Vừa rồi, khi tình tiết của hai đứa trẻ trong phần ngoại truyện xẹt ngang trong đầu cô, Chu Tú Tú trong lòng thầm trách nguyên chủ. Cô nghĩ rằng hệ thống đưa cô đến, có lẽ là để thay đổi quỹ đạo tương lai của hai đứa trẻ.
Giúp bọn trẻ sống bình yến cũng tốt, chữa lành ký ức lúc nhỏ cũng được, nói chung tại lúc này Chu Tú Tú đã hạ quyết tâm rồi.
Cô muốn tiếp nhận trách nhiệm này.
“Mẹ sẽ không rời đi.” Khi cô lại ngẩng đầu lên, trên mặt Chu Tú Tú nở một nụ cười kiên định chưa từng có, cô nhìn thẳng vào hai đứa trẻ, nói: “Sau này, mẹ con chúng ta sẽ nương tựa vào nhau cả đời, mẹ sẽ không làm tổn thương các con, sẽ không ai được phép bắt nạt các con một lần nào nữa.”
Chu Tú Tú nói xong liền ôm chặt hai đứa trẻ vào lòng.
Vòng tay của cô rất ấm áp, nhịp tim của cô đều đặn và mạnh mẽ, Tiểu Niên và Tiểu Uyển đang được nằm trong vòng tay cô, có cái hiểu cái không.
Một lúc sau, Chu Tú Tú lại ôn nhu nói: "Sẽ không ai đánh con nữa, mẹ sẽ ở bên các con. Chúng ta hãy đem hết những ký ức không vui trong quá khứ lãng quên nó đi."
Chu Tú Tú không biết hai đứa trẻ có hiểu được những lời này không, nhưng cô biết tổn thương đã gây không thể xóa bỏ trong một sớm một chiều.
Trong trường hợp này, hãy đi chậm lại, cô sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ chúng, chữa lành nỗi đau và tìm lại khuôn mặt tươi cười thuần khiết nhất của hai đứa.
Hãy coi như đó là một điều tốt, cô sẽ làm những gì mà cô có thể làm được.
Chu Tú Tú không biết cách làm mẹ, nhưng đã đến giờ ngủ trưa, cô vẫn hiểu. Cô bế hai đứa trẻ lên giường và nằm xuống, mình lại nằm ngoài cùng, vỗ nhẹ từ từ vào lưng hai đứa.
Động tác của cô nhẹ nhàng, có quy luật, kèm theo bài hát mẫu giáo mà cô đã học khi còn nhỏ, căn phòng được bao phủ bởi sự dịu dàng và ấm áp, hai đứa trẻ cũng nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hai đứa đã ngủ say, chúng nắm tay nhau nhưng lông mày vẫn hơi chau lại, hàng mi dài che khuất đáy mắt trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Đây chính là dáng vẻ của một thiên thần nhỏ.
Chỉ là thiên thần nhỏ phải nên nở một nụ cười trên môi.
Thời tiết nóng bức, trên giường không có nổi một cái chăn mỏng, Chu Tú Tú đành lấy quần áo từ trong ngăn kéo ra, đặt ngang bụng hai đứa.
Sau đó, cô thò tay vào túi, nhưng không tìm thấy tiền, vì vậy cô nhìn quanh phòng một lần nữa.
Nguyên chủ không có một xu trên người? Chu Tú Tú không tin một người ích kỷ như vậy sẽ sống như vậy, xoay người đi ra ngoài, quyết định đi về nhà mẹ nguyên chủ.
Sau khi thực sự chấp nhận thực tế đã trải qua, Chu Tú Tú cảm thấy không có gì phải sợ hãi.
Cô chưa bao giờ được ai yêu từ khi còn nhỏ, ngay khi tốt nghiệp đại học, cô cũng đã chuyển ra khỏi nhà của người bác, tự đi làm một mình, dần dần có được vị trí trong giới blogger. Cô tự cảm thấy có thể chăm sóc tốt bản thân và năng lực thích ứng cũng rất đặc biệt giỏi.
Tuy cô chưa bao giờ cảm nhận được qua phong cách nông thôn của những năm bảy mươi, nhưng để sống cùng nó cũng không có gì không ổn.
Chu Tú Tú vừa đi vừa nghĩ, liền nhanh tăng bước chân.
Vào buổi trưa, những người đàn ông và phụ nữ đang cầm cuốc trên tay, xếp thành hàng dài để trở về, Chu Tú Tú tình cờ gặp họ và nghĩ tới một vấn đề.
Tại sao cô không thử đi làm?
Ngay khi cô đang nghĩ về vấn đề đó, một người với dáng vẻ lưu manh đang từ bên cạnh cô đi ngang qua.
Đối phương nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên ngực cô một lát, vui vẻ nở nụ cười, lộ ra hàm răng to màu vàng: “Đây không phải là Tiểu Tú sao? Một mình đi đâu vậy? Có muốn về nhà ngủ với tôi không?”
Giọng điệu trêu chọc này khiến cả đám kích động, các người già trong đám người đang cười nhạo, về phần các thím thì lập tức cau mày, khinh thường trừng mắt nhìn Chu Tú Tú.
Giúp bọn trẻ sống bình yến cũng tốt, chữa lành ký ức lúc nhỏ cũng được, nói chung tại lúc này Chu Tú Tú đã hạ quyết tâm rồi.
Cô muốn tiếp nhận trách nhiệm này.
“Mẹ sẽ không rời đi.” Khi cô lại ngẩng đầu lên, trên mặt Chu Tú Tú nở một nụ cười kiên định chưa từng có, cô nhìn thẳng vào hai đứa trẻ, nói: “Sau này, mẹ con chúng ta sẽ nương tựa vào nhau cả đời, mẹ sẽ không làm tổn thương các con, sẽ không ai được phép bắt nạt các con một lần nào nữa.”
Chu Tú Tú nói xong liền ôm chặt hai đứa trẻ vào lòng.
Vòng tay của cô rất ấm áp, nhịp tim của cô đều đặn và mạnh mẽ, Tiểu Niên và Tiểu Uyển đang được nằm trong vòng tay cô, có cái hiểu cái không.
Một lúc sau, Chu Tú Tú lại ôn nhu nói: "Sẽ không ai đánh con nữa, mẹ sẽ ở bên các con. Chúng ta hãy đem hết những ký ức không vui trong quá khứ lãng quên nó đi."
Chu Tú Tú không biết hai đứa trẻ có hiểu được những lời này không, nhưng cô biết tổn thương đã gây không thể xóa bỏ trong một sớm một chiều.
Trong trường hợp này, hãy đi chậm lại, cô sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ chúng, chữa lành nỗi đau và tìm lại khuôn mặt tươi cười thuần khiết nhất của hai đứa.
Hãy coi như đó là một điều tốt, cô sẽ làm những gì mà cô có thể làm được.
Chu Tú Tú không biết cách làm mẹ, nhưng đã đến giờ ngủ trưa, cô vẫn hiểu. Cô bế hai đứa trẻ lên giường và nằm xuống, mình lại nằm ngoài cùng, vỗ nhẹ từ từ vào lưng hai đứa.
Động tác của cô nhẹ nhàng, có quy luật, kèm theo bài hát mẫu giáo mà cô đã học khi còn nhỏ, căn phòng được bao phủ bởi sự dịu dàng và ấm áp, hai đứa trẻ cũng nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hai đứa đã ngủ say, chúng nắm tay nhau nhưng lông mày vẫn hơi chau lại, hàng mi dài che khuất đáy mắt trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Đây chính là dáng vẻ của một thiên thần nhỏ.
Chỉ là thiên thần nhỏ phải nên nở một nụ cười trên môi.
Thời tiết nóng bức, trên giường không có nổi một cái chăn mỏng, Chu Tú Tú đành lấy quần áo từ trong ngăn kéo ra, đặt ngang bụng hai đứa.
Sau đó, cô thò tay vào túi, nhưng không tìm thấy tiền, vì vậy cô nhìn quanh phòng một lần nữa.
Nguyên chủ không có một xu trên người? Chu Tú Tú không tin một người ích kỷ như vậy sẽ sống như vậy, xoay người đi ra ngoài, quyết định đi về nhà mẹ nguyên chủ.
Sau khi thực sự chấp nhận thực tế đã trải qua, Chu Tú Tú cảm thấy không có gì phải sợ hãi.
Cô chưa bao giờ được ai yêu từ khi còn nhỏ, ngay khi tốt nghiệp đại học, cô cũng đã chuyển ra khỏi nhà của người bác, tự đi làm một mình, dần dần có được vị trí trong giới blogger. Cô tự cảm thấy có thể chăm sóc tốt bản thân và năng lực thích ứng cũng rất đặc biệt giỏi.
Tuy cô chưa bao giờ cảm nhận được qua phong cách nông thôn của những năm bảy mươi, nhưng để sống cùng nó cũng không có gì không ổn.
Chu Tú Tú vừa đi vừa nghĩ, liền nhanh tăng bước chân.
Vào buổi trưa, những người đàn ông và phụ nữ đang cầm cuốc trên tay, xếp thành hàng dài để trở về, Chu Tú Tú tình cờ gặp họ và nghĩ tới một vấn đề.
Tại sao cô không thử đi làm?
Ngay khi cô đang nghĩ về vấn đề đó, một người với dáng vẻ lưu manh đang từ bên cạnh cô đi ngang qua.
Đối phương nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên ngực cô một lát, vui vẻ nở nụ cười, lộ ra hàm răng to màu vàng: “Đây không phải là Tiểu Tú sao? Một mình đi đâu vậy? Có muốn về nhà ngủ với tôi không?”
Giọng điệu trêu chọc này khiến cả đám kích động, các người già trong đám người đang cười nhạo, về phần các thím thì lập tức cau mày, khinh thường trừng mắt nhìn Chu Tú Tú.
Danh sách chương