vội mời anh lên xe lừa:

“Lên đi, vừa đi vừa nói chuyện.”

Cố Quảng Thu lên xe, hỏi:

“Sao cậu lên huyện thế?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Đào Ngoã Phiến cười:

“Tôi đi bán hàng đây mà. Giờ dân thôn ai cũng nuôi gà nuôi vịt, tôi gom hết từ trong thôn, đem lên phố bán kiếm chút lời.”

Cố Quảng Thu nghe xong giơ ngón cái lên khen ngợi:

“Cái đầu này của cậu sáng thật đấy.”

Đào Ngoã Phiến chỉ cười.

Mà thật, làm cái nghề buôn vặt này, thu nhập cũng khá lắm, năm nay anh ta kiếm được không ít.

Dù vậy, Đào Ngoã Phiến vẫn quan tâm đến chuyện giọng nói của bạn.

Cố Quảng Thu cũng không giấu, nói rằng được chữa khỏi ở bệnh viện thủ đô, nhờ phẫu thuật nên mới khỏi được.

“Chà, cả thôn chắc sắp ngã ngửa luôn!” Đào Ngoã Phiến thốt lên.

Quả thực là ngã ngửa thật.

Ngay khi về đến đầu thôn, bị bắt gặp bởi nhà Triệu Mỹ Hương, người đã ly hôn với Giang Đại Hổ, hiện sống cùng ba đứa con ở ngay đầu thôn.

Thấy Cố Quảng Thu trở về là đã bất ngờ, mà càng bất ngờ hơn khi nghe anh chào mình:

“Chị Mỹ Hương, nhà chị dọn về đầu thôn từ bao giờ thế?”

Cố Quảng Thu vẫn chưa biết chuyện cô ly hôn.

“Ối dào ôi, Quảng Thu! Cậu nói được rồi à?!” Triệu Mỹ Hương sửng sốt hét lên.

“Giọng Quảng Thu chữa khỏi rồi, tất nhiên là nói được chứ sao.” Đào Ngoã Phiến cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhà hàng xóm xung quanh cũng nghe thấy, lúc này trong thôn không thiếu người, mọi người lũ lượt đổ ra vây quanh.

“Quảng Thu, cậu khỏi khi nào thế?”

“Trước đó không thấy tin gì, giờ đột nhiên nói được rồi?”

“Thật hay đùa đấy…”

Từng người một, ai cũng mắt tròn mắt dẹt, thi nhau hỏi thăm Cố Quảng Thu.

Anh đứng đó nói chuyện với bà con một lúc, rồi Đào Ngoã Phiến mới chở anh về đến nhà bố mẹ vợ.

Mọi người như Lý Đại Sơn và vợ, Lý Phong Thu và chị dâu, nghe tin cũng đều tới thăm.

Cố Quảng Thu uống cốc nước mẹ vợ rót, rồi mời khách ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện bình thường như xưa nay chưa từng bị mất tiếng.

Chỉ một lát sau, tin tức đã lan khắp cả thôn.

Mọi người trong thôn nghe tin Cố Quảng Thu chữa khỏi được giọng nói thì ai nấy đều sửng sốt kinh ngạc.

Cả bệnh câm mà cũng chữa khỏi được, thế thì thành phố lớn bên ngoài rốt cuộc là nơi thế nào vậy?

Đúng là không nên cười nhạo khuyết điểm của người khác, nhìn lại bây giờ xem?

Người có phúc vẫn là nhà họ Trương đấy!

Trước kia vì chỉ sinh được mỗi một đứa con gái là Trương Xảo Muội, hai vợ chồng chú Trương từng bị người ta châm chọc không biết bao nhiêu lần, nào là “tuyệt hậu”, nào là “không có con trai nối dõi”…

Bằng không, chuyện kết hôn của Trương Xảo Muội suốt bao năm, sao có thể gắn liền với chuyện của nhà họ Trương đến tận bây giờ?

Về sau gả cho một người câm như Cố Quảng Thu mà lại không phải “chàng rể ở rể” kiểu yếu đuối.

Vì người ở rể bình thường không phải kiểu vác cả cái nhà lên vai, gánh vác toàn bộ lao động chính như anh vậy.

Chỉ là trước kia, luôn có người không ưa, cứ bám riết chuyện anh đến ở rể mà nói ra nói vào, lại còn gọi anh là thằng câm.

Nhưng đúng là mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây.

Giờ đây, cái “tì vết duy nhất” của Cố Quảng Thu cũng đã chữa khỏi hoàn toàn.

Còn ai dám nói gì nữa?

Chỉ có nước ghen tị với nhà họ Trương thôi, tìm được chàng rể thế này, đứng mũi chịu sào cho cả gia đình, ai dám coi thường?

Lúc ấy trời cũng đã gần tối, mọi người trò chuyện thêm một lúc rồi lần lượt ra về.

Trong nhà chỉ có mỗi thím Trương ở nhà, chú Trương không có nhà.

Thím Trương vui mừng đến đỏ cả mắt, nhìn chàng rể cao to, lại có thể nói chuyện như người bình thường, vui tới mức nước mắt lưng tròng.

“Mẹ, mẹ đừng khóc, con khỏe mà.” Cố Quảng Thu cười trấn an.

Với mẹ vợ, anh luôn kính trọng hết long, từ khi về sống bên nhà vợ, bố mẹ vợ đều đối xử với anh như con ruột, chuyện lớn trong nhà đều bàn bạc cùng anh.

Ra ngoài, mẹ vợ cũng hết lòng bênh vực, trước đây có không ít lần vì người ta nói xấu sau lưng mà mẹ vợ đã cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.

“Mẹ biết rồi, mẹ đi làm thịt gà cho con bồi bổ đây!” Thím Trương vừa lau nước mắt vừa nói.

“Mẹ, không cần đâu ạ, muộn rồi, ăn gì đơn giản thôi cũng được.”

“Mới có chưa đến 5 giờ, lát nữa làm cho con ăn khuya.” Thím Trương nói xong thì đã đi bắt gà rồi.

Cố Quảng Thu thấy trong chuồng còn nhiều gà, cũng không cản nữa, nhưng vẫn giúp mẹ vợ bắt gà và tự tay làm thịt.

“Bố đi đâu rồi ạ?” anh hỏi khi Thím Trương đang đun nước.

“Bố con ở chỗ trại dê ấy.” Thím Trương vừa nói vừa nhóm bếp.

Khi vợ chồng con gái không có nhà, hai ông bà thường ăn uống rất đơn giản, chỉ làm chút cháo loãng qua bữa.

Nhưng dạo gần đây, chế độ ăn cũng cải thiện nhiều hơn, vì nhà nuôi hơn 70 con gà, trứng không thiếu.

Dẫu vậy, ông bà vẫn rất tiết kiệm, mỗi ngày chỉ ăn một quả trứng, số còn lại thì gom lại để Đào Ngoã Phiến tới thu mua bán kiếm lời.

Thím Trương nói: “Phải tiết kiệm, để dành được nhiều tiền hơn cho con gái con rể.”

Sau khi Cố Quảng Thu làm gà xong, ăn bát mì trứng mẹ vợ nấu, anh liền tới trại dê tìm bố vợ.

Từ xa đã thấy chú Trương đang gia cố lại cửa trại dê, anh cất tiếng gọi:

“Bố ơi!”

Chú Trương vừa quay lại nhìn thấy con rể, còn tưởng mình hoa mắt:

“Quảng Thu?”

“Bố, là con, con về rồi.” Cố Quảng Thu mỉm cười.

Chú Trương sớm đã nghe vợ nói chuyện này, giờ chính mắt thấy con rể thật sự nói được, tất nhiên là mừng khôn xiết, gật đầu liên tục:

“Tốt! Tốt lắm!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện