Mộng Nương đứng bên cạnh bị câu hỏi vặn lại của bà cụ làm cho chân tay luống cuống.
“Mẹ, con không có ý đó, Đa Bảo còn nhỏ, con lại không ở bên cạnh thằng bé được nên khó tránh khỏi sinh lòng lo lắng, hơn nữa Đa Bảo đã quen ngủ cùng con rồi, con sợ thằng bé không thấy con lại quấy mọi người.”
Bà cụ không thèm nghe cô giải thích, chỉ liếc xéo cô một cái.
Nói đi nói lại cũng chỉ là cô không đồng ý để Đa Bảo đi cùng chúng tôi, nhưng cô cũng không muốn giữ con chứ gì? Cái nhà này không đến lượt cô nói chuyện.
Bà cụ vừa há miệng, còn chưa thốt ra được lời nào thì Trương Sĩ Thành bên cạnh đã trìu mến lấy ra chiếc hộp đã chuẩn bị từ trước.
“Mộng Nương à, trong này là giấy tờ nhà của nhà tổ và ngôi nhà hiện tại của em, giờ anh giao lại cho em giữ. Chồng dùng mạng mình thề mới em, chắc chắn anh sẽ không để con trai xảy ra chuyện.”
Cam đoan là bà cụ sẽ không đồng ý chuyện này!
Trong mắt bà ta, chuyện giao giấy tờ nhà tổ là một chuyện lớn, hơn nữa giao cho ai không giao lại giao cho vợ lẽ!
Trương Sĩ Thành dùng giọng điệu chân thành nói: “Mộng Nương à, lần này em cứ yên tâm. Đợi sau khi hai mẹ con em đến nước ngoài, anh sẽ đưa cả hai về nhà, chúng ta một tay giao nhà một tay giao con.”
Lâm Nam Phong bị lời nói của gã làm cho ghê tởm đến bật cười.
Giờ căn nhà nát đó còn có giá trị, nhưng đợi khi nó bị tịch biên thì không đáng nửa xu, thậm chí không ai dám tiếp quản.
Còn một tay giao nhà một tay giao con nữa cơ à? Ông cứ đợi đến lúc đấy xem có đứa con nào được giao cho ông không!
“Em xem, em làm theo lời anh đi, chứ con gái đã cười vào mặt người cha này rồi kìa.”
Lâm Nam Phong thấy mọi người nhìn về phía mình nên ngậm miệng lại, bé thầm nói: Sao ông không nghĩ là tôi cười vì ông làm tôi thấy ghê tởm? Bà cụ nuốt lời bên mép xuống, bà ta biết con trai chỉ muốn dỗ dành Mộng Nương nên cũng không phản đối nữa. Dù sao thì việc giấy tờ nhà quay lại tay con trai bà ta chỉ là chuyện thời gian, hơn nữa bà ta tin chắc Mộng Nương sẽ không thể tách khỏi con trai bà ta.
Thứ nhất là do Đa Bảo đang trong tay họ, Mộng Nương sẽ không bỏ con. Thứ hai là Mộng Nương mà một người nhu nhược, bình thường còn không dám ra khỏi cửa, ai nói to tiếng cái là cô lủi như cuốc, giờ cô không bám lấy chồng thì sống kiểu gì?
Bởi vậy bà cụ không sợ Mộng Nương dám làm trái lời, cứ để cô cầm giấy tờ đất cũng chẳng sao, bà ta thách cô dám làm trò gì.
Bà cụ đã được người dìu đi, lúc này không biết Mộng Nương đang nghĩ gì, nhưng cô đã nhận lấy giấy tờ mà Trương Sĩ Thành đưa.
Lâm Nam Phong thấy mẹ mình không nói gì thì cười hỏi: “Cha ơi, mọi người đều đi hết thì con và mẹ phải làm sao đây? Bọn con biết phải ăn gì? Sau này ai mua đồ cho bọn con nữa, còn cả học phí thì sao hả cha?”
Trương Sĩ Thành nhìn mặt Mộng Nương, lôi tiền ra, tươi cười lấy lòng: “Con bé ngốc này, cha là cha ruột của con mà, mẹ con cũng là vợ cha, sao cha lại không quan tâm đến mấy mẹ con được chứ?”
Lâm Nam Phong nhận tiền, ngây ngốc hỏi tiếp: “Cô ở trường bảo là phải học nghệ thuật, trong số mấy môn ca hát, nhảy múa, vẽ tranh, nặn gốm, viết chữ, khắc gỗ thì cha thấy học cái nào tốt hơn ạ?”
Trương Sĩ Thành không nói gì, lại lấy tiền ra.
Lâm Nam Phong bổ sung thêm một câu: “Hay là con không học mấy thứ đấy nữa ạ, chứ học phí đắt quá, các bạn nhà nghèo trong lớp đều học thường thôi là được.”
Học thường? Nhà nghèo? Trương Sĩ Thành không thể để chuyện này tồn tại.
“Mẹ, con không có ý đó, Đa Bảo còn nhỏ, con lại không ở bên cạnh thằng bé được nên khó tránh khỏi sinh lòng lo lắng, hơn nữa Đa Bảo đã quen ngủ cùng con rồi, con sợ thằng bé không thấy con lại quấy mọi người.”
Bà cụ không thèm nghe cô giải thích, chỉ liếc xéo cô một cái.
Nói đi nói lại cũng chỉ là cô không đồng ý để Đa Bảo đi cùng chúng tôi, nhưng cô cũng không muốn giữ con chứ gì? Cái nhà này không đến lượt cô nói chuyện.
Bà cụ vừa há miệng, còn chưa thốt ra được lời nào thì Trương Sĩ Thành bên cạnh đã trìu mến lấy ra chiếc hộp đã chuẩn bị từ trước.
“Mộng Nương à, trong này là giấy tờ nhà của nhà tổ và ngôi nhà hiện tại của em, giờ anh giao lại cho em giữ. Chồng dùng mạng mình thề mới em, chắc chắn anh sẽ không để con trai xảy ra chuyện.”
Cam đoan là bà cụ sẽ không đồng ý chuyện này!
Trong mắt bà ta, chuyện giao giấy tờ nhà tổ là một chuyện lớn, hơn nữa giao cho ai không giao lại giao cho vợ lẽ!
Trương Sĩ Thành dùng giọng điệu chân thành nói: “Mộng Nương à, lần này em cứ yên tâm. Đợi sau khi hai mẹ con em đến nước ngoài, anh sẽ đưa cả hai về nhà, chúng ta một tay giao nhà một tay giao con.”
Lâm Nam Phong bị lời nói của gã làm cho ghê tởm đến bật cười.
Giờ căn nhà nát đó còn có giá trị, nhưng đợi khi nó bị tịch biên thì không đáng nửa xu, thậm chí không ai dám tiếp quản.
Còn một tay giao nhà một tay giao con nữa cơ à? Ông cứ đợi đến lúc đấy xem có đứa con nào được giao cho ông không!
“Em xem, em làm theo lời anh đi, chứ con gái đã cười vào mặt người cha này rồi kìa.”
Lâm Nam Phong thấy mọi người nhìn về phía mình nên ngậm miệng lại, bé thầm nói: Sao ông không nghĩ là tôi cười vì ông làm tôi thấy ghê tởm? Bà cụ nuốt lời bên mép xuống, bà ta biết con trai chỉ muốn dỗ dành Mộng Nương nên cũng không phản đối nữa. Dù sao thì việc giấy tờ nhà quay lại tay con trai bà ta chỉ là chuyện thời gian, hơn nữa bà ta tin chắc Mộng Nương sẽ không thể tách khỏi con trai bà ta.
Thứ nhất là do Đa Bảo đang trong tay họ, Mộng Nương sẽ không bỏ con. Thứ hai là Mộng Nương mà một người nhu nhược, bình thường còn không dám ra khỏi cửa, ai nói to tiếng cái là cô lủi như cuốc, giờ cô không bám lấy chồng thì sống kiểu gì?
Bởi vậy bà cụ không sợ Mộng Nương dám làm trái lời, cứ để cô cầm giấy tờ đất cũng chẳng sao, bà ta thách cô dám làm trò gì.
Bà cụ đã được người dìu đi, lúc này không biết Mộng Nương đang nghĩ gì, nhưng cô đã nhận lấy giấy tờ mà Trương Sĩ Thành đưa.
Lâm Nam Phong thấy mẹ mình không nói gì thì cười hỏi: “Cha ơi, mọi người đều đi hết thì con và mẹ phải làm sao đây? Bọn con biết phải ăn gì? Sau này ai mua đồ cho bọn con nữa, còn cả học phí thì sao hả cha?”
Trương Sĩ Thành nhìn mặt Mộng Nương, lôi tiền ra, tươi cười lấy lòng: “Con bé ngốc này, cha là cha ruột của con mà, mẹ con cũng là vợ cha, sao cha lại không quan tâm đến mấy mẹ con được chứ?”
Lâm Nam Phong nhận tiền, ngây ngốc hỏi tiếp: “Cô ở trường bảo là phải học nghệ thuật, trong số mấy môn ca hát, nhảy múa, vẽ tranh, nặn gốm, viết chữ, khắc gỗ thì cha thấy học cái nào tốt hơn ạ?”
Trương Sĩ Thành không nói gì, lại lấy tiền ra.
Lâm Nam Phong bổ sung thêm một câu: “Hay là con không học mấy thứ đấy nữa ạ, chứ học phí đắt quá, các bạn nhà nghèo trong lớp đều học thường thôi là được.”
Học thường? Nhà nghèo? Trương Sĩ Thành không thể để chuyện này tồn tại.
Danh sách chương