Bác ta hừ lạnh một tiếng: “Em dâu Năm này, con gái tốt do em dạy đấy, nói dối cũng không thèm chớp mắt.”

Mẹ Tô không hiểu Mạc Lai Đệ nói gì? “Còn giả ngu!” Mạc Lai Đệ nhìn chằm chằm Tô Nhiên, ánh mắt kia cơ hồ muốn ăn cô.

Mẹ Tô không biết tình huống gì, Tô Nhiên còn có thể không biết?

“Ý bác cả chính là chuyện Tô Mễ đẩy cháu sao?” Tô Nhiên giòn giã hỏi.

Có thể liên quan đến đại phòng, ngoại trừ việc Tô Mễ đẩy cô, thì còn có thể làm gì nữa?

Việc này cô nói với ba Tô, chỉ sợ ba vì việc này tìm đại phòng gây chuyện, bác gái cả chút giận lên mẹ cô, tưởng rằng mẹ cô thành thật dễ bắt nạt? Hay cảm thấy cô còn nhỏ nên bắt chẹt được đây?

Tô Nhiên vừa hỏi, ngược lại khiến Mạc Lai Đệ sửng sốt, không nghĩ tới Tô Nhiên yếu ớt kia lại dám hỏi ngược bác ta?

Nhưng cũng chỉ sửng sốt một chút, bác ta đã nói: “Trước mặt mọi người, con ranh mày còn muốn vu oan cho con gái tao?”

Tô Nhiên nói: “Bác gái, bác thật sự cho rằng, chị Tô Mễ đẩy cháu, sẽ không có ai khác nhìn thấy?”

Mạc Lai Đệ ngẩn ra, trong mắt có phần nghi ngờ, thật sự có người nhìn thấy ư?

“Ai thấy chứ? Một đứa trẻ thì biết cái gì.”Trong lòng Mạc Lai Đệ có chút run rẩy.

Tô Nhiên nói: “Nếu cháu đưa ra chứng cứ chứng minh là Tô Mễ đẩy cháu, có phải bác nên xin lỗi mẹ cháu không?”

Mạc Lai Đệ có chút kinh hãi, bác ta không biết con ranh chết tiệt này có chứng cớ hay không, đến cuối cùng cũng không dám gây chuyện.



Nếu có thì sao?

Bên kia Tô Mễ bĩu môi nhỏ nhắn nói: “Mày nói điêu! Mắt bên nào của mày thấy tao đẩy mày!”

Tô Nhiên nói: “Tôi đương nhiên có bằng chứng chứng minh tôi không nói dối, chị có thể chứng minh mình không đẩy tôi không?”

Tô Mễ mím môi, dáng vẻ chột dạ không dám nói nữa.

“Bác gái, cháu có chứng cớ chứng minh là Tô Mễ đẩy cháu, bác xin lỗi mẹ tôi.”

Mạc Lai Đệ nói: “Nói cái gì xin lỗi, đừng nói Tô Mễ nhà tao không đẩy mày, cho dù đẩy, chị dâu dạy dỗ em chồng thì sao? Trưởng tẩu như mẹ, mẹ mày dám để tao xin lỗi sao?”

Tô Nhiên cố ý nhìn bốn phía, mang theo ngữ khí nghi hoặc hỏi: “Bác gái nói mình là như mẹ cháu, vậy bác để bà nội ở đâu nào? Nếu bác là mẹ, thì bà là gì?”

Đám chị em dâu che miệng cười khẽ.

Mạc Lai Đệ bị nạp đến nói không nên lời, lại thấy những người khác cười nhạo, khuôn mặt đỏ bừng, có chút thẹn quá hóa giận: “Em dâu Năm, cô dạy con thế à?”

Mẹ Tô nói: “Tôi nghĩ Nhiên Nhiên nói không sai.” Thím ấy cũng không phải là muốn nể tình chị dâu, mà là cảm thấy lời nói của con gái thật sự hợp lý.

Chị dâu muốn làm mẹ, vậy đem mẹ chồng ở đâu?

Khuôn mặt Mạc Lai Đệ càng đỏ lên, bị mẹ Tô thành thật tiếp tục níu kéo, đối với bác ta mà nói, đây là chuyện vô cùng nhục nhã.

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa Tô Nhiên lại kéo theo bà Tô, liên tục phản bác mình, lúc này bác ta đã không nghĩ ra lời nào giáo huấn người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện