Tuy nhiên, bất kể thế nào, Tô Tây cũng lười đoán, hiện tại cô đang gấp rút cho việc học, thời gian quý giá, khi cô chắc chắn cái chết của nguyên chủ thực sự có liên quan đến người tên Tô Tam Nha trước mặt này, cô sẽ thay nguyên chủ báo thù.
Nghĩ đến đây, Tô Tây ngập ngừng nói: "Tôi thực sự không sao, chị không phát hiện ra bây giờ trông tôi rất ổn sao? Mặt cũng xinh hơn.”
Quả nhiên, Tô Tây vừa nói ra lời này, Tô Tam Nha tựa hồ không nghĩ tới sẽ có người không biết xấu hổ khen ngợi mình, cô ta không thể khống chế tốt cảm xúc trên mặt, trong chốc lát vặn vẹo, khóe miệng cứng đờ, cô ta nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tây Tây chúng ta vẫn luôn xinh đẹp mà.”
Tô Tây tinh mắt liếc nhìn Tô Tam Nha một cái.
Tô Tam Nha…muốn nhảy dựng lên mà chửi quá!!!
Ông trời thật bất công khi cho con nhóc chết tiệt Tô Tây kia có một gia cảnh tốt như vậy, lại còn cho cô có một ngoại hình độc nhất vô nhị, lại để cô kết hôn với một người đàn ông xuất sắc như vậy khi trưởng thành. Dựa vào cái gì? Nếu cô ta có một gia đình tốt như vậy, đảm bảo lớn lên so với cô sẽ đẹp hơn vài phần.
Không giống như cô ta, những người được gọi là cha mẹ chẳng qua chỉ xem cô ta là súc sinh, cơm còn không đủ ăn.
Giờ cô ta vẫn còn đói, Tô Tam Nha đảo mắt than thở: “Số em tốt thật, được người nhà yêu thương, nuôi dạy trắng trẻo sạch sẽ, không giống chị, đã gần trưa rồi, chị còn chưa ăn sáng."
Tô Tây nhướng mày khi nghe những lời đó, đây là muốn cô cho cô ta ăn, lục lại ký ức của nguyên chủ, phát hiện ra Tô Tam Nha thực sự đã lừa ăn lừa uống nguyên chủ biết bao nhiều lần.
Cô không phải nguyên chủ, nguyên chủ ngây thơ đơn thuần, cô lại không, cho nên cô một mặt nói: “Số tôi khá tốt.”
Đối với chuyện bữa sáng, cô trực tiếp bỏ qua nó, giả vờ như không nghe thấy.
Tô Tam Nha nghe mà muốn nghẹn, cô ta có thể không biết số của con nhóc chết tiệt này tốt sao? Ngay cả khi cha mẹ qua đời, họ cũng đã để lại một khoản tiền trợ cấp rất lớn cho cô.
Chỉ là dựa theo thông lệ trước đây, lúc này con nhóc chết tiệt không phải nên mang vẻ mặt đau lòng lấy thức ăn cho cô ta sao? Bọn họ là chị em tốt mà.
Chẳng lẽ như chị dâu nói, bây giờ cuộc sống ở nhà của Tô Tây cũng không dễ dàng sao? Nếu không sao lại đến lượt cô tự giặt quần áo? Không, ý tưởng này đã bị Tô Tam Nha loại bỏ ngay từ đầu, dù sao thì hơn mười năm sau Tô Tây vẫn được mọi người ưu ái.
Cho nên, đây chính là không muốn cho cô ta ăn hả?
Nghĩ đến mấy ngày trước Tô Tây ăn một miếng bánh mì nhân đào, Tô Tam Nha không tự chủ được nuốt nước miếng, cô ta thật sự rất đói, cả nhà cũng không màng đến tính mạng của con gái, buổi sáng cô ta chỉ được uống một bát canh không có hạt gạo, dựa vào cái gì mà Tô Tây có thể ăn bánh mì trắng mềm.
Rốt cuộc, Tô Tam Nha không cam lòng quay trở lại như thế này, đói đến nỗi không nói vòng vo nữa, trực tiếp nói thẳng: "Ý chị là chị đói bụng."
Sau khi nói xong, Tô Tam Nha nhìn Tô Tây với vẻ mong đợi, nghĩ thầm, giờ biết lấy đồ gì ngon cho cô ta ăn rồi chứ? Cô ta vẫn không tin Tô Tây không có món gì ngon.
Không nghĩ thì Tô Tây cũng hiểu, nhưng cô đứng dậy kéo ống tay áo của Tô Tam Nha, kéo cô ta về phía cửa: "Đói bụng à? Vậy thì chị mau trở về ăn cơm đi, tôi không giữ chị lại nữa."
Tô Tam Nha: "..."
Nghĩ đến đây, Tô Tây ngập ngừng nói: "Tôi thực sự không sao, chị không phát hiện ra bây giờ trông tôi rất ổn sao? Mặt cũng xinh hơn.”
Quả nhiên, Tô Tây vừa nói ra lời này, Tô Tam Nha tựa hồ không nghĩ tới sẽ có người không biết xấu hổ khen ngợi mình, cô ta không thể khống chế tốt cảm xúc trên mặt, trong chốc lát vặn vẹo, khóe miệng cứng đờ, cô ta nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tây Tây chúng ta vẫn luôn xinh đẹp mà.”
Tô Tây tinh mắt liếc nhìn Tô Tam Nha một cái.
Tô Tam Nha…muốn nhảy dựng lên mà chửi quá!!!
Ông trời thật bất công khi cho con nhóc chết tiệt Tô Tây kia có một gia cảnh tốt như vậy, lại còn cho cô có một ngoại hình độc nhất vô nhị, lại để cô kết hôn với một người đàn ông xuất sắc như vậy khi trưởng thành. Dựa vào cái gì? Nếu cô ta có một gia đình tốt như vậy, đảm bảo lớn lên so với cô sẽ đẹp hơn vài phần.
Không giống như cô ta, những người được gọi là cha mẹ chẳng qua chỉ xem cô ta là súc sinh, cơm còn không đủ ăn.
Giờ cô ta vẫn còn đói, Tô Tam Nha đảo mắt than thở: “Số em tốt thật, được người nhà yêu thương, nuôi dạy trắng trẻo sạch sẽ, không giống chị, đã gần trưa rồi, chị còn chưa ăn sáng."
Tô Tây nhướng mày khi nghe những lời đó, đây là muốn cô cho cô ta ăn, lục lại ký ức của nguyên chủ, phát hiện ra Tô Tam Nha thực sự đã lừa ăn lừa uống nguyên chủ biết bao nhiều lần.
Cô không phải nguyên chủ, nguyên chủ ngây thơ đơn thuần, cô lại không, cho nên cô một mặt nói: “Số tôi khá tốt.”
Đối với chuyện bữa sáng, cô trực tiếp bỏ qua nó, giả vờ như không nghe thấy.
Tô Tam Nha nghe mà muốn nghẹn, cô ta có thể không biết số của con nhóc chết tiệt này tốt sao? Ngay cả khi cha mẹ qua đời, họ cũng đã để lại một khoản tiền trợ cấp rất lớn cho cô.
Chỉ là dựa theo thông lệ trước đây, lúc này con nhóc chết tiệt không phải nên mang vẻ mặt đau lòng lấy thức ăn cho cô ta sao? Bọn họ là chị em tốt mà.
Chẳng lẽ như chị dâu nói, bây giờ cuộc sống ở nhà của Tô Tây cũng không dễ dàng sao? Nếu không sao lại đến lượt cô tự giặt quần áo? Không, ý tưởng này đã bị Tô Tam Nha loại bỏ ngay từ đầu, dù sao thì hơn mười năm sau Tô Tây vẫn được mọi người ưu ái.
Cho nên, đây chính là không muốn cho cô ta ăn hả?
Nghĩ đến mấy ngày trước Tô Tây ăn một miếng bánh mì nhân đào, Tô Tam Nha không tự chủ được nuốt nước miếng, cô ta thật sự rất đói, cả nhà cũng không màng đến tính mạng của con gái, buổi sáng cô ta chỉ được uống một bát canh không có hạt gạo, dựa vào cái gì mà Tô Tây có thể ăn bánh mì trắng mềm.
Rốt cuộc, Tô Tam Nha không cam lòng quay trở lại như thế này, đói đến nỗi không nói vòng vo nữa, trực tiếp nói thẳng: "Ý chị là chị đói bụng."
Sau khi nói xong, Tô Tam Nha nhìn Tô Tây với vẻ mong đợi, nghĩ thầm, giờ biết lấy đồ gì ngon cho cô ta ăn rồi chứ? Cô ta vẫn không tin Tô Tây không có món gì ngon.
Không nghĩ thì Tô Tây cũng hiểu, nhưng cô đứng dậy kéo ống tay áo của Tô Tam Nha, kéo cô ta về phía cửa: "Đói bụng à? Vậy thì chị mau trở về ăn cơm đi, tôi không giữ chị lại nữa."
Tô Tam Nha: "..."
Danh sách chương