Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Ăn!" Trăn Trăn lại nhấn mạnh thêm lần nữa, vẻ mặt háo hức thể hiện rõ khát vọng với đầu cá, bà Lý ngồi ở cạnh đó thấy vậy, mềm lòng nói: "Nếu Trăn Trăn thích ăn, cứ giữ lại phần đầu cá này cho con bé đi, chỗ này đủ cho Trăn Trăn ăn bữa tối đấy." Nói xong, bà ấy ra lệnh cho Minh Bắc: "Đi lấy đĩa gắp đầu cá này cho em gái cháu đi."
Minh Bắc nhét một miếng thịt ba chỉ vào miệng trước, rồi mới chạy như bay đi lấy đĩa đưa cho Vương Tố Phân, rồi lại nhét tiếp miếng thịt ba chỉ vào trong miệng.
Trăn Trăn không khỏi bật cười khi nhìn thấy cái miệng đầy dầu mỡ bóng loáng của Minh Bắc, Minh Bắc thấy vậy cứ tưởng bé thèm ăn thịt, cũng gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng của Trăn Trăn. Trăn Trăn nhìn lớp mỡ dày trên miếng thịt, bé liên tục rụt người về sau, còn không quên vùi đầu nhỏ vào trong lòng Vương Tố Phân.
Minh Bắc thấy Trăn Trăn không ăn, lại nhét miếng thịt vào trong miệng của mình, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: "Em gái con có bị ngốc không đấy? Miếng thịt ngon thế này sao con bé không ăn?"
"Cháu mới ngốc đấy?" Bà Lý lườm cháu trai cháy mắt: "Em gái cháu thông minh hơn cháu nhiều, thịt cá vừa mềm lại vừa bổ não, là đồ ăn tốt nhất. Miếng thịt lắm mỡ kia mà để rán thì sẽ được rất nhiều mỡ, vậy mà cháu cứ đòi chị dâu hầm cho cháu ăn, nửa năm không ăn mặn giờ lại ăn nhiều thịt béo thế này, đảm bảo đến tối cháu sẽ chạy vào nhà cầu liên tục thôi, đúng là kẻ ngốc."
Khoảng khắc đó, tất cả mấy "Kẻ ngốc" đang cầm đũa nhét thịt mỡ vào trong miệng đều không hẹn mà cùng dừng đũa trong chốc lát, sau đó lại làm như không nghe thấy tiếp tục nhét thịt vào trong miệng, hơn nửa năm mới được ăn thịt thỏa thích, vậy dù buổi tối có bị tào tháo rượt bọn họ cũng cam tâm. Hơn nữa, ngay cả tết năm ngoái bọn họ cũng không được ăn thịnh soạn thế này. Tết năm ngoái, nhà bọn họ chỉ mua mấy cân thịt heo, ngoài để gói sủi cảo ra, mỗi lần nấu ăn chỉ thấy được lác đác mấy miếng thịt, nào được ăn thỏa thích như hôm nay.
Nghĩ đến sủi cảo, cuối cùng Minh Bắc cũng ngẩng mặt lên khỏi bát cơm, cậu nhai nhồm nhoàm miếng thịt trong miệng rồi nuốt xuống, lại quay sang chỗ bà Lý thương lượng: "Bà ơi, chúng ta gói sủi cảo đi, giờ trong nhà có thịt, cải thảo cũng có."
Bà Lý cười ha ha chặn trở lại: "Không có bột mỳ!"
"Trong nhà còn có ít bột gạo mà, với cả không chừng trong ngăn kéo của bà còn giấu cả bột mì trắng nữa!" Mấy ngày nay Minh Bắc làm việc ở nhà, việc khác không để tâm, chứ trong bếp có gì là cậu ấy biết rõ.
Nghe thấy vậy, bà Lý lườm cậu ấy: “Cứ như cháu thì sao nhà mình sống qua ngày được, ngô nhà chúng ta phơi ra phải mất hơn một tháng nữa mới nghiền thành bột được, lương thực cung ứng cũng không biết đến bao giờ mới tới, số bột kia còn không đủ cho em gái cháu nấu bột ăn đâu, nên cháu đừng có mơ tưởng đến nó nữa. Hôm nay có thịt ăn đã là tốt lắm rồi, còn nhớ thương sủi cảo nữa, cháu thế này sao không lên trời luôn đi?"
Minh Bắc gắp miếng sườn vào trong bát, vừa gặm vừa hàm hồ không rõ nói: "Lại chẳng phải do cháu vẫn còn nhỏ, chờ cháu trưởng thành, có khi cháu còn lên trời được."
Bà Lý nghe xong giận quá hóa cười: "Được, bà sẽ chờ cháu trưởng thành, nếu cháu không lên trời được, dù có phải buộc hai trăm cân pháo, bà cũng phải cho cháu bay lên trời."
Bên này hai bà cháu đang đấu võ mồm với nhau, bên kia Lý Mộc Vũ và Lý Mộc Sâm mỗi người một chén rượu cao lương, mỗi lần đều chỉ nhấp một ngụm nhỏ, uống cực kỳ dè dặt.
Lý Mộc Sâm nhấp một ngụm rượu ăn một miếng thịt, nhìn con trai và cháu đều ăn vui đến quên trời quên đất ở bên bàn ăn, trong lòng cũng vui vẻ theo. Anh ta không nhịn được muốn khen Minh Tây: "Chú còn tưởng sau này nhà chúng ta phải trông cậy vào Minh Nam và Minh Bắc đi săn bắt, không ngờ bình thường Minh Tây nhìn văn nhã lịch sự, lại là thợ săn giỏi, sau này chúng ta muốn ăn thịt heo rừng đều phải dựa vào Minh Tây rồi."
Minh Tây vừa nhét miếng thịt vào miệng đang định bỏ miếng xương nhỏ ra, nghe thấy những lời này cậu ấy bị dọa sợ đến nuốt cả khúc xương vào bụng, nhất thời cúi người ho khan kịch liệt.
Lý Mộc Sâm cúi người xuống gầm bàn nhìn thấy khuôn mặt của Minh Tây đã ho đến đỏ bừng cả lên, anh ta vội vàng hỏi: "Cháu có sao không Minh Tây? Sao cháu lại khiêm tốn vậy chứ? Mới khen có mấy câu đã kích động đến mức này rồi! Mau uống mấy ngụm nước rồi ăn miếng lương không đi, thích nghe khen ngợi thì để mai chú khen cháu thêm mấy câu."
Minh Tây ho khan đến chảy cả nước mắt, yếu ớt vươn một tay từ dưới gầm bàn lên, xua tay lia lịa, kiên quyết bày tỏ mong muốn của mình. Minh Đông cầm miếng bánh ngô bẻ thành từng miếng nhỏ nhét vào trong miệng Minh Tây, Minh Tây bị nghẹn ngửa cao cổ lên, nhưng cũng may là đã nuốt được miếng xương xuống bụng.
"Ăn!" Trăn Trăn lại nhấn mạnh thêm lần nữa, vẻ mặt háo hức thể hiện rõ khát vọng với đầu cá, bà Lý ngồi ở cạnh đó thấy vậy, mềm lòng nói: "Nếu Trăn Trăn thích ăn, cứ giữ lại phần đầu cá này cho con bé đi, chỗ này đủ cho Trăn Trăn ăn bữa tối đấy." Nói xong, bà ấy ra lệnh cho Minh Bắc: "Đi lấy đĩa gắp đầu cá này cho em gái cháu đi."
Minh Bắc nhét một miếng thịt ba chỉ vào miệng trước, rồi mới chạy như bay đi lấy đĩa đưa cho Vương Tố Phân, rồi lại nhét tiếp miếng thịt ba chỉ vào trong miệng.
Trăn Trăn không khỏi bật cười khi nhìn thấy cái miệng đầy dầu mỡ bóng loáng của Minh Bắc, Minh Bắc thấy vậy cứ tưởng bé thèm ăn thịt, cũng gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng của Trăn Trăn. Trăn Trăn nhìn lớp mỡ dày trên miếng thịt, bé liên tục rụt người về sau, còn không quên vùi đầu nhỏ vào trong lòng Vương Tố Phân.
Minh Bắc thấy Trăn Trăn không ăn, lại nhét miếng thịt vào trong miệng của mình, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: "Em gái con có bị ngốc không đấy? Miếng thịt ngon thế này sao con bé không ăn?"
"Cháu mới ngốc đấy?" Bà Lý lườm cháu trai cháy mắt: "Em gái cháu thông minh hơn cháu nhiều, thịt cá vừa mềm lại vừa bổ não, là đồ ăn tốt nhất. Miếng thịt lắm mỡ kia mà để rán thì sẽ được rất nhiều mỡ, vậy mà cháu cứ đòi chị dâu hầm cho cháu ăn, nửa năm không ăn mặn giờ lại ăn nhiều thịt béo thế này, đảm bảo đến tối cháu sẽ chạy vào nhà cầu liên tục thôi, đúng là kẻ ngốc."
Khoảng khắc đó, tất cả mấy "Kẻ ngốc" đang cầm đũa nhét thịt mỡ vào trong miệng đều không hẹn mà cùng dừng đũa trong chốc lát, sau đó lại làm như không nghe thấy tiếp tục nhét thịt vào trong miệng, hơn nửa năm mới được ăn thịt thỏa thích, vậy dù buổi tối có bị tào tháo rượt bọn họ cũng cam tâm. Hơn nữa, ngay cả tết năm ngoái bọn họ cũng không được ăn thịnh soạn thế này. Tết năm ngoái, nhà bọn họ chỉ mua mấy cân thịt heo, ngoài để gói sủi cảo ra, mỗi lần nấu ăn chỉ thấy được lác đác mấy miếng thịt, nào được ăn thỏa thích như hôm nay.
Nghĩ đến sủi cảo, cuối cùng Minh Bắc cũng ngẩng mặt lên khỏi bát cơm, cậu nhai nhồm nhoàm miếng thịt trong miệng rồi nuốt xuống, lại quay sang chỗ bà Lý thương lượng: "Bà ơi, chúng ta gói sủi cảo đi, giờ trong nhà có thịt, cải thảo cũng có."
Bà Lý cười ha ha chặn trở lại: "Không có bột mỳ!"
"Trong nhà còn có ít bột gạo mà, với cả không chừng trong ngăn kéo của bà còn giấu cả bột mì trắng nữa!" Mấy ngày nay Minh Bắc làm việc ở nhà, việc khác không để tâm, chứ trong bếp có gì là cậu ấy biết rõ.
Nghe thấy vậy, bà Lý lườm cậu ấy: “Cứ như cháu thì sao nhà mình sống qua ngày được, ngô nhà chúng ta phơi ra phải mất hơn một tháng nữa mới nghiền thành bột được, lương thực cung ứng cũng không biết đến bao giờ mới tới, số bột kia còn không đủ cho em gái cháu nấu bột ăn đâu, nên cháu đừng có mơ tưởng đến nó nữa. Hôm nay có thịt ăn đã là tốt lắm rồi, còn nhớ thương sủi cảo nữa, cháu thế này sao không lên trời luôn đi?"
Minh Bắc gắp miếng sườn vào trong bát, vừa gặm vừa hàm hồ không rõ nói: "Lại chẳng phải do cháu vẫn còn nhỏ, chờ cháu trưởng thành, có khi cháu còn lên trời được."
Bà Lý nghe xong giận quá hóa cười: "Được, bà sẽ chờ cháu trưởng thành, nếu cháu không lên trời được, dù có phải buộc hai trăm cân pháo, bà cũng phải cho cháu bay lên trời."
Bên này hai bà cháu đang đấu võ mồm với nhau, bên kia Lý Mộc Vũ và Lý Mộc Sâm mỗi người một chén rượu cao lương, mỗi lần đều chỉ nhấp một ngụm nhỏ, uống cực kỳ dè dặt.
Lý Mộc Sâm nhấp một ngụm rượu ăn một miếng thịt, nhìn con trai và cháu đều ăn vui đến quên trời quên đất ở bên bàn ăn, trong lòng cũng vui vẻ theo. Anh ta không nhịn được muốn khen Minh Tây: "Chú còn tưởng sau này nhà chúng ta phải trông cậy vào Minh Nam và Minh Bắc đi săn bắt, không ngờ bình thường Minh Tây nhìn văn nhã lịch sự, lại là thợ săn giỏi, sau này chúng ta muốn ăn thịt heo rừng đều phải dựa vào Minh Tây rồi."
Minh Tây vừa nhét miếng thịt vào miệng đang định bỏ miếng xương nhỏ ra, nghe thấy những lời này cậu ấy bị dọa sợ đến nuốt cả khúc xương vào bụng, nhất thời cúi người ho khan kịch liệt.
Lý Mộc Sâm cúi người xuống gầm bàn nhìn thấy khuôn mặt của Minh Tây đã ho đến đỏ bừng cả lên, anh ta vội vàng hỏi: "Cháu có sao không Minh Tây? Sao cháu lại khiêm tốn vậy chứ? Mới khen có mấy câu đã kích động đến mức này rồi! Mau uống mấy ngụm nước rồi ăn miếng lương không đi, thích nghe khen ngợi thì để mai chú khen cháu thêm mấy câu."
Minh Tây ho khan đến chảy cả nước mắt, yếu ớt vươn một tay từ dưới gầm bàn lên, xua tay lia lịa, kiên quyết bày tỏ mong muốn của mình. Minh Đông cầm miếng bánh ngô bẻ thành từng miếng nhỏ nhét vào trong miệng Minh Tây, Minh Tây bị nghẹn ngửa cao cổ lên, nhưng cũng may là đã nuốt được miếng xương xuống bụng.
Danh sách chương