Chu Tú Tú cầm lấy một miếng bánh nhỏ, để vào tay bàn tay mềm nhỏ của bé: “Không phải đói bụng sao? Ăn đi.”

Bụng của Tiểu Uyển kêu lên.

Rốt cuộc vẫn là trẻ con, mặc dù sợ nhưng vẫn hé miệng, ăn hết một miếng bánh.

Miếng bánh có phủ một lớp trứng màu vàng kim lúc trộn, khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn, tay nghề của Chu Tú Tú vô cùng tốt, nếu không sẽ không nổi bật nhất trong đám người làm chủ đề về ẩm thực, trở thành đại thần V. Cô nhào bột rất kỹ, vốn dĩ ban đầu bột còn cứng, nhưng sau khi thêm trứng vào đã trở nên mềm lại, cô lại đổ thêm một cốc nước nhỏ, trứng và bột càng mềm mịn hơn.

Nhưng cũng phải nói, nếu cho thêm sữa vào sẽ càng ngon nhưng với điều kiện hiện tại không cho phép cô lựa chọn tới lui.

“Ăn ngon thật.” Tiểu Uyển cắn một miếng bánh, hai mắt như muốn tỏa sáng.

Giọng nói của bé mềm mềm manh manh, không phải ăn dạng ngấu nghiến, trái lại còn nhẹ nhàng vô cùng. 

Nhưng sợ mình ăn quá nhanh, vụn bánh lãng phí rơi xuống đất, không muốn mẹ chửi.

Chu Tú Tú càng nhìn càng không đành lòng, vuốt nhẹ mái tóc thưa thớt của Tiểu Uyển: “Ngon sao, mỗi ngày đều sẽ làm cho con ăn.”

Thấy Chu Tú Tú giơ tay lên, Tiểu Uyển theo bản năng muốn né, nhưng lại không nghĩ tới, tay lại nhẹ nhàng vuốt trên đầu bé.

Hai mắt Tiểu Uyển thể hiện vẻ không thể tin được nhìn mẹ bé.



Chu Tú Tú hất cằm về phía Tiểu Niên, nói: “Kêu anh trai cũng tới ăn.”

Tiểu Uyển gật đầu, chạy về phía Tiểu Niên: “Anh trai, tới ăn.”

Thấy em gái ăn ngon, Tiểu Niên cũng có chút thèm ăn. Dù sao sự đề phòng với mẹ cũng không thể lớn hơn được những cái bánh trứng thơm ngạt ngào, Tiểu Niên cũng cất bước, chậm rãi đi tới giường.

Nó khẩn trương nhìn Chu Tú Tú, cầm lấy bánh.

Cắn một cái, mùi vị của trứng gà liền tràn ra trong miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiên Niên hiện lên vẻ kinh ngạc, nó lại cắn một miếng, liếm xung quanh miệng nhỏ của mình.

Tiểu Uyển nhỏ giọng hỏi: “Ăn ngon không anh?”

Tiểu Niên dùng sức gật đầu, tiếp tục cắn một miếng, vội vàng nhai.

Chu Tú Tú nhịn không được nở nụ cười: “Còn hai cái nữa đều là của các con.”

Dù Tiểu Uyển có ăn chậm đi nữa, bánh cũng vào hết bụng bé. Nhìn bánh trong hũ trên tay Chu Tú Tú, do dự một chút, sờ lên bụng mình, nói với giọng non nớt: “Tiểu Uyển đã no, mẹ ăn.”

Nói xong, Tiểu Uyển liền lùi về sau một bước, thoạt nhìn vô vùng ngoan ngoãn.

Bà đã từng nói, ở nhà phải làm việc, bớt gây chuyện lại, vì bé chỉ là đứa con nít.



Bé gái nhỏ không được ăn nhiều như vậy.

Chu Tú Tú ngạc nhiên khi nhìn thấy bé rõ ràng liên tục nhìn chằm chằm vào hũ, nhưng tầm mắt lại dần dần hạ xuống, cố sức dời mắt sang chỗ khác.

Khoảnh khắc đó khiến cô không tự chủ nhớ lại chuyện lúc nhỏ của mình.

Năm cô được sáu tuổi, cha bị tai nạn giao thông, mẹ ghét bỏ cô là đồ sao chổi, thu dọn hành lý bỏ đi không quay về.

Cô được ném cho ông bà ngoại, nhưng người già lớn tuổi lại gặp phải đả kích, không lâu sau liền bệnh không dậy nổi, sau một hồi quyết định, rốt cuộc cô lại được cô chú đón về nuôi.

Cô chú rất tốt bụng nhưng chăm sóc cho một đứa trẻ luôn là chuyện không dễ dàng, chỉ có thể cho nó ăn no mặc ấm nhưng cũng chỉ dừng lại đó. Khi đó Chu Tú Tú sợ mình lại một lần nữa bị vứt bỏ, nên vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời, trải nghiệm cảm giác ăn nhờ ở đậu, cho đến bây giờ cũng không thể nào quên được cảm giác lúc đó.

Hiện tại hai đứa trẻ này không phải ở nhờ nhà người khác, rõ ràng chúng đang ở trong chính ngôi nhà của mình, nhưng vì không có cha, mẹ cũng chẳng thương, mọi người đều coi chúng là phần dư thừa. Vì điều này mới khiến từng lời nói và hành động cũng có thể làm bọn trẻ lo sợ.

Trong lòng cô không biết nên có cảm xúc gì.

Vào đúng lúc này, giọng nói của hệ thống lại vang lên trong đầu.

[Nhiệm vụ thứ nhất đã hoàn thành.]

[Hệ thống sẽ phát thưởng: một viên kẹo đường.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện