“Trăm vạn?”

Bạch Nguyệt Quý bật cười.

Nhưng cô thật sự không cho rằng ông chồng cục mịch nhà mình là người có “tham vọng nhỏ” đâu nhé.

Bây giờ mới chỉ vừa bước vào thập niên 80, thời đại mà chỉ cần là “hộ vạn phú” thôi cũng đủ được lên báo, vậy mà một tram vạn, là tương đương một trăm hộ vạn phú đó.

Nếu mà cái này còn gọi là “tham vọng nhỏ”, thì cỡ nào mới gọi là “tham vọng lớn” đây? Hơn nữa, cô còn nhớ rõ, hồi còn ở quê, anh từng nằm trong chăn thủ thỉ với cô rằng:

“Nếu một ngày nào đó mà kiếm đủ một vạn đồng, thì đời này có thể nằm dài hưởng thụ rồi.”

Giờ thì sao? Một tháng kiếm còn hơn số đó, thấy anh nằm dài được chưa?

Cô đoán thử xem, sau này chắc chắn anh sẽ lại bảo:

“Khi nào mà kiếm được một cái ‘mục tiêu nhỏ’ (nhỏ nhỏ thôi nhé), lúc đó chắc sẽ được nghỉ ngơi rồi.”

Và sau nữa thì lại thành:

“Khi nào kiếm đủ trăm cái tiểu mục tiêu, nghìn cái tiểu mục tiêu…”

Cuối cùng thì… muốn sánh vai với trời cao.

Nói hơi xa, nhưng mà tóm lại, con người này chính là kiểu như vậy đấy.

Nói đẹp thì là đầy chí tiến thủ.

Nói thẳng ra thì là mệnh khổ, trời sinh để lao động kiếm tiền.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng phải thừa nhận: cô khá thích kiểu người như anh.

Tính cách của hai người cực kỳ bù trừ cho nhau. Cô thì… quá mức “Phật hệ”.

Phật hệ đến nỗi đi mua tứ hợp viện cũng chẳng có mấy hứng thú cao.

Chu Dã đi hai tháng trời, cô cũng chỉ tậu thêm một căn tứ hợp viện, loại viện độc lập hai sân nằm gần khu trường học.

Giá trị căn đó? Mười bốn ngàn đồng.

Không cần nói nhiều, vị trí đắc địa, phong cách tuyệt đẹp, giá tất nhiên là thuộc hàng đắt đỏ.

Hơn nữa, các loại giấy tờ quyền sở hữu đều cực kỳ rõ ràng minh bạch, không có bất kỳ rắc rối gì.

So với căn hai sân đầu tiên cô từng mua, thì căn này đúng là hơn hẳn về mọi mặt.

Nhưng cho dù là 14.000 đồng, Bạch Nguyệt Quý cũng chẳng chớp mắt cái nào, mua luôn trong một nốt nhạc.

Đây chính là phong cách đầu tư của cô: ít việc, ít rủi ro, lợi nhuận cao.

Còn mấy việc như mở cửa hàng, buôn bán… đừng tìm cô làm gì.

Chỉ là ông chồng cô thì chẳng bao giờ yên phận.

Lần này vừa về, lại “đẻ” thêm cho cô ba cái “trứng” nữa: ba mặt bằng kinh doanh mới, đến lúc anh ra ngoài lo việc tiếp, thì cô lại phải lo trông coi, thu tiền, kiểm sổ sách.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý không có ý định cứ làm mãi như thế.

Cô đã có ý định bắt đầu bồi dưỡng Lý Đại Ni.

Về sau sẽ tăng lương cho Lý Đại Ni, để cô ấy tranh thủ thời gian rảnh mà đối chiếu sổ sách, ghi chép lại, sau đó đem về cho cô duyệt một lượt là xong.

Lần này Chu Dã về, ngoài chuyện mở thêm cửa hàng, còn bàn với cô một chuyện khác:

Gắn điện thoại cố định cho nhà.

Lắp một cái điện thoại hết 5.000 đồng, nửa cái “hộ vạn phú” rồi còn gì.

Với đại đa số gia đình thì đừng nói là lắp, nghĩ tới thôi cũng không dám nghĩ.

Nhưng với nhà Chu Dã thì vẫn nằm trong khả năng chi tiêu được.

Lý do muốn lắp cũng đơn giản: Đi công tác xa nhà, nhớ nhà, muốn gọi điện cho vợ con cũng không có chỗ mà gọi.

Nếu kinh tế nhà không khá thì thôi, chứ giờ tiền nong không đến mức phải thắt lưng buộc bụng, thì lắp thôi.

Thế là anh nảy ra ý định ấy.

Bạch Nguyệt Quý thật ra đã nghĩ đến từ lâu, chỉ là chưa nói ra.

Nghe anh đề xuất thì dứt khoát gật đầu:

“Vậy thì đi tìm người đến lắp luôn đi.”

Hôm sau Chu Dã lập tức đi liên hệ lắp đặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hàng xóm trong hẻm nghe nói nhà họ Chu sắp lắp điện thoại thì đúng là sửng sốt không nhẹ.

Nhưng cũng không đến mức choáng váng nữa, nhà họ Chu xưa nay vốn dĩ đã không giống người thường rồi.

Trong nhà có thiếu gì đâu?

Tivi màu, máy giặt, tủ lạnh, quạt bàn… đủ cả, giờ gắn thêm cái điện thoại cũng chẳng có gì là quá đáng.

Chỉ là khiến nhà họ Hoàng, nhà họ Thẩm kế bên phải xuýt xoa trầm trồ liên tục mà thôi.

Cậu Cố và mợ cũng mới nghe tin thì đều ngạc nhiên.

Tất nhiên họ biết cháu trai giờ có tiền, gắn điện thoại thì cũng không phải vấn đề.

Chỉ là… cái giá này đúng là đắt thật!

Chu Dã cười nói:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Ra ngoài làm ăn, nhớ nhà là có thể gọi về liền. Còn như anh Quảng Thu, cũng có thể gọi thẳng đến đây, không cần chạy ra ngoài tìm chỗ. Mấy thứ này dùng được, thì gắn thôi.”

Hai ông bà còn biết nói gì nữa?

Lắp điện thoại xong, Chu Dã liền gọi cho Ngô Nhị gia trước, bảo ông ghi nhớ số điện thoại ở nhà mình.

“Cậu cũng lắp điện thoại rồi à?” Ngô Nhị gia bật cười.

“Dùng được nên lắp thôi.” Chu Dã cười theo, “Tối nay qua nhà ăn cơm nhé?”

“Lát nữa phải ra ngoài, đã hẹn với một người bạn rồi, để hôm khác nhé.”

“Vâng, được thôi.”

Gọi xong cho Ngô Nhị gia, Chu Dã tiếp tục gọi về phía Nam, dặn Cố Quảng Thu hoặc Lý Thái Sơn, ai rảnh thì ra nghe máy.

Cuối cùng là Cố Quảng Thu bắt máy. Chu Dã báo số điện thoại ở nhà, nói sau này nếu nhớ nhà thì cứ gọi về, nói chuyện với chị dâu và mấy đứa nhỏ cho đỡ nhớ.

Cố Quảng Thu vừa cười vừa ghi số vào sổ, còn hỏi anh khi nào quay lại.

Chu Dã đáp là còn phải vài hôm nữa.

Lần trước đi gần hai tháng, giờ mới về, mà vẫn chưa “hưởng” vợ cho đủ, đương nhiên còn phải tiếp tục “hưởng” tiếp.

Còn bên phía Niên Viễn Phương thì không cần gọi, vì bên đó không có điện thoại cố định.

Còn nhà Cơ Tứ gia thì anh có gọi, nhưng lúc ấy ông ấy không ở nhà, có người nhận giúp và ghi lại số. Tối đó, Cơ Tứ gia gọi lại ngay.

Chu Dã ra nghe máy, hai người tám chuyện hơn nửa tiếng, đến khi cúp máy Cơ Tứ gia vẫn còn hơi tiếc nuối.

Cơ Tứ gia bảo anh:

“Sớm quay lại Tây Bắc đi, sắp tới là sinh nhật anh đấy. Lần này tổ chức lớn, phải giới thiệu cậu cho mấy người nữa quen biết.”

Thế thì Chu Dã dĩ nhiên không thể vắng mặt.

Muốn mở rộng ở Tây Bắc, những dịp như vậy không thể không tham gia.

Tuy nhiên, anh vẫn nán lại nhà thêm ba ngày nữa, “hành hạ” vợ thêm ba ngày nữa rồi mới luyến tiếc xách túi ra đi.

Vừa đến lại miền Nam, anh lập tức tăng ca xử lý toàn bộ sổ sách, hóa đơn bị dồn lại.

Sau đó bắt đầu liên hệ nguồn hàng, lần này anh định đem một lô hàng lớn lên Tây Bắc, mở kênh phân phối mới ở đó.

Chuyện này trước đó anh cũng đã hỏi qua Cơ Tứ gia trong điện thoại.

Cơ Tứ gia bảo:

“Cậu cứ gửi bằng tàu hỏa đến, cháu gái tôi là người phụ trách bách hoá bên đó, hàng đến là có xe đến chở ngay, đem về bỏ vào bách hoá là được.”

Chu Dã cũng mang theo giấy tờ kinh doanh hợp pháp, trực tiếp đến chỗ ga tàu làm thủ tục vận chuyển hàng, có giấy tờ đầy đủ thì chẳng có vấn đề gì.

Vì vậy, ở miền Nam anh không ở lại lâu, lập tức mang theo lô hàng quay lại Tây Bắc.

Nhưng lần này anh cũng cho Lý Thái Sơn nghỉ phép một chuyến, vì từ lúc cậu ấy đưa mẹ và vợ lên Bắc Kinh đến giờ vẫn chưa có dịp về thăm.

Anh cho nghỉ nửa tháng, bảo cậu ấy tranh thủ về thăm nhà.

Còn Cố Quảng Thu thì không được nghỉ, vẫn phải tiếp tục làm việc, vì Chu Dã bận, hai người chỉ có thể thay phiên nhau nghỉ.

Lý Thái Sơn cũng không khách sáo với anh Dã của mình, hôm đó mua vé tàu về thủ đô luôn.

Kim Tiểu Linh mừng rỡ khỏi nói, mẹ Lý Thái Sơn cũng vui không kém.

Nhưng người vui nhất chính là sắp mua được cái sân nhà này rồi!

Lần này Lý Thái Sơn về là để mua lại căn nhà của Bạch Nguyệt Quý.

Căn nhà này giá 4.100 đồng, số tiền này Lý Thái Sơn đã dành dụm được đủ.

Bạch Nguyệt Quý cũng rất sảng khoái, lập tức chuyển quyền sở hữu cho anh ấy.

Sau khi mua xong căn nhà, Lý Thái Sơn chỉ ở lại thêm ba bốn ngày, rồi lại xách ba lô quay về miền Nam tiếp tục kiếm tiền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện