Tất nhiên, Hàn Quốc Bân không biết mớ suy nghĩ trong đầu của vợ mình, nhưng quả thật nước trong dòng suối nhỏ kia rất sạch, cho nên không cần để ý nhiều như vậy.
Anh không tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa, uống nước xong liền ngồi vào bàn ăn cơm.
Hôm nay có cơm độn ngô, lại có thêm dưa chuột hầm thịt, ăn vào miệng có cảm giác như pháo hoa đang nổ tung bên trong.
Anh lại nhìn sang bát của Trần Nhu, thấy trong đó có không ít thịt thì mới yên tâm ăn tiếp.
Trần Nhu đương nhiên là không phần hết thịt cho anh, cô sẽ không bạc đãi chính mình, đặc biệt thịt này còn có một nửa được cô lấy ra từ không gian ra.
“Khi nãy em có gặp chị dâu xách thùng nước, bên trong có một con lươn.” Trần Nhu nói.
“Chắc là Thiết Đản bắt được.” Hàn Quốc Bân nói.
Thiết Đản chính là cháu trai anh, con trai lớn nhà anh cả. Anh cả kết hôn sớm hơn Hứa Quốc Bân rất nhiều, con lớn năm nay đã được 6 tuổi, phía dưới còn một đứa con trai nữa, gọi Lư Đản.
“Con lươn kia rất béo, nếu anh rảnh thì thử đi bắt xem có được không, em sẽ làm món ngon cho anh ăn.” Trần Nhu nói.
Ở nông thôn còn không phải vẫn như vậy sao? Lươn, cá chạch, tôm tép nhỏ, tất cả đều có thể ăn được.
“Không phải em bảo không chịu được mùi tanh của mấy con đó sao?” Hàn Quốc Bân ngây ra một lúc, hồi thần lại liền hỏi vợ .
Trước kia anh cũng có bắt lươn về, nhưng ngặt nỗi Trần Nhu lại rất ghét con này. Từ đấy về sau anh cũng không bắt thêm lần nào nữa.
Lại nói, bây giờ đúng dịp vào mùa lươn.
“Trước kia em không hiểu chuyện nên có làm ra vẻ, hiện tại em đã hiểu ra rồi. Anh có rảnh thì cứ bắt về, em sẽ nấu cho anh ăn.” Trần Nhu nói.
Lươn với cá chạch toàn là đồ tốt, con nào cũng ăn được hết.
Trong lòng Hàn Quốc Bân rất vui nhưng trên mặt lại cố tỏ ra nghiêm túc, đồng ý nói: “Vậy sau khi anh làm xong việc sẽ đi bắt về.”
Trần Nhu tiếp tục nói: “Nước trong nhà cũng hết rồi.”
“Ăn xong anh sẽ đi lấy.” Hàn Quốc Bân gật đầu.
Không còn chuyện gì khác, Trần Nhu ăn xong rửa sạch bát thì quay về phòng.
Hàn Quốc Bân đi gánh nước, đổ đầy lu nước mới về.
Thời điểm anh vào phòng thấy Trần Nhu đang ngủ, nhưng thực ra không lại không phải, cô đang kiểm kê lại vật tư trong không gian mà thôi.
Đồ dùng đồ ăn đều có không ít, một vài thứ có thể để dành từ từ dùng, một số khác đem đi đổi thành đồ đạc trong nhà dùng.
Hàn Quốc Bân nhìn gương mặt sạch sẽ của vợ, tuy hiện giờ đang là ban ngày nhưng không phải không thể nổi lên vài ý nghĩ nào đó.
Nhớ lại thì đúng là đã lâu hai vợ chồng anh không thân mật rồi.
Nhưng hiện tại ban ngày ban mặt, nếu làm thật thì cũng không hay. Hơn nữa hôm nay làm việc hăng sức cũng đã mệt mỏi, Hàn Quốc Bân bèn nằm xuống cạnh vợ rồi thiếp đi.
Ngủ trưa xong hai người liền cùng ra khỏi nhà. Một người đi làm việc của mình, một người đi cắt cỏ heo.
Tuy cả ngày đều lặp đi lặp lại một công việc nhưng Trần Nhu không hề thấy nhàm chán. Những ngày tháng hiện tại thực ra lại vô cùng an toàn.
Chỉ cần làm việc cẩn thận sẽ không cần lo lắng không có cơm ăn, không đến mức ăn bữa nay lo bữa mai. Nếu ngày tháng như vậy còn không tốt thì như thế nào mới gọi là tốt? Hôm nay cô vẫn được ba công điểm như cũ, làm cho một đám bà cụ cho rằng nàng chỉ nói miệng ngạc nhiên vô cùng.
“ Vợ Quốc Bân thật sự nghĩ thông rồi sao?”
“Xem ra đâm đầu một lần lại khiến người ta tỉnh ra. Hôm nay ta nhìn thấy Quốc Bân, nom tinh thần cũng sáng láng vui vẻ lắm.”
“Ông nhà tôi đi làm về đều khen Quốc Bân là việc rất ra sức.”
“……”
Đàn ông bên ngoài có tinh thần tốt có sức lớn làm việc, còn không phải vì ở nhà được vợ chăm tốt hay sao?
Bằng không ngày ngày gây lộn với nhau thì còn đâu sức lực mà làm việc.
Anh không tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa, uống nước xong liền ngồi vào bàn ăn cơm.
Hôm nay có cơm độn ngô, lại có thêm dưa chuột hầm thịt, ăn vào miệng có cảm giác như pháo hoa đang nổ tung bên trong.
Anh lại nhìn sang bát của Trần Nhu, thấy trong đó có không ít thịt thì mới yên tâm ăn tiếp.
Trần Nhu đương nhiên là không phần hết thịt cho anh, cô sẽ không bạc đãi chính mình, đặc biệt thịt này còn có một nửa được cô lấy ra từ không gian ra.
“Khi nãy em có gặp chị dâu xách thùng nước, bên trong có một con lươn.” Trần Nhu nói.
“Chắc là Thiết Đản bắt được.” Hàn Quốc Bân nói.
Thiết Đản chính là cháu trai anh, con trai lớn nhà anh cả. Anh cả kết hôn sớm hơn Hứa Quốc Bân rất nhiều, con lớn năm nay đã được 6 tuổi, phía dưới còn một đứa con trai nữa, gọi Lư Đản.
“Con lươn kia rất béo, nếu anh rảnh thì thử đi bắt xem có được không, em sẽ làm món ngon cho anh ăn.” Trần Nhu nói.
Ở nông thôn còn không phải vẫn như vậy sao? Lươn, cá chạch, tôm tép nhỏ, tất cả đều có thể ăn được.
“Không phải em bảo không chịu được mùi tanh của mấy con đó sao?” Hàn Quốc Bân ngây ra một lúc, hồi thần lại liền hỏi vợ .
Trước kia anh cũng có bắt lươn về, nhưng ngặt nỗi Trần Nhu lại rất ghét con này. Từ đấy về sau anh cũng không bắt thêm lần nào nữa.
Lại nói, bây giờ đúng dịp vào mùa lươn.
“Trước kia em không hiểu chuyện nên có làm ra vẻ, hiện tại em đã hiểu ra rồi. Anh có rảnh thì cứ bắt về, em sẽ nấu cho anh ăn.” Trần Nhu nói.
Lươn với cá chạch toàn là đồ tốt, con nào cũng ăn được hết.
Trong lòng Hàn Quốc Bân rất vui nhưng trên mặt lại cố tỏ ra nghiêm túc, đồng ý nói: “Vậy sau khi anh làm xong việc sẽ đi bắt về.”
Trần Nhu tiếp tục nói: “Nước trong nhà cũng hết rồi.”
“Ăn xong anh sẽ đi lấy.” Hàn Quốc Bân gật đầu.
Không còn chuyện gì khác, Trần Nhu ăn xong rửa sạch bát thì quay về phòng.
Hàn Quốc Bân đi gánh nước, đổ đầy lu nước mới về.
Thời điểm anh vào phòng thấy Trần Nhu đang ngủ, nhưng thực ra không lại không phải, cô đang kiểm kê lại vật tư trong không gian mà thôi.
Đồ dùng đồ ăn đều có không ít, một vài thứ có thể để dành từ từ dùng, một số khác đem đi đổi thành đồ đạc trong nhà dùng.
Hàn Quốc Bân nhìn gương mặt sạch sẽ của vợ, tuy hiện giờ đang là ban ngày nhưng không phải không thể nổi lên vài ý nghĩ nào đó.
Nhớ lại thì đúng là đã lâu hai vợ chồng anh không thân mật rồi.
Nhưng hiện tại ban ngày ban mặt, nếu làm thật thì cũng không hay. Hơn nữa hôm nay làm việc hăng sức cũng đã mệt mỏi, Hàn Quốc Bân bèn nằm xuống cạnh vợ rồi thiếp đi.
Ngủ trưa xong hai người liền cùng ra khỏi nhà. Một người đi làm việc của mình, một người đi cắt cỏ heo.
Tuy cả ngày đều lặp đi lặp lại một công việc nhưng Trần Nhu không hề thấy nhàm chán. Những ngày tháng hiện tại thực ra lại vô cùng an toàn.
Chỉ cần làm việc cẩn thận sẽ không cần lo lắng không có cơm ăn, không đến mức ăn bữa nay lo bữa mai. Nếu ngày tháng như vậy còn không tốt thì như thế nào mới gọi là tốt? Hôm nay cô vẫn được ba công điểm như cũ, làm cho một đám bà cụ cho rằng nàng chỉ nói miệng ngạc nhiên vô cùng.
“ Vợ Quốc Bân thật sự nghĩ thông rồi sao?”
“Xem ra đâm đầu một lần lại khiến người ta tỉnh ra. Hôm nay ta nhìn thấy Quốc Bân, nom tinh thần cũng sáng láng vui vẻ lắm.”
“Ông nhà tôi đi làm về đều khen Quốc Bân là việc rất ra sức.”
“……”
Đàn ông bên ngoài có tinh thần tốt có sức lớn làm việc, còn không phải vì ở nhà được vợ chăm tốt hay sao?
Bằng không ngày ngày gây lộn với nhau thì còn đâu sức lực mà làm việc.
Danh sách chương