Bùi Nhị Xuân đứng sững tại chỗ như bị sét đánh.
Yết hầu của Đổng Hòa Bình lăn một vòng, cuối cùng không nói gì.
Trương Liên Hoa nhặt được cây gậy nhóm lửa, nhưng không quất xuống mà nhìn Đổng Đại Phi với vẻ mặt khó tin: “Cháu nói cái gì?”
Bùi Nhị Xuân nhanh chóng đến trước giường nháy mắt với Đổng Đại Phi, ra hiệu cho nó đừng nói những điều không nên nói.
Nhưng Đổng Đại Phi thị lực không tốt như vậy, chỉ vừa khóc lóc vừa nói: “Mẹ, tại sao mẹ lại thông minh như vậy, biết được con ăn trộm kẹo?”
“Con… Sao con có thể ăn vụng được chứ, con nhớ nhầm rồi!” Bùi Nhị Xuân bất lực cố gắng bù đắp.
Nước mắt của Đổng Đại Phi rơi xuống từng giọt một, nấc cụt nói: “Mẹ, vốn dĩ là có ba cái, nhưng bây giờ chỉ còn có hai cái thôi!”
Đổng Hòa Bình cười gượng, cười mà như không cười nói với Chu Tú Tú: “Em dâu, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!”
Chu Tú Tú quay đầu nhìn Trương Liên Hoa: “Không đánh?”
Trương Liên Hoa cầm cây gậy nhóm lửa trong tay, bỏ xuống cũng không được mà cầm lấy cũng không xong, cuối cùng bị Chu Tú Tú khiêu khích tiến lên, muốn đánh Đổng Đại Phi.
Đổng Đại Phi gào thét lớn tiếng như bị chọc tiết heo, né tránh nhảy lên lưng mẹ: “Mẹ ơi! Bà ngoại muốn đánh con!”
Bùi Nhị Xuân bị con trai của mình ép, suýt chút nữa bị đau eo, bế con nấp sau lưng Đổng Hòa Bình nói: “Mẹ, đừng đánh con của con, mọi chuyện đều có thể bình tĩnh nói!”
Đổng Đại Phi là đứa trẻ mập mạp duy nhất trong thôn, lúc này Bùi Nhị Xuân linh hoạt chạy trái chạy phải, còn phải mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, thoạt nhìn có vẻ rất chật vật, nhưng cũng thật thương đứa nhỏ.
Trương Liên Hoa nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cây gậy nhóm lửa trong tay cũng không thể đáp xuống mông của Đổng Đại Phi, bà ta thở hồng hộc, cũng không biết là do nổi nóng, hay là do thể lực yếu theo không kịp.
Tình cảnh này thật giống một vở hài kịch, Chu Tú Tú yên lặng xem, cảm thấy bọn họ như là mèo vờn chuột vậy. Không kìm được, cô “xì xì” bật cười một tiếng.
Tiểu Niên và Tiểu Uyển vốn dĩ vẻ mặt đang căng thẳng, nhưng lúc này nhìn thấy mẹ cười, hai đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác trong nháy mắt không nhịn được cười lên.
Chu Tú Tú cúi đầu nhìn bọn nhỏ.
Khóe miệng hai đứa nhỏ cong lên, đôi mắt như trăng lưỡi liềm, còn lộ ra hàm răng trắng bóc.
Nụ cười ngây thơ của bọn nhỏ thật đẹp, thật hồn nhiên.
Khiến cho người ta muốn bảo vệ một phần đẹp đẽ này.
Chu Tú Tú mím môi cười, đưa tay ra giật lấy túi giấy dầu mà Bùi Nhị Xuân đang siết chặt trên tay.
Bùi Nhị Xuân cảm giác trước mắt tối sầm lại, còn chưa hoàn hồn, túi giấy dầu trong tay đã bị Chu Tú Tú lấy đi rồi.
“Cô cô cô - Cô muốn làm gì?” Bùi Nhị Xuân lập tức thả đứa nhỏ xuống, bắt đầu muốn cướp lại túi giấy.
Không ngờ Chu Tú Tú hành động rất mượt mà, lập tức trốn về phía sau, làm chị ta vồ hụt.
Bùi Nhị Xuân nhất thời không dừng chân lại được, suýt chút nữa thì ngã chổng vó, lảo đảo một cái, đầu gối đụng vào góc giường bên cạnh, đau đớn muốn bật khóc.
Chu Tú Tú mở túi giấy dầu ra, hỏi Tiểu Niên và Tiểu Uyển: “Hai con có muốn ăn không?”
Nếu như không nếm thử qua hương vị này, bọn nhỏ có lẽ còn không có cảm giác gì, nhưng bây giờ hương vị ngọt ngào của nửa viên kẹo sữa vẫn còn đang lưu luyến giữa răng môi như vầy, làm sao bọn nhỏ có thể cự tuyệt? Trong mắt Tiểu Niên và Tiểu Uyển lộ ra hy vọng, nhưng bọn nhỏ hiểu chuyện quen rồi, không dám lên tiếng.
Đổng Đại Phi cũng không làm nữa, dụi dụi con mắt, nhìn túi giấy dầu trong tay Chu Tú Tú, phát ra một tiếng gào thét đến xé lòng: “Thỏ trắng lớn của con!”
Đổng Hòa Bình ở bên cạnh khó xử, không thể làm gì được Chu Tú Tú. Thấy người đàn ông của mình hèn nhát như thế, Bùi Nhị Xuân tức giận đến nghiến răng, đạp anh ta một cái.
Bùi Nhị Xuân rốt cuộc không khống chế được cảm xúc, xông lên trước: “Sao cô lại lấy kẹo của Đại Phi?”
Chu Tú Tú không thèm để ý, ngón tay mềm mại tinh tế nhẹ nhàng xé gói giấy bọc kẹo ra, nhét một viên vào miệng của Tiểu Niên.
Yết hầu của Đổng Hòa Bình lăn một vòng, cuối cùng không nói gì.
Trương Liên Hoa nhặt được cây gậy nhóm lửa, nhưng không quất xuống mà nhìn Đổng Đại Phi với vẻ mặt khó tin: “Cháu nói cái gì?”
Bùi Nhị Xuân nhanh chóng đến trước giường nháy mắt với Đổng Đại Phi, ra hiệu cho nó đừng nói những điều không nên nói.
Nhưng Đổng Đại Phi thị lực không tốt như vậy, chỉ vừa khóc lóc vừa nói: “Mẹ, tại sao mẹ lại thông minh như vậy, biết được con ăn trộm kẹo?”
“Con… Sao con có thể ăn vụng được chứ, con nhớ nhầm rồi!” Bùi Nhị Xuân bất lực cố gắng bù đắp.
Nước mắt của Đổng Đại Phi rơi xuống từng giọt một, nấc cụt nói: “Mẹ, vốn dĩ là có ba cái, nhưng bây giờ chỉ còn có hai cái thôi!”
Đổng Hòa Bình cười gượng, cười mà như không cười nói với Chu Tú Tú: “Em dâu, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!”
Chu Tú Tú quay đầu nhìn Trương Liên Hoa: “Không đánh?”
Trương Liên Hoa cầm cây gậy nhóm lửa trong tay, bỏ xuống cũng không được mà cầm lấy cũng không xong, cuối cùng bị Chu Tú Tú khiêu khích tiến lên, muốn đánh Đổng Đại Phi.
Đổng Đại Phi gào thét lớn tiếng như bị chọc tiết heo, né tránh nhảy lên lưng mẹ: “Mẹ ơi! Bà ngoại muốn đánh con!”
Bùi Nhị Xuân bị con trai của mình ép, suýt chút nữa bị đau eo, bế con nấp sau lưng Đổng Hòa Bình nói: “Mẹ, đừng đánh con của con, mọi chuyện đều có thể bình tĩnh nói!”
Đổng Đại Phi là đứa trẻ mập mạp duy nhất trong thôn, lúc này Bùi Nhị Xuân linh hoạt chạy trái chạy phải, còn phải mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, thoạt nhìn có vẻ rất chật vật, nhưng cũng thật thương đứa nhỏ.
Trương Liên Hoa nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cây gậy nhóm lửa trong tay cũng không thể đáp xuống mông của Đổng Đại Phi, bà ta thở hồng hộc, cũng không biết là do nổi nóng, hay là do thể lực yếu theo không kịp.
Tình cảnh này thật giống một vở hài kịch, Chu Tú Tú yên lặng xem, cảm thấy bọn họ như là mèo vờn chuột vậy. Không kìm được, cô “xì xì” bật cười một tiếng.
Tiểu Niên và Tiểu Uyển vốn dĩ vẻ mặt đang căng thẳng, nhưng lúc này nhìn thấy mẹ cười, hai đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác trong nháy mắt không nhịn được cười lên.
Chu Tú Tú cúi đầu nhìn bọn nhỏ.
Khóe miệng hai đứa nhỏ cong lên, đôi mắt như trăng lưỡi liềm, còn lộ ra hàm răng trắng bóc.
Nụ cười ngây thơ của bọn nhỏ thật đẹp, thật hồn nhiên.
Khiến cho người ta muốn bảo vệ một phần đẹp đẽ này.
Chu Tú Tú mím môi cười, đưa tay ra giật lấy túi giấy dầu mà Bùi Nhị Xuân đang siết chặt trên tay.
Bùi Nhị Xuân cảm giác trước mắt tối sầm lại, còn chưa hoàn hồn, túi giấy dầu trong tay đã bị Chu Tú Tú lấy đi rồi.
“Cô cô cô - Cô muốn làm gì?” Bùi Nhị Xuân lập tức thả đứa nhỏ xuống, bắt đầu muốn cướp lại túi giấy.
Không ngờ Chu Tú Tú hành động rất mượt mà, lập tức trốn về phía sau, làm chị ta vồ hụt.
Bùi Nhị Xuân nhất thời không dừng chân lại được, suýt chút nữa thì ngã chổng vó, lảo đảo một cái, đầu gối đụng vào góc giường bên cạnh, đau đớn muốn bật khóc.
Chu Tú Tú mở túi giấy dầu ra, hỏi Tiểu Niên và Tiểu Uyển: “Hai con có muốn ăn không?”
Nếu như không nếm thử qua hương vị này, bọn nhỏ có lẽ còn không có cảm giác gì, nhưng bây giờ hương vị ngọt ngào của nửa viên kẹo sữa vẫn còn đang lưu luyến giữa răng môi như vầy, làm sao bọn nhỏ có thể cự tuyệt? Trong mắt Tiểu Niên và Tiểu Uyển lộ ra hy vọng, nhưng bọn nhỏ hiểu chuyện quen rồi, không dám lên tiếng.
Đổng Đại Phi cũng không làm nữa, dụi dụi con mắt, nhìn túi giấy dầu trong tay Chu Tú Tú, phát ra một tiếng gào thét đến xé lòng: “Thỏ trắng lớn của con!”
Đổng Hòa Bình ở bên cạnh khó xử, không thể làm gì được Chu Tú Tú. Thấy người đàn ông của mình hèn nhát như thế, Bùi Nhị Xuân tức giận đến nghiến răng, đạp anh ta một cái.
Bùi Nhị Xuân rốt cuộc không khống chế được cảm xúc, xông lên trước: “Sao cô lại lấy kẹo của Đại Phi?”
Chu Tú Tú không thèm để ý, ngón tay mềm mại tinh tế nhẹ nhàng xé gói giấy bọc kẹo ra, nhét một viên vào miệng của Tiểu Niên.
Danh sách chương