Trương Liên Hoa sang nhà bà Lý đóng giày cả buổi chiều, khi về nhà bụng đã đói cồn cào.

Dù trời gần tối không còn nóng bức nữa, nhưng cái thân già yếu gầy nhom này của bà ta, thật sự chịu không nổi giày vò, nghĩ tới sau khi về nhà còn phải nấu cơm cho ba đứa nhỏ, không khỏi thở dài một hơi.

“Bà nói xem sao số tôi lại khổ thế này? Người ta làm con dâu khổ sở rồi cũng thành mẹ chồng, đã bắt đầu hưởng phước từ lâu, tôi thì hay rồi, phải chăm sóc ba đứa trẻ, còn phải phục vụ con gái, con rể với con dâu!”

Bà lão bên cạnh thở dài: “Số của bà đúng là khổ.”

Trương Liên Hoa cũng chỉ là than phiền vài câu với người bạn đồng hành, mồm miệng liến thoắng, nói ra rồi trong lòng cũng dễ chịu một chút. Nhưng thấy dáng vẻ đồng cảm của người này, bà ta liền không vui: “Tôi khổ cái gì? Tôi có ba đứa con gái hiếu thuận! Bà cho rằng bọn nó không gả đi được ư? Là tôi không muốn ba người bọn nó lấy chồng, giữ hết lại bên cạnh chăm sóc tôi thì tốt biết bao nhiêu!”

“Dù con dâu chịu khó đi nữa, cũng là con nhà người ta, cách một cái bụng, ai biết được trong lòng bọn họ giấu ý nghĩ không đứng đắn gì?”

Trương Liên Hoa hừ một tiếng, quay đầu bước đi.

Vẻ mặt của người mẹ có ba cô con dâu sau lưng hoảng hốt, sững sờ tại chỗ, cảm thấy bản thân vô cớ bị chọc vào tim.

Trương Liên Hoa vừa đi, vừa cảm thấy chân mình cũng nhanh nhẹn lên.

Người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ, lúc trước bà ta không ủng hộ con gái lấy chồng, là vì để ba người bọn họ ở lại bên cạnh chăm sóc mình. Nếu không phải Đổng Hòa Bình là một người có sức lực, còn có thể ở rể, thì ngay cả cuộc hôn nhân này, bà ta cũng hủy rồi!

Tuy rằng bây giờ bản thân vẫn đang trả giá, nhưng như vậy vẫn chưa đủ sao? Đợi đến khi cô cả chín chắn, cô hai được bà ta nhận nuôi quay về, cô út tốt nghiệp cấp ba, gia đình mới tính là êm ấm.

Sớm muộn gì bà ta cũng có phúc hưởng không hết!

Về phần đứa con dâu kia…



Cô là một đứa ăn bơ làm biếng, Trương Liên Hoa cũng không mong đợi gì, chỉ hi vọng cô đừng gây rắc rối cho nhà mình, an phận sống qua ngày!

Trương Liên Hoa suy nghĩ suốt đường đi, người còn chưa tới cửa nhà, bỗng nhiên một mùi hương bay qua chóp mũi.

Bà ta thở dài một hơi, nếu mấy đứa con trong nhà cũng có thể nấu bữa cơm hiếu kính bà ta thì tốt biết bao? Nhưng lúc đang suy nghĩ như vậy, bà ta lại phát hiện không đúng lắm, mùi hương đó hình như bay ra từ phòng bếp của nhà mình!

Trương Liên Hoa xốc lại tinh thần, hăng hái về nhà, mở cửa nhà ra, mùi thơm đó càng nồng hơn.

Bà ta cười híp mắt: “Nhị Xuân nấu cho mẹ món gì ngon vậy?”

Nhưng không ngờ bước vào nhà, bà ta lập tức nhìn thấy Chu Tú Tú đang bận rộn trong nhà bếp.

Chu Tú Tú đang cắt cà chua, đặt hai trái cà chua nằm trên thớt, cô bắt đầu cắt xuống. Kỹ thuật của cô có thể nói là tuyệt vời, cà chua được cắt thành lát mỏng, nhưng nước bên trong vẫn được giữ lại như cũ, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn nhẹ nhàng cầm cà chua cắt xong đặt vào trong đĩa sứ, lại đổ một chén đường nhỏ lên trên, việc lớn đã xong.

Lúc cà chua trộn đường đỏ được bưng ra còn mang theo mùi thơm mát của rau dưa tự nhiên, khi đặt trên bàn vuông, Đổng Hòa Bình và Bùi Nhị Xuân đều không dám thở mạnh.

Chuyện gì đây, dùng đường đỏ quý giá trộn cà chua ăn?

Nhưng mà nhìn đúng là làm cho người ta có hơi thèm.

Trong lòng hai người này sớm đã dậy sóng, biểu hiện hết lên mặt nhưng dáng vẻ vẫn có thể giả vờ như không hề dao động, còn bọn nhỏ không giống như vậy.

Tiểu Niên và Tiểu Uyển chưa bao giờ nếm thử mùi vị của đường đỏ, nhìn vào những miếng cà chua ngọt ngào này, nước bọt trong cái miệng nhỏ nhắn bất giác tiết ra, nhưng cái tay nhỏ từ đầu đến cuối không cử động, nuốt ngụm nước bọt, trông mong nhìn chằm chằm vào Chu Tú Tú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện