"Do mẹ vô dụng, mẹ không bảo vệ con được, cũng không bảo vệ được Đa Bảo."
Lâm Chính Nhiên nắm chặt tay của con gái, sau đó lại ôm chầm con gái, tự trách móc bản thân.
"Do mẹ vô dụng, nếu mẹ có thể mạnh mẽ một chút, các con sẽ không xảy ra chuyện."
Lâm Nam Phong vỗ vào lưng cô, rúc vào trong lòng ngực của mẹ, nói: "Mẹ đã đủ mạnh mẽ rồi, nếu không có mẹ che chở, con đã chết sớm rồi."
Sau khi Trương Sĩ Thành đi không lâu thì có người đến tịch biên nhà họ Trương, các cô cũng bị liên lụy.
Khi bị người ta bắt đi diễu phố, bị đánh, bị người ném phân, nhổ nước bọt vào, lúc ấy chỉ cần mẹ được tự do sẽ ôm bé vào trong ngực để bảo vệ.
Vai mẹ không rộng, nhưng trong lòng ngực lại cực kỳ ấm áp, mẹ che lấy cả một bầu trời vì bé, hơn nữa cũng là vì bé nên mẹ mới sớm ra đi.
Cho nên mẹ đã làm tốt lắm rồi, làm sao bé có thể trách mẹ cơ chứ? Lâm Chính Nhiên lắc đầu khóc, cô làm mẹ mà không có bảo vệ con của mình cho tốt, cô quá thất bại.
Trương Sĩ Thành muốn dẫn Đa Bảo xuất ngoại nhưng cô lại thật sự tin tưởng gã có thể bảo vệ tốt cho Đa Bảo.
Cô điên rồi.
Đáng lẽ cô nên phản kháng sớm hơn, khi đó cô nên liều lĩnh phản kháng mới đúng.
"Hiện tại là xã hội mới." Lâm Nam Phong an ủi Mộng Nương: "Sau này chúng ta sống cho tốt, cùng nhau sống thay cho phần tiếc nuối ở kiếp trước."
Đúng là bởi vì như thế, bé mới buông tha cho người nhà họ Trương, bé không muốn đôi tay sạch sẽ này của bé phải dính một giọt máu nào cả.
Bé phải sống một cách quang minh chính đại, trong sạch và lương thiện.
"Ừm." Lâm Chính Nhiên nói.
Tiếc nuối ư?
Cô tiếc nuối chính là Nam Phong và Đa Bảo, cô muốn để hai người họ sống tốt, sống vui vẻ.
Trên đường về nhà khách, Lâm Nam Phong còn nói với mẹ chuyện bé lừa tiền nhà họ Trương.
Lâm Chính Nhiên khẽ gật đầu, thật ra cô cảm thấy hứng thú với không gian mà con nói, cũng không khỏi nhắc nhở bé.
"Đa Bảo lớn rồi, sau này con nên giấu giếm thằng bé, tuy rằng thằng bé là em con nhưng lòng người khó dò."
Lâm Chính Nhiên ôm con gái mà nói: "Các con phải cẩn thận."
Đương nhiên là con gái nói với cô chuyện kiếp trước đã hù dọa cô.
Lúc này Mộng Nương vẫn chìm trong đau buồn không thoát ra được, nếu không chăm chú nhìn Đa Bảo thì là ôm bé.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ thì Lâm Nam Phong đã thức dậy.
Mẹ vốn ngủ bên cạnh cô bé lúc này lại không thấy đâu, sờ lên chăn đã lạnh.
Tối hôm qua bé nói chuyện kiếp trước với mẹ, sau khi nghe xong mẹ ngẩn người, Lâm Nam Phong biết mẹ cần thời gian tiếp nhận.
Lâm Nam Phong đi ra ngoài phòng khách thấy mẹ đang ngồi trên ghế, bé nắm tay mẹ. Thời tiết đầu xuân rất lạnh, mẹ ăn mặc mỏng manh ngồi co lại ở nơi đó.
"Sao mẹ không khoác thêm áo ạ?" Lâm Nam Phong cởi áo khoác trên người ra phủ lên cho cô.
"Chẳng phải hôm qua con nói không biết tiếp theo chúng ta nên chạy đi đâu sao? Mẹ biết chúng ta nên đi đâu."
Lâm Chính Nhiên nhìn con gái mà nói: "Đi tỉnh Giang Nguyên đi, chỗ đó mẹ quen thuộc."
Lâm Nam Phong cụp mắt suy nghĩ một lúc, sao mẹ biết rõ thành phố Giang Nguyên được, kiếp trước chưa từng nghe mẹ nhắc đến.
Bé không biết kiếp trước Lâm Chính Nhiên dùng hết sức lực chỉ để sống sót, làm sao nhắc đến chuyện hồi bé người nhà của cô từng làm tổn thương cô cơ chứ.
"Tỉnh Giang Nguyên là..."
"Là nhà của mẹ."
Lâm Chính Nhiên cắt ngang lời con gái, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Năm đó khi mẹ được sinh ra, bà ngoại qua đời, trong nhà cần phụ nữ, cho nên khi mẹ năm tuổi, ông ngoại con cưới mẹ kế về. Mẹ kế là góa phụ, dẫn theo hai đứa con trai đến nhà. Năm mẹ mười lăm tuổi không có tiền cho anh trai cưới vợ, ông ngoại con đã bán mẹ đi, đổi tiền cho hai người anh lấy vợ."
Lâm Chính Nhiên nắm chặt tay của con gái, sau đó lại ôm chầm con gái, tự trách móc bản thân.
"Do mẹ vô dụng, nếu mẹ có thể mạnh mẽ một chút, các con sẽ không xảy ra chuyện."
Lâm Nam Phong vỗ vào lưng cô, rúc vào trong lòng ngực của mẹ, nói: "Mẹ đã đủ mạnh mẽ rồi, nếu không có mẹ che chở, con đã chết sớm rồi."
Sau khi Trương Sĩ Thành đi không lâu thì có người đến tịch biên nhà họ Trương, các cô cũng bị liên lụy.
Khi bị người ta bắt đi diễu phố, bị đánh, bị người ném phân, nhổ nước bọt vào, lúc ấy chỉ cần mẹ được tự do sẽ ôm bé vào trong ngực để bảo vệ.
Vai mẹ không rộng, nhưng trong lòng ngực lại cực kỳ ấm áp, mẹ che lấy cả một bầu trời vì bé, hơn nữa cũng là vì bé nên mẹ mới sớm ra đi.
Cho nên mẹ đã làm tốt lắm rồi, làm sao bé có thể trách mẹ cơ chứ? Lâm Chính Nhiên lắc đầu khóc, cô làm mẹ mà không có bảo vệ con của mình cho tốt, cô quá thất bại.
Trương Sĩ Thành muốn dẫn Đa Bảo xuất ngoại nhưng cô lại thật sự tin tưởng gã có thể bảo vệ tốt cho Đa Bảo.
Cô điên rồi.
Đáng lẽ cô nên phản kháng sớm hơn, khi đó cô nên liều lĩnh phản kháng mới đúng.
"Hiện tại là xã hội mới." Lâm Nam Phong an ủi Mộng Nương: "Sau này chúng ta sống cho tốt, cùng nhau sống thay cho phần tiếc nuối ở kiếp trước."
Đúng là bởi vì như thế, bé mới buông tha cho người nhà họ Trương, bé không muốn đôi tay sạch sẽ này của bé phải dính một giọt máu nào cả.
Bé phải sống một cách quang minh chính đại, trong sạch và lương thiện.
"Ừm." Lâm Chính Nhiên nói.
Tiếc nuối ư?
Cô tiếc nuối chính là Nam Phong và Đa Bảo, cô muốn để hai người họ sống tốt, sống vui vẻ.
Trên đường về nhà khách, Lâm Nam Phong còn nói với mẹ chuyện bé lừa tiền nhà họ Trương.
Lâm Chính Nhiên khẽ gật đầu, thật ra cô cảm thấy hứng thú với không gian mà con nói, cũng không khỏi nhắc nhở bé.
"Đa Bảo lớn rồi, sau này con nên giấu giếm thằng bé, tuy rằng thằng bé là em con nhưng lòng người khó dò."
Lâm Chính Nhiên ôm con gái mà nói: "Các con phải cẩn thận."
Đương nhiên là con gái nói với cô chuyện kiếp trước đã hù dọa cô.
Lúc này Mộng Nương vẫn chìm trong đau buồn không thoát ra được, nếu không chăm chú nhìn Đa Bảo thì là ôm bé.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ thì Lâm Nam Phong đã thức dậy.
Mẹ vốn ngủ bên cạnh cô bé lúc này lại không thấy đâu, sờ lên chăn đã lạnh.
Tối hôm qua bé nói chuyện kiếp trước với mẹ, sau khi nghe xong mẹ ngẩn người, Lâm Nam Phong biết mẹ cần thời gian tiếp nhận.
Lâm Nam Phong đi ra ngoài phòng khách thấy mẹ đang ngồi trên ghế, bé nắm tay mẹ. Thời tiết đầu xuân rất lạnh, mẹ ăn mặc mỏng manh ngồi co lại ở nơi đó.
"Sao mẹ không khoác thêm áo ạ?" Lâm Nam Phong cởi áo khoác trên người ra phủ lên cho cô.
"Chẳng phải hôm qua con nói không biết tiếp theo chúng ta nên chạy đi đâu sao? Mẹ biết chúng ta nên đi đâu."
Lâm Chính Nhiên nhìn con gái mà nói: "Đi tỉnh Giang Nguyên đi, chỗ đó mẹ quen thuộc."
Lâm Nam Phong cụp mắt suy nghĩ một lúc, sao mẹ biết rõ thành phố Giang Nguyên được, kiếp trước chưa từng nghe mẹ nhắc đến.
Bé không biết kiếp trước Lâm Chính Nhiên dùng hết sức lực chỉ để sống sót, làm sao nhắc đến chuyện hồi bé người nhà của cô từng làm tổn thương cô cơ chứ.
"Tỉnh Giang Nguyên là..."
"Là nhà của mẹ."
Lâm Chính Nhiên cắt ngang lời con gái, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Năm đó khi mẹ được sinh ra, bà ngoại qua đời, trong nhà cần phụ nữ, cho nên khi mẹ năm tuổi, ông ngoại con cưới mẹ kế về. Mẹ kế là góa phụ, dẫn theo hai đứa con trai đến nhà. Năm mẹ mười lăm tuổi không có tiền cho anh trai cưới vợ, ông ngoại con đã bán mẹ đi, đổi tiền cho hai người anh lấy vợ."
Danh sách chương