[Hư cấu.]

"Em mua xong vé rồi, mua được tổng cộng bảy vé." Người phụ nữ thở dài và nói.

"Bảy vé?" Người đàn ông không thể tin được mà hỏi lại một lần nữa: ”Sao mới mua được có bảy vé, em không đủ tiền à, còn thiếu bao nhiêu nữa, mau cầm rồi đi mua đi.”

Người phụ nữ oán trách đè lại người đàn ông, nói: "Hiện giờ ngoài kia, vé tàu đều là có người mua nhưng không ai bán, với tình hình trong nước hiện nay thì có người nào có tiền mà không muốn ra nước ngoài chứ? Bảy vé trong tay em cũng phải nhờ đến cha em mất mặt đeo bám người ta thì họ mới đồng ý để lại cho chúng ta đấy.”

"Anh có tiền thì làm được gì?” Người phụ nữ cười khẽ, nói: "Bây giờ một thỏi vàng một vé, một thời gian sau, dù anh có lấy ra mười thỏi cũng không ai đổi với anh.”

Vào thời khắc mấu chốt thì mạng sống quan trọng hay là tiền quan trọng đối với bọn họ mà nói không phải là thứ cần lựa chọn, người nào càng giàu thì càng sợ chết.

Hiện giờ ngoài kia đã có không ít người bị xét nhà tịch thu tài sản, nhà họ Trương ở thành phố Khương không tính là nhà giàu, khi nào đến lượt nhà bọn họ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Mạnh Ngọc biết Trương Sĩ Thành tiếc mạng, nếu không thì gã cũng sẽ không quyên góp tài sản của nhà họ Trương cho nhà nước từ trước đó.

"Bảy vé, bốn mẹ con các em cộng thêm anh và mẹ là sáu, Đa Bảo một vé, tổng cộng chỉ có bảy vé, vậy hai mẹ con Mộng Nương phải làm sao đây?" Trương Sĩ Thành cau mày đi tới đi lui trong phòng.

Phải làm sao à?

Mạnh Ngọc âm thầm cười lạnh nói, còn có thể làm sao được nữa, có giỏi thì anh đi mua vé rồi cùng dẫn hai mẹ con cô ta ra nước ngoài đi.



"A Ngọc." Trương Sĩ Thành tiến lên nắm chặt tay vợ, nói: "Em có thể bảo cha nghĩ cách kiếm thêm hai vé nữa được không, anh cũng không thể bỏ lại hai mẹ con Mộng Nương mà đi được, như vậy thật không đáng mặt đàn ông.”

Trương Sĩ Thành nắm lấy tay cô ta rồi đặt ở bên miệng hôn, lại nói:

"Anh biết mấy năm nay chúng ta không có con trai đã khiến em uất ức, nhưng nhà chúng ta bây giờ càng ngày càng tốt, Mộng Nương cũng đã sinh cho chúng ta một đứa con trai.

Nhà chúng ta có người nối dõi tông đường, anh coi như cũng không làm tổ tiên của nhà họ Trương thất vọng. Sau khi chúng ta rời khỏi đây thì cả gia đình sống hoà thuận bên nhau, em vẫn sẽ là bà lớn nhà họ Trương, Mộng Nương cô ấy cũng là người hiền lành, Đa Bảo cũng gọi em một tiếng “mẹ”, gia đình chúng ta hạnh phúc chan hoà, có được không?”

Mạnh Ngọc bị câu nói của gã làm cho xúc động đến hai mắt rưng rưng, cuối cùng Trương Sĩ Thành cũng thấy được công sức cực khổ của cô ta mấy năm nay.

Cô ta có vui không?

Cực kỳ vui mừng.

Nhưng cô ta biết rõ những điều tốt đẹp mà Trương Sĩ Thành nhắc đến đều phải dựa trên cơ sở nhà họ Trương có người nối dõi tông đường.

Cô ta nắm tay của Trương Sĩ Thành, hít hít mũi hờn dỗi nói: "A Thành, chỉ cần anh đối xử tốt với em, thấu hiểu em thì em có làm bà lớn hay không cũng không sao cả.”

Tâm trạng của Trương Sĩ Thành thả lỏng, lại nghe Mạnh Ngọc sầu não nói:

"Bây giờ anh cũng biết tình hình vé tàu thế nào rồi đấy, em sẽ hỏi xem chỗ cha có thể lấy thêm được hai vé nữa không, nhưng anh cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, dù sao thì đến cả anh cũng không mua được mà."

Mạnh Ngọc vừa chuyển lời: "Hay là anh cũng gọi người hỗ trợ hỏi một chút, có lẽ có người đồng ý nhường vé với giá cao thì sao?”



Ánh mắt Trương Sĩ Thành nhất thời sáng lên, gã giơ tay nhéo nhéo mặt cô ta rồi cười, nói:

"Vợ đúng là thông minh, chồng sẽ lập tức cho người đi hỏi thăm, hai vợ chồng ta phu xướng phụ tùy, nhất định có thể lấy được hai vé, mười ngày sau cả gia đình chúng ta chỉnh tề xuất ngoại."

Trương Sĩ Thành đứng dậy cười ha ha, hôn lên mặt Mạnh Ngọc một cái thật kêu rồi sau đó xoay người bước nhanh ra ngoài.

"Mẹ ơi, không phải bà ngoại chỉ cho chúng ta sáu vé thôi sao, mẹ lấy đâu ra bảy vé vậy?" Con gái lớn của Mạnh Ngọc là Trương Tân Nhu bước tới từ phía sau, hỏi.

Mạnh Ngọc nhìn cửa nở nụ cười ngẩn ngơ.

Nếu cô ta muốn mua vé thì tất nhiên sẽ có cách mua, chẳng qua là phải trả thêm gấp mấy lần tiền mà thôi, nhưng nếu bảo cô ta mang theo mẹ con Lâm Mộng Nương là chuyện không thể nào.

Vốn dĩ Lâm Mộng Nương chỉ là thứ đồ chơi cô ta mua về để nối dõi tông đường cho nhà họ Trương, kết quả là thứ đồ chơi này lại bám chặt lấy chủ nhân không chịu bỏ?

Ban đầu cô ta tưởng rằng, sau khi Lâm Mộng Nương sinh được con trai cho nhà họ Trương thì Trương Sĩ Thành sẽ để cô ả đó rời đi.

Vậy mà không ngờ Trương Sĩ Thành không chỉ không để Lâm Mộng Nương đi mà bây giờ còn muốn đưa cô ta theo ra nước ngoài.

Trương Sĩ Thành muốn được trái ôm phải ấp? Nằm mơ đi.

Đa Bảo là con trai, cũng là người của nhà họ Trương, vì vậy cô ta mới muốn, còn về phần hai mẹ con kia thì ai hơi đâu mà quản.

Một cặp đê tiện cả lớn lẫn bé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện