"Mạnh Ngọc, giao cháu trai của tôi ra đây, chuyện hôm nay nể mặt nhà họ Mạnh, tôi có thể cho qua."

Bà cụ Trương thấy hai mẹ con nhà họ Mạnh không dám nói chuyện, sự kiêu ngạo của bà cụ Trương càng lên đến đỉnh điểm, lúc này trong lòng phấn chấn không thôi.

Mạnh Ngọc được gả vào nhà nhiều như vậy năm, có khi nào cô ta cảm thấy bất lực như thế này đâu? Ngay cả năm đó Mạnh Ngọc không sinh được con trai, cô ta cũng có thể ngẩng cao đầu.

Bởi vì sao, còn không phải là vì cô ta có nhà mẹ đẻ chống lưng ư?

Bà cụ Trương chỉ vào mẹ con nhà họ Mạnh chửi như tát nước, trong lòng vui sướng cực kỳ.

Trương Sĩ Thành đột nhiên nói một câu ‘đủ rồi’ làm cho hiện trường trở nên yên tĩnh.

Mộng Nương không thể tin được, trong chớp mắt sắc mặt trở nên trắng bệch: "Con trai đâu? Con tôi đâu rồi?"

Có lẽ đây là lần đầu Trương Sĩ Thành thấy Mộng Nương như vậy, gã đau lòng bước đến ôm cô vào lòng.

Mộng Nương cố gắng mở to hai mắt không để nước mắt rơi xuống, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy dữ dội, hỏi đi hỏi lại: "Con trai của chúng ta đi đâu rồi?"

Trương Sĩ Thành không dám lên tiếng, trong lòng gã áy náy, vốn dĩ hôm nay Mộng Nương không muốn để cho Đa Bảo ra ngoài chơi.



Cô biết được ba ngày nữa con trai phải đi theo bọn họ ra nước ngoài, cho nên cô muốn con trai ở cạnh cô nhiều thêm một chút, sau đó gã thuyết phục mãi cô mới đồng ý.

"Mộng Nương, anh rất xin lỗi em." Trương Sĩ Thành rưng rưng nước mắt, áy náy nói.

Mộng Nương không còn sức lực trượt xuống theo cánh tay của Trương Sĩ Thành, sau đó mọi thứ mờ dần, mắt cô từ từ khép lại hôn mê bất tỉnh.

"Mẹ!"

Lúc này, Lâm Nam Phong bỗng từ phía sau lao tới ôm lấy Lâm Mộng Nương, giọng nói nghẹn ngào hỏi Trương Sĩ Thành: "Vì sao còn chưa tìm thấy em trai, không phải cha nói mẹ cả sẽ chăm sóc cho em trai sao? Đa Bảo là mạng sống của mẹ, nếu không có mạng sống thì mẹ phải sống thế nào?"

Dường như Lâm Nam Phong cảm thấy vẫn chưa đủ kích thích Trương Sĩ Thành, nên nói thêm: "Cha, nếu mẹ không thể sống thì con cũng không muốn sống nữa."

Trương Sĩ Thành nghe con gái nói mà nước mắt không ngừng rơi, gã đứng dậy đi đến trước mặt Mạnh Ngọc vung tay tát mạnh vào mặt cô ta.

Mạnh Ngọc bị cái tát mạnh mà cả người lảo đảo lùi về sau, khóe miệng đã rướm máu.

Khương Bạch Vi cũng bị hành động của con rể dọa sợ, trong lòng cũng bồn chồn không yên, bình thường Trương Sĩ Thành là người điềm đạm và dễ gần, xem ra con trai mất tích đã làm cho gã mất đi lý trí.

"Mạnh Ngọc, bây giờ em có vui không? Em ức hiếp mẹ con họ đến mức này, em vui lắm đúng không?"



"Mẹ ơi, không có em trai thì mẹ sống bằng cách nào, mẹ mang con theo với, chúng ta mãi mãi ở bên nhau."

Lâm Nam Phong ôm Mộng Nương khóc thảm thiết.

m thanh đó giống như con thú nhỏ đang cận kề bên cái chết, không hề có năng lực phản kháng, lúc này ai cũng có thể giết chết bé.

Bởi vì cảnh tượng này mà mắt của người giúp việc cũng đỏ hoe, ngay cả người có ý chí sắt đá như bà cụ Trương cũng vì cháu gái mà lau nước mắt.

"Nghiệp chướng mà! Cháu trai nhỏ của tôi, cháu gái nhỏ của tôi!" Bà cụ Trương ngửa mặt lên trời gào khóc, cực kỳ đau lòng.

Lúc Mộng Nương tỉnh lại đã là tờ mờ sáng, lúc này vẫn chưa có tin tức của Đa Bảo, Mộng Nương thấy ánh mắt của Trương Sĩ Thành tràn ngập áy náy, thoáng chốc bình tĩnh lại.

Cô không lừa được chính mình, đứa con thật sự đã mất tích.

"Mộng Nương, Mộng Nương em muốn đi đâu?" Lâm Mộng Nương bước xuống giường, muốn đi ra ngoài, Trương Sĩ Thành giữ cô lại sốt ruột hỏi.

"Em đi tìm Đa Bảo." Ánh mắt Mộng Nương đờ đẫn nhìn ra bên ngoài cửa: "Thằng bé không tìm thấy mẹ, chắc chắn sẽ sợ hãi lắm!"

Tối hôm qua, gã đã chi tiền thuê người lụt soát toàn bộ thành phố cả một đêm cũng không tìm được manh mối nào, một người phụ nữ như cô phải đi đâu để tìm đây?

Trương Sĩ Thành nhìn gương mặt tái nhợt của cô, im lặng không khuyên cô nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện