Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Gió bắc gào thét lướt qua, trên bầu trời tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, lão phu nhân Lý gia ngồi ở trong bếp, vừa châm củi đun bếp, vừa hút thuốc lào, vẻ mặt hơi phiền muộn. Đột nhiên, tấm rèm bông ngoài cửa được vén lên, thằng nhóc thứ ba và thứ tư của Lý gia, Lý Minh Nam và Lý Minh Bắc bước từ bên ngoài vào, mang theo gió lạnh và từng mảng bông tuyết.

 

Bọn họ liếc nhìn lão phu nhân ngồi ở bên bếp lò, Lý Minh Bắc còn chưa cởi bỏ đôi găng tay dày cộp của mình ra đã hét lên: "Bà ơi, cháu và anh đánh được hai con cá."

 

Nghe thấy vậy, lão phu nhân đứng bật dậy từ bên bếp lò, vừa giơ chân lên gõ tẩu thuốc vào đế giày, vừa cười nói: "Thật hả? Mau mang tới đây cho bà xem nào, lâu lắm rồi không được nhìn thấy cá."

 

Lý Minh Nam đưa con cá chép nặng hơn hai cân đã được xâu vào sợi dây cho Lý lão phu nhân, tiện tay cầm gáo múc nước, múc nửa gáo nước lạnh từ trong lu lên uống ừng ực ừng ực.

 

"Đến mùa hè năm nay còn không câu được con cá lớn thế này." Bà Lý lật tới lật lui nhìn hai con cá trong tay mình, cười đến không khép được miệng lại: "Đúng lúc mẹ cháu sắp sinh, anh cả cháu học hành cũng vất vả, bà hầm cá cho bọn họ ăn bồi bổ."

 



Lý Minh Bắc ‘vâng’ đáp lại, rồi lại hỏi: “Bao giờ mẹ cháu mới sinh em gái cho chúng ta vậy ạ?"

 

Nhớ tới đám cháu trai nhà mình, Lý lão phu nhân lại hơi rầu rĩ, thở dài nói: "Hy vọng là sinh được con gái, nhìn đám nhóc thối có thể ăn nghèo cả nhà như các cháu, bà lại thấy phiền lòng."

 

Lý Minh Bắc cười ha ha, gọi Lý Minh Nam cùng đứng ở trước bếp lửa sưởi ấm. Đột nhiên, hai cậu nhóc nhăn mũi lại, liếc nhìn nhau, cầm chiếc móc bếp trên mặt đất lên, cào cào vào trong lò bếp, cào ra được hai củ khoai tây đã nướng thơm phức. Hai người đều không sợ nóng, vội vội vàng vàng nhặt củ khoai tây nướng lên, vừa thổi cho bớt nóng vừa bóc vỏ, cắn một miếng.

 

Bà Lý quay đầu lại, thấy hai củ khoai tây vừa nướng xong đã bị hai đứa cháu trai gặm mất một nửa. Nếu là bình thường, bà ấy nhất định sẽ mắng cháu mình mấy câu, nhưng hôm nay cháu trai câu được hai con cá to mang về, bà ấy không còn cảm thấy đau lòng nữa, còn cười mắng yêu: “Nhìn còn ra hình dáng gì nữa, cút về phòng tây ăn đi, gọi Quế Hoa đi ra hầm cá."

 

Hai cậu nhóc đáp lại, vừa tung hứng củ khoai tây vẫn còn nóng bỏng tay, vừa kéo cao giọng gọi: "Chị dâu, bà gọi chị đi ra nấu cơm này."

 



Một cô gái thắt bím đuôi sam đen dày bước ra từ tây phòng, trên khuôn mặt mười bảy mười tám tuổi của cô gái tràn đầy sức sống, cô ấy vừa múc nước rửa tay vừa nói: "Bà ơi, tối nay làm món gì?"

 

"Hầm cá! Nấu với cải thảo và khoai tây!" Bà Lý chống gậy, dõng dạc nói.

 

Tuy hai cậu nhóc Lý gia đều gọi Quế Hoa là chị dâu, nhưng thật ra ngô Quế Hoa còn chưa thành thân với cậu cả Lý gia Lý Minh Đông. Gia đình Ngô Quế Hoa là gia đình địa chủ, bởi vì bị coi là phần tử xấu, cuộc sống của bọn họ cực kỳ vất vả. Năm Quế Hoa được bảy tám tuổi, trong nhà thật sự không còn lương thực để ăn, người nhà muốn bán con gái cả Quế Hoa đi đổi lấy chút lương thực, nhưng tới mấy nhà đều không vừa lòng. Đúng lúc Lý lão phu nhân thăm họ hàng đi ngang qua Ngô gia, thấy Quế Hoa lớn lên ưa nhìn, tính cách cởi mở, người Ngô gia cũng biết gia đình lão Lý tốt bụng có tiếng, hai gia đình bàn bạc với nhau, cầm nửa túi đậu nành đổi ngô Quế Hoa trở về, coi như làm con dâu nuôi từ bé.

 

Quế Hoa sống ở Lý gia đã được mười năm, hồi mới tới đây, cô ấy đã đi học được mấy năm, nhận biết mấy chữ, đến năm mười ba mười bốn tuổi thì không đi học nữa, ở nhà phụ việc cơm nước quét dọn nhà cửa.

 

Bà Lý ngồi ở trên ghế băng giữa bếp, nhìn Quế Hoa thoăn thoắt giết cá đánh vảy, lại đổ ít mỡ vào nồi, lúc này mới hài lòng đứng lên nói: “Hầm ngon vào, đã lâu rồi Đông tử không được ăn thức ăn mặn."

 

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện