Lâm Chính Nhiên thở phào nhẹ nhõm, việc lên xuống tàu hỏa mấy ngày trước đã gây ra cho cô một ám ảnh tâm lý rất lớn, cô bị xô đẩy tới nỗi hồn phách cũng sắp bay cả ra ngoài.

Lâm Chính Nhiên: "..."

Khi lên tàu, họ đã tìm thấy khoang của mình, một khoang có sáu giường, đã có sẵn bốn người trong đó.

Có hai ông bà già và hai người nam nữ trẻ tuổi, hai người trẻ ở tầng giữa, hai ông bà ở dưới cùng, phía trên thì trống không.

Lâm Nam Phong xác nhận lại vé trong tay mình thì bước lên phía trước, hòa nhã chào hỏi: "Ông ơi, đây là chỗ của nhà bọn cháu mà."

Ông già không nhúc nhích, thậm chí còn không thèm mở mắt ra, bà già bên cạnh thì đứng dậy, ngại ngùng nói: "Chào các đồng chí, sức khỏe ông già nhà tôi không tốt, còn say tàu xe, chúng tôi chỉ ngủ một đêm thôi, ngày mai sẽ trả lại giường cho các cô."

"Không phải trên đó còn hai chỗ trống sao, hai người có thể ngủ ở đó mà."

Bé có thể ngủ trên đó, nhưng bé không dám để mẹ và Đa Bảo ngủ trên đó, hai người ngủ một giường lỡ mà rơi xuống đất, cô không tưởng tượng nổi hậu quả sẽ ra sao.

Lại nói ngày mai các người mới xuống xe, có nghĩa là đêm nay chúng tôi phải qua đêm như vậy hả? "Bà ơi, bà xem nhà chúng cháu còn có trẻ con, buổi tối ngủ trên đó không tiện, chồng bà đau ốm thì thôi không nói làm gì, vậy bà đi lên đó ngủ đi." Lâm Nam Phong nói.

Bà già mím môi nói: "Tôi già cả rồi làm sao leo lên được, các cô trẻ tuổi thì lên đó đi."

Bà già lại nhìn Đa Bảo rồi nói: "Em trai nhà cháu thì để nó ngủ cùng giường với cháu mà, hai đứa trẻ ngủ một giường không rơi xuống đất được đâu."

Tôi đã trả số tiền gấp đôi, khó khăn lắm mới kiếm được một cái giường dưới, tại sao còn phải mạo hiểm như vậy?



"Không được, lỡ như chúng cháu ngã xuống rồi bà có chịu trách nhiệm không?"

Lâm Nam Phong mạnh mẽ đặt hành lý lên giường của bà già.

Hai người trông không đến sáu mươi tuổi, nom vẫn còn khỏe mạnh chán, nhìn kiểu gì cũng không giống người không leo lên nổi. Cho nên còn lâu Lâm Nam Phong mới nhường bà ta.

Nếu bà đã vô lý, đương nhiên tôi sẽ có cách vô lý để đối phó bà.

Đang khi bà già định mở miệng nói chuyện, cô gái phía trên đã lên tiếng trước.

"Có cái giường thôi mà, ai ngủ mà chẳng được. Ông bà già người ta ốm yếu thật, mày cần gì phải làm quá lên vậy? Cha mẹ mày không dạy mày phải kính già yêu trẻ hả?"

Lâm Nam Phong ngẩng đầu lên, cô gái kiêu ngạo nhìn bé bằng nửa con mắt, trông thì khoảng hai mươi bảy mười tám tuổi.

Cô ta có mái tóc xoăn, khuôn mặt thanh tú, mặt có trang điểm, tô son môi, mặc váy dài tới chân, dưới đất có một đôi giày da.

Nhìn qua là biết gia đình của người như vậy hẳn phải giàu có lắm, nếu không cũng sẽ không nuôi nổi cô ta ăn mặc như thế này.

Váy và giày da đã tốn nguyên tháng lương của một người bình thường, cộng thêm mỹ phẩm thì lại càng nhiều hơn nữa.

Lâm Nam Phong trả lời: "Cha mẹ cô dạy cô kính già yêu trẻ rồi thì sao người ta ốm yếu cô không đưa người ta đến bệnh viện khám đi? Còn ở đây giả vờ hiếu thảo cái quái gì."

Bị một đứa trẻ giễu cợt, cổ họng người phụ nữ rướn lên, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Tuy không đưa họ đi bệnh viện nhưng tao cũng giúp được họ, giường mà bà cụ đang nằm là do tao nhường cho bà ấy đấy. Mày còn nhỏ mà đã xấu xa như thế, bà cụ cũng đã nhờ vả mày rồi mày còn muốn thế nào nữa? Không thì cháu đưa bà vé giường nằm của cháu nhé?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện