“Còn giả vờ là tình chị em sâu đậm gì chứ, thật ra các chị chỉ muốn em chèn ép Mạnh Trường mà thôi. Nói trắng ra là các chị muốn có thể diện, chứ liên quan gì đến em?”

“Mạnh Hiền, em có trái tim không vậy?” Mạnh Vân chất vấn cậu ta: “Lương tâm của em bị chó tha rồi sao? Chị và chị cả mượn hai triệu cho em để giả vờ là tình chị em sâu đậm ư?”

“Sớm biết em nghĩ như vậy thì lúc ấy chị không nên để em tiến vào cổng của nhà họ Từ, tránh cho em hại chết bọn chị.”

“Em hại chết chị?”

Mạnh Hiền tức giận nói: “Em mà có bản lĩnh to lớn để hại chết chị, mấy chuyện tồi tệ mà chị làm mới hại chết chị đấy.”

“Mạnh Vân, chính chị không biết xấu hổ lấy tiền của nhà họ Từ để nuôi đàn ông ở bên ngoài, chính mình không có bản lĩnh nên mới mượn tiền cho em để trở mình. Bởi vì chị sợ chuyện hư hỏng của chị bị bại lộ thì người nhà họ Từ sẽ nắm thóp chị…”

“Mạnh Hiền, em câm mồm.”

Mạnh Ngọc ngắt lời cậu ta, nhưng đã không còn kịp rồi.

Lúc này bà cụ Trương ở ngoài cửa nghe được đến đó thì không nghe nổi nữa.

Ngày hôm qua sau khi lên tàu, bà ta uống thuốc là ngủ ngay, sau đó mãi mà không có sức. Bởi vì lo lắng hành lý ở trong kho tàu không an toàn, dẫu sao toàn bộ tài sản đều ở trên đó!



Cho nên bà ta gọi con trai nhờ người mang lên giúp, kết quả vừa mở ra xem thì thấy toàn bộ số vàng óng ánh đã bị mất ráo.

Hơn phân nửa số tiền đó là ông cụ để lại cho hồ ly tinh kia, sau khi hồ ly tinh chết thì mới tới tay bà ta.

Bà ta không nỡ ăn, không nỡ dùng, mỗi ngày hận không thể ôm ngủ, kết quả vàng lại biến thành đá.

Con trai cảm thấy không đúng bèn dẫn bà ta đến tìm Mạnh Ngọc, kết quả bọn họ nghe được cái gì? Tiền là do Mạnh Ngọc lấy.

Hơn nữa Mạnh Ngọc còn đưa tiền cho em trai là ma bài bạc của cô ta, mà ma bài bạc còn thua sạch toàn bộ số tiền?

Tức là vàng óng ánh mà bà ta không nỡ dùng… Bây giờ đã mất hết?

Mất hết rồi…

“Mạnh Ngọc, mày sẽ không được chết tử tế, trộm tiền của nhà họ Trương cho nhà họ Mạnh của mày. Tao phải đuổi mày đi, đuổi con đàn bà ác độc như mày đi…”

Bà cụ Trương chợt đẩy cửa đi vào, gậy cũng ném đi, lao thẳng tới chỗ Mạnh Ngọc, tát cô ta cả hai bên mặt.

“Trả lại tiền cho nhà họ Trương, trả lại tiền cho tao, trộm tiền của một bà già để nuôi ma bài bạc. Nhà họ Mạnh bọn mày hay lắm, thật sự hay lắm.”



Bà cụ Trương nói một câu là tát lên mặt Mạnh Ngọc một cái, bà ta từng làm việc đồng áng, tuổi chưa đến sáu mươi nhưng sức mạnh rất lớn.

Mạnh Vân và Trương Sĩ Thành cũng không kéo bà ta ra nổi, sau đó Mạnh Hiền mới kịp phản ứng cùng đi lên kéo bà cụ Trương ra.

“Con trai à!” Bà cụ Trương nắm lấy tay Trương Sĩ Thành, lớn tiếng khóc thét: “Con đàn bà ác độc này xấu xa quá, cô ta lấy sạch tiền của nhà họ Trương, còn trộm tiền của mẹ.”

“Con không có.” Giờ phút này Mạnh Ngọc muốn khóc cũng không khóc được: “Sĩ Thành anh tin em, em không có trộm tiền của mẹ, tiền cho Mạnh Hiền đều là tiền của chúng ta.”

“Tiền của chúng ta sao?”

Bà cụ Trương chỉ thẳng về phía cô ta nói: “Người đàn bà ác độc, đó là tiền của nhà họ Trương bọn tao. Sao nhà bọn mày mặt dày thế, bọn mày định ăn đến tuyệt hậu à? Tiền bán cửa hàng cộng thêm tiền tiết kiệm trước đó nữa là bảy trăm nghìn, còn ba trăm nghìn nữa mày lấy ở đâu ra?”

Trương Sĩ Thành nghiêm mặt nói: “Tiền của mẹ không thấy đâu, chuyện đã tới nước này em còn muốn nói gì nữa?”

“Cả chuyện của Đa Bảo lần trước nữa, bây giờ nếu như em không lấy ra được một triệu thì đừng trách anh không niệm tình vợ chồng.”

“Chuyện Đa Bảo thì có liên quan gì đến em?” Gương mặt Mạnh Ngọc bị bà cụ Trương đánh khiến cho lời nói không được sắc bén nhưng vẫn tranh luận theo lý: “Em không có giấu.”

“Chị tôi đã giải thích với mọi người rồi.” Mạnh Vân cũng nói: “Các người cũng đã đánh chị tôi thành ra thế này, cần gì phải hùng hổ dọa người nữa?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện