Đồ ăn của các đầu bếp trong nhà ăn công xã hiện tại nấu vô cùng khó nuốt, khoai lang hấp tùy tiện, có khi còn chưa chín kỹ. Chu Tú Tú quen việc nấu ăn, không chịu nổi cách làm cẩu thả như vậy, ngay cả chuẩn bị nguyên liệu cũng rất tinh tế, giống như lúc cầm máy quay phim quay video nấu ăn trong quá khứ vậy.

Nghe thấy lời Trần Thục Nhã, cô nâng mắt nhìn lướt qua. Đây là nữ chính gốc mà, rõ ràng lần trước đã bị đuổi ra khỏi nhà ăn rồi, bây giờ vẫn còn có thể quay lại.

“Cô nói xem tôi tới làm gì?” Chu Tú Tú hờ hững trả lời một câu.

Vào khoảnh khắc đó, nụ cười trên mặt Trần Thục Nhã cứng đờ, cô ta hít một hơi thật sâu, lại làm ra vẻ cởi mở cười nói: “Cô thật sự rất giỏi, món gì cũng biết làm. Không giống tôi, chỉ biết ăn.”

Lời của Trần Thục Nhã vừa mới thốt ra, mấy anh chàng trẻ tuổi đang giúp đỡ trong nhà bếp lập tức dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô ta, thanh niên trí thức Trần là cô gái đến từ thành phố, lá ngọc cành vàng, phải che chở cho thật tốt!

Từng ánh mắt nhìn đến gương mặt Trần Thục Nhã, gò má cô ta ửng hồng, ngượng ngùng vén tóc mình, để lộ ra góc nghiêng tinh xảo, xinh đẹp.

Cao thủ trà xanh này từ đâu tới vậy? Chu Tú Tú không để ý giơ dao lên xuống đều đều, băm nhỏ khoai lang: “Ai mà không biết ăn chứ?  Không có gì đáng tự hào cả.”

Mấy anh chàng trẻ tuổi cảm thấy lời này của Chu Tú Tú cũng đúng, ngại ngùng sờ ót mình.

Trần Thục Nhã bị nghẹn họng, gương mặt xấu hổ đỏ ửng lên.

Vốn quay lại nghề cũ của mình một lần nữa, Chu Tú Tú cầm dao và muôi cơm, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.



Sắp đến giờ tan ca rồi, Chu Tú Tú giơ tay lên, động tác nhanh nhẹn, chỉ một lúc sau, đã nấu xong một nồi cháo thập cẩm lớn.

Nhìn dáng vẻ giống đầu bếp này của cô, ánh mắt sáng của Trần Thục Nhã dần lạnh xuống.

“Đồng chí Chu, chuyển bếp lớn qua bên này.” Bên ngoài có người gọi.

Chu Tú Tú gọi mọi người cùng giúp đỡ, thấy Trần Thục Nhã chớp mắt đứng một bên, cũng không gượng ép, xoay người bước đi.

Đợi đến khi người trong bếp đều tản đi, Trần Thục Nhã tiến lên phía trước một bước, cô ta không tin Chu Tú Tú có bản lĩnh lớn bao nhiêu.

Trần Thục Nhã lấy cái muôi lớn múc một muôi cháo, trong lòng không phục, nếm thử một miếng liền phun trở ra, nhưng không ngờ, đầu lưỡi vừa nếm được vị, cô ta ngẩn người.

Nguyên liệu bên trong cháo thập cẩm này đều là ngũ cốc, nhưng ăn thử thì không thấy thô nhám chút nào, cảm nhận nhiều mùi vị khác nhau đan xen khiến Trần Thục Nhã nhịn không được ăn thêm mấy miếng.

Thật sự rất ngon.

Trần Thục Nhã ăn đến vui vẻ, còn không quên dùng muôi khuấy đều cháo trong nồi để tránh lộ tẩy. Bên ngoài truyền đến tiếng động, là giọng của các đồng chí nam cười nói, Trần Thục Nhã luống cuống, lập tức ném cái muôi về chỗ cũ.

Lúc quay đầu, Trần Thục Nhã mỉm cười nhã nhặn.



Nhưng lúc Chu Tú Tú đi ngang qua, thấy rõ vết cháo dính trên khóe miệng cô ta.

Này là ăn vụng rồi hả?

Đã ăn vụng còn giả vờ giả vịt, nói thế nào cũng là nữ chính gốc trong sách, cô ta nhỏ nhen đến thế ư?

Chu Tú Tú càng thấy người này kỳ lạ.



Mọi người tan ca trở về, không trì hoãn một giây phút nào, vội vàng chạy đến nhà ăn công xã.

Sự thật cũng không phải muốn ăn, chung quy món ăn trong nhà ăn vẫn như thế, không một ai ôm hy vọng.

Suy cho cùng, bọn họ chỉ muốn xem trò cười của Chu Tú Tú!

“Chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ đang ở đâu, chúng tôi muốn nói chuyện với chị ấy!” Đột nhiên có người nảy ra một ý.

Vì thế dĩ nhiên Nhạc Hoa Bình bị ngăn lại.

“Chủ nhiệm Nhạc, tôi mới nói gần đây Chu Tú Tú yên phận một chút rồi, không ngờ đến cả cán bộ thôn cũng dám có ý đồ. Đầu bao lớn thì mang nón bao lớn, cô ta muốn vào nhà ăn làm việc, đảm đương được sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện