Đáng tiếc, thằng Năm hiện tại đã quên chuyện này.
Ông ta suy nghĩ chốc lát, đến lúc đó tìm thời gian nhắc nhở thằng Năm là được.
Bà Tô cũng đứng ở cửa nhìn tất cả, trong lòng cô bà ta chút hoảng hốt, dù sao Tô Nhiên lúc trước bị đụng vào đầu, cũng đã ngất xỉu không ít thời gian, lúc này ngất xỉu lại có quan hệ với bà ta, trong lòng bà ta không khẩn trương mới là lạ.
Bà ta nhỏ giọng hỏi ông Tô bên cạnh: “Ông nó, nha đầu chết tiệt này sẽ không sao chứ? Ông nói thằng Năm...”
“Nếu nha đầu có việc, lấy tính cách của thằng Năm, nó sẽ không bỏ qua, bà vẫn nên cầu nguyện con bé không sao chứ.”
Bà Tô sửng sốt: “Như thế nào, thằng Năm còn có thể trách tôi?”
“Thằng Năm sẽ liều mạng với bà!” Ông Tô thở dài một tiếng, lắc đầu trở về phòng mình.
Những đứa con trai và con dâu khác đều hai mặt nhìn nhau, cuộc trò chuyện của ông bà Tô bọn họ đều nghe được, lúc ấy tình huống Tô Nhiên ngất xỉu, bọn họ cũng nhìn thấy.
Nhưng bọn họ không dám nghị luận trước mặt bà Tô, sợ bà Tô chửi ngay tại chỗ.
Cảnh tượng vừa nãy Tô Nhiên nhìn thấy hết cả.
Tuy rằng cô nhắm mắt lại, nhưng cũng hở một góc, quan sát biểu tình cùng thần sắc của những người Tô gia.
Cô ở trong lòng cười nhạt, Tô gia quả nhiên không có lòng thương người.
Hiện giờ tuy rằng chưa phân gia, tất cả mọi người chen chúc cùng một chỗ, nhưng mỗi người đều có tâm tư riêng.
Nhiều người, tự nhiên mọi thứ cũng nhiều hơn.
Ông bà Tô muốn đem tất cả con trai cùng con dâu nắm trong tay, không để cho bọn họ phản kháng, tiền kiếm được toàn bộ giao nộp, bọn họ hưởng thụ loại quyền lợi này, lại không biết, con trai lớn rồi, cũng cần cuộc sống của mình.
Những người đó nào có thành thật phúc hậu như ba Tô, kiếm được tiền, cơ hồ không có tiền riêng, một phần không ít đều sẽ nộp. Nhiều năm như vậy, ngũ phòng cũng tiết kiệm được mười đồng, trong đó còn bao gồm tiền của mẹ Tô, còn có tiền của hồi môn.
Đối với ông bà ngoại bên kia, ấn tượng của Tô Nhiên không quá sâu. Ngày thường, hai vị ông bà Lâm gia cũng không thường xuyên tới cửa, chỉ có thời điểm nghỉ tết, ba Tô sẽ dẫn theo mẹ Tô và cô về nhà mẹ đẻ thăm hỏi, nhưng ngồi không được bao lâu sẽ trở về.
Lâm gia trong ấn tượng, tựa hồ cũng không quá lo lắng.
Nhưng so với Tô gia ngược lại tốt hơn nhiều, ít nhất không có đứa con trai biết kiếm tiền nhất như Tô gia, sống lại là tồi tệ nhất.
Tô Nhiên không biết ông bà Tô nghĩ như thế nào, theo suy nghĩ của người bình thường, không phải là càng chặt chẽ hơn con trai biết kiếm tiền nhất sao? Nhưng bọn họ lại không giống nhau, hết lần này tới lần khác đối xử gay gắt với đứa con trai biết kiếm tiền nhất, ngược lại đối với đứa con trai út lại cưng chiều có thừa, một người chơi bời, có cái gì để cưng chiều?
Nhưng mạch não của hai vị lão nhân này, Tô Nhiên không thể lý giải, cũng không hiểu được, người bình thường đều không hiểu được suy nghĩ của bọn họ.
Ông ta suy nghĩ chốc lát, đến lúc đó tìm thời gian nhắc nhở thằng Năm là được.
Bà Tô cũng đứng ở cửa nhìn tất cả, trong lòng cô bà ta chút hoảng hốt, dù sao Tô Nhiên lúc trước bị đụng vào đầu, cũng đã ngất xỉu không ít thời gian, lúc này ngất xỉu lại có quan hệ với bà ta, trong lòng bà ta không khẩn trương mới là lạ.
Bà ta nhỏ giọng hỏi ông Tô bên cạnh: “Ông nó, nha đầu chết tiệt này sẽ không sao chứ? Ông nói thằng Năm...”
“Nếu nha đầu có việc, lấy tính cách của thằng Năm, nó sẽ không bỏ qua, bà vẫn nên cầu nguyện con bé không sao chứ.”
Bà Tô sửng sốt: “Như thế nào, thằng Năm còn có thể trách tôi?”
“Thằng Năm sẽ liều mạng với bà!” Ông Tô thở dài một tiếng, lắc đầu trở về phòng mình.
Những đứa con trai và con dâu khác đều hai mặt nhìn nhau, cuộc trò chuyện của ông bà Tô bọn họ đều nghe được, lúc ấy tình huống Tô Nhiên ngất xỉu, bọn họ cũng nhìn thấy.
Nhưng bọn họ không dám nghị luận trước mặt bà Tô, sợ bà Tô chửi ngay tại chỗ.
Cảnh tượng vừa nãy Tô Nhiên nhìn thấy hết cả.
Tuy rằng cô nhắm mắt lại, nhưng cũng hở một góc, quan sát biểu tình cùng thần sắc của những người Tô gia.
Cô ở trong lòng cười nhạt, Tô gia quả nhiên không có lòng thương người.
Hiện giờ tuy rằng chưa phân gia, tất cả mọi người chen chúc cùng một chỗ, nhưng mỗi người đều có tâm tư riêng.
Nhiều người, tự nhiên mọi thứ cũng nhiều hơn.
Ông bà Tô muốn đem tất cả con trai cùng con dâu nắm trong tay, không để cho bọn họ phản kháng, tiền kiếm được toàn bộ giao nộp, bọn họ hưởng thụ loại quyền lợi này, lại không biết, con trai lớn rồi, cũng cần cuộc sống của mình.
Những người đó nào có thành thật phúc hậu như ba Tô, kiếm được tiền, cơ hồ không có tiền riêng, một phần không ít đều sẽ nộp. Nhiều năm như vậy, ngũ phòng cũng tiết kiệm được mười đồng, trong đó còn bao gồm tiền của mẹ Tô, còn có tiền của hồi môn.
Đối với ông bà ngoại bên kia, ấn tượng của Tô Nhiên không quá sâu. Ngày thường, hai vị ông bà Lâm gia cũng không thường xuyên tới cửa, chỉ có thời điểm nghỉ tết, ba Tô sẽ dẫn theo mẹ Tô và cô về nhà mẹ đẻ thăm hỏi, nhưng ngồi không được bao lâu sẽ trở về.
Lâm gia trong ấn tượng, tựa hồ cũng không quá lo lắng.
Nhưng so với Tô gia ngược lại tốt hơn nhiều, ít nhất không có đứa con trai biết kiếm tiền nhất như Tô gia, sống lại là tồi tệ nhất.
Tô Nhiên không biết ông bà Tô nghĩ như thế nào, theo suy nghĩ của người bình thường, không phải là càng chặt chẽ hơn con trai biết kiếm tiền nhất sao? Nhưng bọn họ lại không giống nhau, hết lần này tới lần khác đối xử gay gắt với đứa con trai biết kiếm tiền nhất, ngược lại đối với đứa con trai út lại cưng chiều có thừa, một người chơi bời, có cái gì để cưng chiều?
Nhưng mạch não của hai vị lão nhân này, Tô Nhiên không thể lý giải, cũng không hiểu được, người bình thường đều không hiểu được suy nghĩ của bọn họ.
Danh sách chương