Vừa bước vào cửa, Chu Dã đã mở lời nói đây là trà, rồi mở hộp trà ra cho đối phương nhìn thoáng qua, nói rằng mang đến biếu để “lão đại” uống.
Mà trong giang hồ có một quy tắc ngầm: đã nhận quà thì phải ra sức, không nhận thì thôi, nhưng nếu đã nhận rồi thì nhất định phải có qua có lại.
Đây là điều được mặc định công nhận, dù có là kẻ không ra gì, chỉ cần còn muốn lăn lộn ngoài xã hội thì cũng phải theo quy củ.
Chu Dã không sợ người ta nhận lễ, anh chỉ sợ người ta không nhận.
Nhưng anh biếu quà rất quang minh chính đại, lời nói cũng trơn tru, người đàn ông tên Phó Đại Long kia liền nhận quà.
Và ông ta cũng không nhận không – đích thân ra mặt giúp Chu Dã hẹn đối phương ra, làm trung gian đứng giữa.
Đám “khốn kiếp” gây sự lần này do một tên cầm đầu tên là Ngô Phúc.
Trên bàn rượu, Chu Dã và Niên Viễn Phương vừa ngồi xuống đã tự phạt ba chén để mở đầu.
Sự việc thế nào thì ai có mặt ở đây cũng đều biết rõ. Nhưng biết rồi thì sao? Rồng mạnh cũng không đè nổi đầu địa xà, huống hồ bọn họ còn chưa chắc đã là rồng.
Giờ đã ngồi xuống bàn rồi, thì dĩ nhiên phải nói chuyện tử tế. Tự phạt ba chén chính là thể hiện sự nhún nhường.
Phó Đại Long là người trung gian cũng dễ mở lời – dù sao Ngô Phúc cũng phải nể mặt ông ta.
Phó Đại Long không phải người mà Chu Dã kết giao bừa, ông ta có tiếng tăm trong giới giang hồ.
Quả nhiên, thấy Chu Dã và Niên Viễn Phương chủ động cúi đầu uống ba chén, Phó Đại Long liền cười, mời hai người ngồi xuống, rồi bắt đầu gợi chuyện với Ngô Phúc.
Ngô Phúc trước tiên trò chuyện với Phó Đại Long một lúc, sau đó mới liếc mắt nhìn mấy thỏi vàng nhỏ mà Chu Dã mang theo, giọng điệu kiêu ngạo nói:
“Thực ra chuyện cũng chẳng to tát gì, nhưng mấy người dưới trướng của các anh thật sự quá cứng đầu. Có gì không thể nói tử tế mà cứ phải ép chúng tôi ra tay? Nhưng giờ anh Đại Long đã ra mặt rồi, tôi tất nhiên cũng phải nể mặt ông ấy. Chỉ là chuyện như vậy, đừng để xảy ra lần thứ hai nữa!”
Chu Dã lập tức đáp:
“Lần sau nhất định không có đâu, chẳng qua là trước kia tôi chưa biết Anh Ngô, giờ biết rồi, thì còn gì mà va chạm nữa?”
Vừa nói vừa rót rượu cho đối phương.
Ngô Phúc nghe anh nói vậy, rất hài lòng, quay sang cười với Phó Đại Long:
“Anh Đại Long, hôm nay chúng ta phải uống vài chén ra trò mới được, cũng lâu rồi chưa gặp anh.”
Phó Đại Long cười, gật đầu.
Trong lúc ăn uống, Ngô Phúc đi vệ sinh, Chu Dã lập tức đi theo, chủ động đỡ lấy vai đối phương:
“Anh Ngô, anh với Anh Đại Long uống cũng kha khá rồi, để em dìu một chút.”
Nhìn cảnh Chu Dã đỡ Ngô Phúc đi ra ngoài, Phó Đại Long quay sang nhìn Niên Viễn Phương:
“Cậu phải học cậu ta nhiều vào đấy.”
Niên Viễn Phương chỉ biết thở dài.
Anh ta thật sự tâm phục khẩu phục Chu Dã, nhưng anh không làm nổi như thế, sự kiêu hãnh rèn luyện trong quân đội khiến anh ta không thể hạ mình đến mức ấy.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh coi thường Chu Dã, ngược lại, anh hiểu rất rõ:
Một người dám bỏ thể diện để kiếm tiền, là người đã trưởng thành.
Một người biết dùng thể diện để đổi lấy tiền, là người đã thành công.
Chu Dã chưa bao giờ là loại người luồn cúi. Bây giờ anh cúi đầu thấp như thế, chỉ cho thấy anh muốn miếng bánh than đá này đến mức nào.
Lúa chín thì cúi đầu.
Chu Dã cùng Ngô Phúc từ nhà vệ sinh quay lại, mà khi hai người vừa ra khỏi cửa, Ngô Phúc đã cười tươi, chủ động đưa địa chỉ nhà mình cho Chu Dã, bảo lần sau cứ đến nhà chơi là được.
Hai người vừa định quay lại phòng bao thì phía sau bỗng có người gọi lớn:
“Nghĩa đệ?!”
Ngô Phúc liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy đã “Ái da” một tiếng, vội chạy lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cơ Tứ Gia? Sao ngài lại có thời gian đến đây vậy?”
Người đàn ông trung niên được gọi là Cơ Tứ Gia lập tức gạt tay anh ta ra, giọng hất hàm:
“Mày là cái thá gì? Cút qua một bên đứng!”
Chính vì Ngô Phúc không chắn được, nên Chu Dã cũng thấy được người đó, vừa nhìn thấy, anh ngẩn người luôn.
“Tứ ca?”
“Nghĩa đệ! Quả nhiên là cậu, nãy giờ anh còn tưởng nhìn lầm!”
Cơ Tứ Gia kích động bước lên, ôm lấy vai Chu Dã, ngắm nghía từ đầu đến chân:
“Cậu tới vùng này mà không tìm Tứ ca à? Cậu biết Tứ ca nhớ cậu đến cỡ nào không?!”
Chu Dã hoàn toàn choáng váng.
Trong lòng gào lên: Tôi đâu có biết ông ở vùng này đâu, hơn nữa tôi còn tưởng ông đời này không ra khỏi trại nổi chứ…
Nhưng lời đó dĩ nhiên không thể nói ra.
Anh lập tức kích động ôm lại Tứ gia, cười lớn:
“Tứ ca, em cũng nhớ anh mà! Anh đi đâu thế? Sau khi anh bị chuyển trại em có tìm hỏi khắp nơi, mà chẳng moi được tí tin tức nào luôn!”
Chu Dã không phải kẻ mù, cái bộ dạng nịnh bợ khi nãy của Ngô Phúc lúc gặp “ông chủ” anh nhìn hết cả rồi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Vị “Tứ ca” này của anh chắc chắn là có bản lĩnh thật đấy.
Đây chính là ông chủ mỏ than mà Chu Dã từng quen hồi còn ở trong trại.
Năm đó, Chu Dã bị đưa tới một trại lao động cải tạo. Khi ấy anh mới bao nhiêu tuổi đâu? Đang độ trai tráng khí huyết bốc cao, thấy người khác bị giật đồ, bị đánh vô cớ, anh cũng là kiểu đầu óc nóng như lửa, liền ra mặt giúp đỡ.
Anh giúp đỡ người kia mấy lần, cũng vì thế mà xung đột đánh nhau mấy trận.
Nhưng thật ra, Chu Dã cố tình kiếm chuyện, bởi vì anh không cam lòng cúi đầu làm thuộc hạ cho đám người trong trại đó, để mặc chúng lộng hành. Nếu không ra tay giúp người khác, sớm muộn gì người bị bắt nạt cũng sẽ là mình. Vì thế, anh chủ động gây chuyện để phản kháng.
Cũng chính vì vậy mà anh quen biết Cơ Tứ Gia.
Một đêm nọ, khoảng canh ba, Tứ ca kéo anh ra ngoài, đứng dưới trăng quỳ lạy kết nghĩa huynh đệ.
Tứ ca bảo mình lớn hơn anh không ít tuổi, nên đương nhiên làm anh, ở nhà xếp thứ tư, cứ gọi là Tứ ca là được.
Chu Dã thấy ông ta thường xuyên được người ngoài gửi đồ, sống trong trại mà vẫn oai phong hơn người, tất nhiên cũng sẵn lòng nhận ông làm nghĩa huynh.
Tất nhiên, cậu mợ của Chu Dã cũng từng gửi đồ cho anh, nhưng gia đình chỉ là người dân thường, sao mà sánh được với mấy bưu kiện to đùng từ bên ngoài mà Tứ ca nhận được.
Tóm lại là trong trại, hai người kết nghĩa thâm tình, nhưng một tháng trước khi Chu Dã được thả, Cơ Tứ Gia lại bị chuyển đi.
Chu Dã không biết chuyển đi đâu, cũng có tìm hỏi, nhưng mấy trại lao động cải tạo gần đó đều không có thông tin.
Không ngờ gốc gác nhà Tứ ca lại chính là vùng này.
“Lúc đó Tứ ca được ‘vớt ra’ đấy.” Cơ Tứ Gia cảm thán, rồi nhìn quanh quán “Nơi này không tiện nói chuyện, đi, theo Tứ ca sang phòng riêng tâm sự đàng hoàng.”
“Dạ được.” Chu Dã gật đầu không chút do dự, rồi quay sang nói với Ngô Phúc “Anh Ngô, làm phiền anh sang nói giúp với người quen bên tôi một tiếng, bảo tôi có Tứ ca đến, tạm thời bận chuyện riêng, bảo họ về trước giùm.”
Ngô Phúc sợ run tim, vội vàng nói:
“Ấy ấy, có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà! Anh Dã yên tâm đi, yên tâm, cứ thoải mái đi với Tứ gia!”
Cơ Tứ Gia nheo mắt lại, nhìn Chu Dã rồi liếc sang Ngô Phúc:
“Nghĩa đệ, thằng ranh này bắt nạt cậu à?”
Ngô Phúc suýt nữa quỳ sụp xuống, mặt tái xanh, Chu Dã chỉ cười nói:
“Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ xíu thôi. Tứ ca, đi đi đi, chúng ta sang kia ngồi xuống nói chuyện cho thoải mái.”
Cơ Tứ Gia liếc Ngô Phúc lần nữa, rồi mới nói:
“Đi, theo Tứ ca. Cậu xem hôm nào rảnh thì gặp mặt cả mấy ông anh khác của cậu luôn. Bọn họ nghe anh kể về cậu, ai cũng muốn gặp, mà Tứ ca trí nhớ kém, quên mất địa chỉ nhà cậu, nếu không là cho người tới tìm từ lâu rồi…”
Mà trong giang hồ có một quy tắc ngầm: đã nhận quà thì phải ra sức, không nhận thì thôi, nhưng nếu đã nhận rồi thì nhất định phải có qua có lại.
Đây là điều được mặc định công nhận, dù có là kẻ không ra gì, chỉ cần còn muốn lăn lộn ngoài xã hội thì cũng phải theo quy củ.
Chu Dã không sợ người ta nhận lễ, anh chỉ sợ người ta không nhận.
Nhưng anh biếu quà rất quang minh chính đại, lời nói cũng trơn tru, người đàn ông tên Phó Đại Long kia liền nhận quà.
Và ông ta cũng không nhận không – đích thân ra mặt giúp Chu Dã hẹn đối phương ra, làm trung gian đứng giữa.
Đám “khốn kiếp” gây sự lần này do một tên cầm đầu tên là Ngô Phúc.
Trên bàn rượu, Chu Dã và Niên Viễn Phương vừa ngồi xuống đã tự phạt ba chén để mở đầu.
Sự việc thế nào thì ai có mặt ở đây cũng đều biết rõ. Nhưng biết rồi thì sao? Rồng mạnh cũng không đè nổi đầu địa xà, huống hồ bọn họ còn chưa chắc đã là rồng.
Giờ đã ngồi xuống bàn rồi, thì dĩ nhiên phải nói chuyện tử tế. Tự phạt ba chén chính là thể hiện sự nhún nhường.
Phó Đại Long là người trung gian cũng dễ mở lời – dù sao Ngô Phúc cũng phải nể mặt ông ta.
Phó Đại Long không phải người mà Chu Dã kết giao bừa, ông ta có tiếng tăm trong giới giang hồ.
Quả nhiên, thấy Chu Dã và Niên Viễn Phương chủ động cúi đầu uống ba chén, Phó Đại Long liền cười, mời hai người ngồi xuống, rồi bắt đầu gợi chuyện với Ngô Phúc.
Ngô Phúc trước tiên trò chuyện với Phó Đại Long một lúc, sau đó mới liếc mắt nhìn mấy thỏi vàng nhỏ mà Chu Dã mang theo, giọng điệu kiêu ngạo nói:
“Thực ra chuyện cũng chẳng to tát gì, nhưng mấy người dưới trướng của các anh thật sự quá cứng đầu. Có gì không thể nói tử tế mà cứ phải ép chúng tôi ra tay? Nhưng giờ anh Đại Long đã ra mặt rồi, tôi tất nhiên cũng phải nể mặt ông ấy. Chỉ là chuyện như vậy, đừng để xảy ra lần thứ hai nữa!”
Chu Dã lập tức đáp:
“Lần sau nhất định không có đâu, chẳng qua là trước kia tôi chưa biết Anh Ngô, giờ biết rồi, thì còn gì mà va chạm nữa?”
Vừa nói vừa rót rượu cho đối phương.
Ngô Phúc nghe anh nói vậy, rất hài lòng, quay sang cười với Phó Đại Long:
“Anh Đại Long, hôm nay chúng ta phải uống vài chén ra trò mới được, cũng lâu rồi chưa gặp anh.”
Phó Đại Long cười, gật đầu.
Trong lúc ăn uống, Ngô Phúc đi vệ sinh, Chu Dã lập tức đi theo, chủ động đỡ lấy vai đối phương:
“Anh Ngô, anh với Anh Đại Long uống cũng kha khá rồi, để em dìu một chút.”
Nhìn cảnh Chu Dã đỡ Ngô Phúc đi ra ngoài, Phó Đại Long quay sang nhìn Niên Viễn Phương:
“Cậu phải học cậu ta nhiều vào đấy.”
Niên Viễn Phương chỉ biết thở dài.
Anh ta thật sự tâm phục khẩu phục Chu Dã, nhưng anh không làm nổi như thế, sự kiêu hãnh rèn luyện trong quân đội khiến anh ta không thể hạ mình đến mức ấy.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh coi thường Chu Dã, ngược lại, anh hiểu rất rõ:
Một người dám bỏ thể diện để kiếm tiền, là người đã trưởng thành.
Một người biết dùng thể diện để đổi lấy tiền, là người đã thành công.
Chu Dã chưa bao giờ là loại người luồn cúi. Bây giờ anh cúi đầu thấp như thế, chỉ cho thấy anh muốn miếng bánh than đá này đến mức nào.
Lúa chín thì cúi đầu.
Chu Dã cùng Ngô Phúc từ nhà vệ sinh quay lại, mà khi hai người vừa ra khỏi cửa, Ngô Phúc đã cười tươi, chủ động đưa địa chỉ nhà mình cho Chu Dã, bảo lần sau cứ đến nhà chơi là được.
Hai người vừa định quay lại phòng bao thì phía sau bỗng có người gọi lớn:
“Nghĩa đệ?!”
Ngô Phúc liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy đã “Ái da” một tiếng, vội chạy lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cơ Tứ Gia? Sao ngài lại có thời gian đến đây vậy?”
Người đàn ông trung niên được gọi là Cơ Tứ Gia lập tức gạt tay anh ta ra, giọng hất hàm:
“Mày là cái thá gì? Cút qua một bên đứng!”
Chính vì Ngô Phúc không chắn được, nên Chu Dã cũng thấy được người đó, vừa nhìn thấy, anh ngẩn người luôn.
“Tứ ca?”
“Nghĩa đệ! Quả nhiên là cậu, nãy giờ anh còn tưởng nhìn lầm!”
Cơ Tứ Gia kích động bước lên, ôm lấy vai Chu Dã, ngắm nghía từ đầu đến chân:
“Cậu tới vùng này mà không tìm Tứ ca à? Cậu biết Tứ ca nhớ cậu đến cỡ nào không?!”
Chu Dã hoàn toàn choáng váng.
Trong lòng gào lên: Tôi đâu có biết ông ở vùng này đâu, hơn nữa tôi còn tưởng ông đời này không ra khỏi trại nổi chứ…
Nhưng lời đó dĩ nhiên không thể nói ra.
Anh lập tức kích động ôm lại Tứ gia, cười lớn:
“Tứ ca, em cũng nhớ anh mà! Anh đi đâu thế? Sau khi anh bị chuyển trại em có tìm hỏi khắp nơi, mà chẳng moi được tí tin tức nào luôn!”
Chu Dã không phải kẻ mù, cái bộ dạng nịnh bợ khi nãy của Ngô Phúc lúc gặp “ông chủ” anh nhìn hết cả rồi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Vị “Tứ ca” này của anh chắc chắn là có bản lĩnh thật đấy.
Đây chính là ông chủ mỏ than mà Chu Dã từng quen hồi còn ở trong trại.
Năm đó, Chu Dã bị đưa tới một trại lao động cải tạo. Khi ấy anh mới bao nhiêu tuổi đâu? Đang độ trai tráng khí huyết bốc cao, thấy người khác bị giật đồ, bị đánh vô cớ, anh cũng là kiểu đầu óc nóng như lửa, liền ra mặt giúp đỡ.
Anh giúp đỡ người kia mấy lần, cũng vì thế mà xung đột đánh nhau mấy trận.
Nhưng thật ra, Chu Dã cố tình kiếm chuyện, bởi vì anh không cam lòng cúi đầu làm thuộc hạ cho đám người trong trại đó, để mặc chúng lộng hành. Nếu không ra tay giúp người khác, sớm muộn gì người bị bắt nạt cũng sẽ là mình. Vì thế, anh chủ động gây chuyện để phản kháng.
Cũng chính vì vậy mà anh quen biết Cơ Tứ Gia.
Một đêm nọ, khoảng canh ba, Tứ ca kéo anh ra ngoài, đứng dưới trăng quỳ lạy kết nghĩa huynh đệ.
Tứ ca bảo mình lớn hơn anh không ít tuổi, nên đương nhiên làm anh, ở nhà xếp thứ tư, cứ gọi là Tứ ca là được.
Chu Dã thấy ông ta thường xuyên được người ngoài gửi đồ, sống trong trại mà vẫn oai phong hơn người, tất nhiên cũng sẵn lòng nhận ông làm nghĩa huynh.
Tất nhiên, cậu mợ của Chu Dã cũng từng gửi đồ cho anh, nhưng gia đình chỉ là người dân thường, sao mà sánh được với mấy bưu kiện to đùng từ bên ngoài mà Tứ ca nhận được.
Tóm lại là trong trại, hai người kết nghĩa thâm tình, nhưng một tháng trước khi Chu Dã được thả, Cơ Tứ Gia lại bị chuyển đi.
Chu Dã không biết chuyển đi đâu, cũng có tìm hỏi, nhưng mấy trại lao động cải tạo gần đó đều không có thông tin.
Không ngờ gốc gác nhà Tứ ca lại chính là vùng này.
“Lúc đó Tứ ca được ‘vớt ra’ đấy.” Cơ Tứ Gia cảm thán, rồi nhìn quanh quán “Nơi này không tiện nói chuyện, đi, theo Tứ ca sang phòng riêng tâm sự đàng hoàng.”
“Dạ được.” Chu Dã gật đầu không chút do dự, rồi quay sang nói với Ngô Phúc “Anh Ngô, làm phiền anh sang nói giúp với người quen bên tôi một tiếng, bảo tôi có Tứ ca đến, tạm thời bận chuyện riêng, bảo họ về trước giùm.”
Ngô Phúc sợ run tim, vội vàng nói:
“Ấy ấy, có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà! Anh Dã yên tâm đi, yên tâm, cứ thoải mái đi với Tứ gia!”
Cơ Tứ Gia nheo mắt lại, nhìn Chu Dã rồi liếc sang Ngô Phúc:
“Nghĩa đệ, thằng ranh này bắt nạt cậu à?”
Ngô Phúc suýt nữa quỳ sụp xuống, mặt tái xanh, Chu Dã chỉ cười nói:
“Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ xíu thôi. Tứ ca, đi đi đi, chúng ta sang kia ngồi xuống nói chuyện cho thoải mái.”
Cơ Tứ Gia liếc Ngô Phúc lần nữa, rồi mới nói:
“Đi, theo Tứ ca. Cậu xem hôm nào rảnh thì gặp mặt cả mấy ông anh khác của cậu luôn. Bọn họ nghe anh kể về cậu, ai cũng muốn gặp, mà Tứ ca trí nhớ kém, quên mất địa chỉ nhà cậu, nếu không là cho người tới tìm từ lâu rồi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương