“Đồ không có lương tâm, có phải cô chê tôi già nên phóng hỏa để đỡ phiền phức, sau này không cần các người chăm sóc nữa đúng không?” Mạnh Ngọc vừa xuất hiện, bà cụ Trương đã giận cá chém thớt gào ghét, khoa tay múa chân với Mạnh Ngọc, suýt nữa nói Mạnh Ngọc là người phóng hỏa.
“Cô là hồ ly tinh, muốn tôi chết à? Nằm mơ đi! Bà già tôi còn sống để thay cháu trai tôi trông coi ngôi nhà này, nhìn xem người phụ nữ độc ác như cô khi nào chết.”
“Bà dựa vào đâu mà mắng người khác như vậy?” Trương Tân Nhu tức giận hỏi: “Bà có chứng cứ gì chứng minh là do mẹ con tôi làm không? Tại sao lại mở miệng mắng chửi người khác như vậy hả? Bà nội, bà nói không hợp lý.”
“Mày câm mồm.” Trương Sĩ Thành nhìn ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía con gái lớn: “Ai dạy mày nói chuyện với bà nội như vậy? Trước kia tao cho mày quá nhiều thể diện rồi đúng không?”
Trương Tân Nhu hiếm khi thấy cha mình như vậy nên cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng cô bé không nói lời nào cũng không có nghĩa là cô bé không có ý nghĩ gì khác.
Muốn nói thể diện cũng là do bọn họ cho bà cụ Trương quá nhiều thể diện, khiến bà ta không nhìn rõ tình hình hiện tại.
Nếu không có nhà họ Mạnh, bà ta và cha chỉ có thể về quê sống cả đời ở đó. Bây giờ bà ta không lấy lòng bọn họ thì thôi, mới có chút biến động nhỏ là nghĩ đến bọn họ đầu tiên.
Thật sự cảm ơn bà ta!
“Anh hung dữ với con gái tôi làm cái gì?” Mạnh Ngọc đau lòng dùng tay che chở con gái, mặc kệ người đã từng yêu tốt đến mấy vẫn không bằng thời gian trôi qua.
Cô ta đã trả giá quá nhiều cho gia đình này nhưng chỉ đổi lấy sự hoài nghi và những lời nói mỉa mai của Trương Sĩ Thành.
Cô ta chưa từng làm, tại sao người chung chăn gối hơn hai mươi năm lại không tin cô ta chứ? Tất cả là do Lâm Mộng Nương chết tiệt đó.
“Bốn mẹ con không có ai là thứ tốt, may mắn con trai tôi sáng suốt, nếu không hôm nay tôi đã chết oan uổng rồi. Mạnh Ngọc, cô thật sự quá ác độc, vừa mới giết cháu trai tôi thì đã ước gì có thể giết luôn người mẹ chồng là tôi đúng không? Người phụ nữ độc ác!”
“Mẹ, cơm có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy, con không thừa nhận do con phóng hỏa, mẹ không thích con cũng không nên đặt điều.” Mạnh Ngọc phản bác.
Sắc mặt bà cụ Trương rất khó coi, chỉ vào cô ta, vừa định lên tiếng, Trương Sĩ Thành đã mệt mỏi tiến lên nắm lấy tay mẹ của gã, cắt ngang lời bà ta sắp nói ra: “Mạnh Ngọc, cô về trước đi.”
Một câu nói của chồng khiến Mạnh Ngọc cảm thấy mình bị sỉ nhục, cô ta đã giải thích muốn rách miệng nhưng Trương Sĩ Thành vẫn không chịu tin mình.
Cô ta không phóng hỏa, nếu có cô ta chắc chắn sẽ thiêu rụi nhà bà cụ Trương. Để bà cụ Trương khỏi khiêu khích chia rẽ làm cho vợ chồng bọn họ không hòa thuận, bà già chết tiệt này.
Mạnh Ngọc che giấu sự ác độc trong mắt, dẫn con gái trở về. Chờ cô ta ra nước ngoài sẽ xử lý bà ta, sau này bà ta muốn quay về cố hương sao? Hừ, được rồi, con trai bà sẽ giúp bà mang tro cốt quay về.
“Con trai à!” Mạnh Ngọc vừa đi, bà cụ Trương nắm tay con trai, nức nở nói: “Con phải tin mẹ, mẹ nhất định sẽ không phóng hỏa, ngọn lửa lớn như vậy, mẹ thì đi chậm, chẳng lẽ mẹ không sợ sao?”
Trương Sĩ Thành nắm tay bà ta, vỗ về an ủi. Gã biết mẹ mình sẽ không phóng hỏa, bởi vì căn phòng bị cháy là căn phòng mà cha gã sống.
Sau khi cha chết, mẹ không gả cho ai khác, thỉnh thoảng sẽ đến quét dọn sạch sẽ, yêu thương còn không kịp sao có thể phóng hỏa chứ?
Hơn nữa, mẹ còn què một chân, đi lại khó khăn, giống với lời mẹ nói, phóng hỏa chỉ có thể hại bản thân.
“Ngày mai phải đi rồi, mẹ trở về ngủ sớm một chút, ngày mai con sẽ đến dọn dẹp với mẹ.” Trương Sĩ Thành an ủi.
Mọi người đều phải rời đi, rõ ràng không thể dọn dẹp được.
Con trai vừa đi, bà cụ Trương xua đuổi người làm, tự mình quay về căn phòng bị cháy, nước mắt nhòe đi, bà ta run rẩy chống gậy đi vào trong.
“Cô là hồ ly tinh, muốn tôi chết à? Nằm mơ đi! Bà già tôi còn sống để thay cháu trai tôi trông coi ngôi nhà này, nhìn xem người phụ nữ độc ác như cô khi nào chết.”
“Bà dựa vào đâu mà mắng người khác như vậy?” Trương Tân Nhu tức giận hỏi: “Bà có chứng cứ gì chứng minh là do mẹ con tôi làm không? Tại sao lại mở miệng mắng chửi người khác như vậy hả? Bà nội, bà nói không hợp lý.”
“Mày câm mồm.” Trương Sĩ Thành nhìn ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía con gái lớn: “Ai dạy mày nói chuyện với bà nội như vậy? Trước kia tao cho mày quá nhiều thể diện rồi đúng không?”
Trương Tân Nhu hiếm khi thấy cha mình như vậy nên cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng cô bé không nói lời nào cũng không có nghĩa là cô bé không có ý nghĩ gì khác.
Muốn nói thể diện cũng là do bọn họ cho bà cụ Trương quá nhiều thể diện, khiến bà ta không nhìn rõ tình hình hiện tại.
Nếu không có nhà họ Mạnh, bà ta và cha chỉ có thể về quê sống cả đời ở đó. Bây giờ bà ta không lấy lòng bọn họ thì thôi, mới có chút biến động nhỏ là nghĩ đến bọn họ đầu tiên.
Thật sự cảm ơn bà ta!
“Anh hung dữ với con gái tôi làm cái gì?” Mạnh Ngọc đau lòng dùng tay che chở con gái, mặc kệ người đã từng yêu tốt đến mấy vẫn không bằng thời gian trôi qua.
Cô ta đã trả giá quá nhiều cho gia đình này nhưng chỉ đổi lấy sự hoài nghi và những lời nói mỉa mai của Trương Sĩ Thành.
Cô ta chưa từng làm, tại sao người chung chăn gối hơn hai mươi năm lại không tin cô ta chứ? Tất cả là do Lâm Mộng Nương chết tiệt đó.
“Bốn mẹ con không có ai là thứ tốt, may mắn con trai tôi sáng suốt, nếu không hôm nay tôi đã chết oan uổng rồi. Mạnh Ngọc, cô thật sự quá ác độc, vừa mới giết cháu trai tôi thì đã ước gì có thể giết luôn người mẹ chồng là tôi đúng không? Người phụ nữ độc ác!”
“Mẹ, cơm có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy, con không thừa nhận do con phóng hỏa, mẹ không thích con cũng không nên đặt điều.” Mạnh Ngọc phản bác.
Sắc mặt bà cụ Trương rất khó coi, chỉ vào cô ta, vừa định lên tiếng, Trương Sĩ Thành đã mệt mỏi tiến lên nắm lấy tay mẹ của gã, cắt ngang lời bà ta sắp nói ra: “Mạnh Ngọc, cô về trước đi.”
Một câu nói của chồng khiến Mạnh Ngọc cảm thấy mình bị sỉ nhục, cô ta đã giải thích muốn rách miệng nhưng Trương Sĩ Thành vẫn không chịu tin mình.
Cô ta không phóng hỏa, nếu có cô ta chắc chắn sẽ thiêu rụi nhà bà cụ Trương. Để bà cụ Trương khỏi khiêu khích chia rẽ làm cho vợ chồng bọn họ không hòa thuận, bà già chết tiệt này.
Mạnh Ngọc che giấu sự ác độc trong mắt, dẫn con gái trở về. Chờ cô ta ra nước ngoài sẽ xử lý bà ta, sau này bà ta muốn quay về cố hương sao? Hừ, được rồi, con trai bà sẽ giúp bà mang tro cốt quay về.
“Con trai à!” Mạnh Ngọc vừa đi, bà cụ Trương nắm tay con trai, nức nở nói: “Con phải tin mẹ, mẹ nhất định sẽ không phóng hỏa, ngọn lửa lớn như vậy, mẹ thì đi chậm, chẳng lẽ mẹ không sợ sao?”
Trương Sĩ Thành nắm tay bà ta, vỗ về an ủi. Gã biết mẹ mình sẽ không phóng hỏa, bởi vì căn phòng bị cháy là căn phòng mà cha gã sống.
Sau khi cha chết, mẹ không gả cho ai khác, thỉnh thoảng sẽ đến quét dọn sạch sẽ, yêu thương còn không kịp sao có thể phóng hỏa chứ?
Hơn nữa, mẹ còn què một chân, đi lại khó khăn, giống với lời mẹ nói, phóng hỏa chỉ có thể hại bản thân.
“Ngày mai phải đi rồi, mẹ trở về ngủ sớm một chút, ngày mai con sẽ đến dọn dẹp với mẹ.” Trương Sĩ Thành an ủi.
Mọi người đều phải rời đi, rõ ràng không thể dọn dẹp được.
Con trai vừa đi, bà cụ Trương xua đuổi người làm, tự mình quay về căn phòng bị cháy, nước mắt nhòe đi, bà ta run rẩy chống gậy đi vào trong.
Danh sách chương