----

"Con nói xem đây là chuyện quái gì thế chứ?"

Sau khi Lý Lệ Hoa trả lời điện thoại thì cả người sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, vẻ mặt không nói nên lời.

Nhưng cũng đã gọi điện thoại đến đây rồi, bà không thể coi như chuyện không liên quan tới mình hoàn toàn không quan tâm được.

Bà quay đầu lại bấm số điện thoại trong phòng làm việc của ba Thẩm, khi biết ba Thẩm đã đi họp, bà bèn nhờ cảnh vệ viên báo với ba Thẩm ngay sau khi cuộc họp kết thúc.

Sau cuộc gọi, Lý Lệ Hoa nhờ dì Trương ở nhà chăm sóc cho Thẩm Gia, còn bà thì đưa Thẩm Uyển đi về phía đại viện.

Trên đường đi, Lý Lệ Hoa nói với Thẩm Uyển những gì bà nội Thẩm nói trong điện thoại vừa rồi, cuối cùng nói không nên lời:

"Con nói xem lần này lại gây ra chuyện gì?"

Những gì nói trong điện thoại không được rõ ràng, nghe nói Thẩm Tình bị một tên lưu manh nào đó chặn đánh ở cổng đại viện, nhưng theo sự hiểu biết của Lý Lệ Hoa về cô con gái riêng này thì bà cảm thấy vẫn chưa biết được ai đúng ai sai trong chuyện này.

Vẻ mặt Thẩm Uyển lộ ra sự nghi ngờ giống như bà, nhưng trong lòng cô lại sáng như gương, cô lập tức nghĩ rằng người nhà kia đã nhận được điện tín rồi tìm tới đây.

Cô không khỏi nhấc khóe môi lên cười khẽ, lần này có trò hay để xem rồi.

Sau khi xe buýt đến đại viện, Lý Lệ Hoa đưa Thẩm Uyển đến nhà họ Thẩm, dọc theo đường đi bà gặp vài người quen biết đều nhìn họ với ánh mắt kỳ quặc, điều này làm cho Lý Lệ Hoa cảm thấy giận dữ trong lòng.



Lúc này nhà họ Thẩm đang loạn thành một nồi cháo.

Bà nội Thẩm vừa tức giận vừa đau lòng muốn an ủi Thẩm Tình đang khóc thảm thiết, còn ông nội Thẩm thì ngồi một bên nhìn bọn họ không nói một lời, ánh mắt sắc bén, ẩn chứa sự nghi ngờ.

"Cháu nói gia đình Lâm Hùng kia ép cháu đính hôn với cậu ta, vậy cháu đã trở về lâu như vậy mà sao chưa từng nghe cháu nhắc đến chuyện này hả?"

Mặc dù ông nội Thẩm thường không quan tâm đến mọi thứ, nhưng ông ta không dễ bị lừa như vậy.

Việc này còn phải bắt đầu kể từ buổi sáng hôm nay.

Sau chuyện ngày hôm qua, buổi tối Thẩm Tình càng nghĩ càng hoang mang, càng nghĩ càng không ngủ được, hôm qua cô ta nói nghe rất hay nhưng thực tế làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.

Thế là sáng sớm cô ta dậy đến nhà họ Tô ngồi chờ trên con đường mà Tô Lộ Hoài nhất định phải đi qua để ra ngoài, muốn tình cờ gặp anh ta.

Sau khi tốt nghiệp Học viện Quân sự, gần như lúc nào Tô Lộ Hoài cũng ở trong quân doanh.

Bây giờ anh cũng có thói quen ra ngoài chạy bộ tập thể dục mỗi ngày vào kỳ nghỉ ở nhà, mỗi lần Thẩm Tình đều có thể chờ được anh ta, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Cô ta nhìn thấy Tô Lộ Hoài chuẩn bị rẽ vào sân thể dục của đại viện thì đặc biệt canh ở ngã tư, giả vờ ngạc nhiên gọi anh ta:

"Anh Lộ Hoài, chào buổi sáng, hôm nay anh dậy sớm thế?"

Nghe thấy giọng nói của cô ta, lưng Tô Lộ Hoài cứng đờ.



Hôm qua anh ta mới bị mẹ hung dữ nhắc nhở xong, lần này anh ta lại "tình cờ gặp được" Thẩm Tình.

Anh ta không phải kẻ ngốc, tất nhiên cũng nhận ra có gì đó không đúng, lập tức dừng lại muốn tránh cô ta.

Thẩm Tình đã nhìn thấy anh ta rồi, thấy anh ta quay người thì vội vàng hô to với anh ta:

"Anh Lộ Hoài, anh Lộ Hoài? Em là Thẩm Tình đây!"

Âm thanh lớn như vậy, những người già dậy sớm bên đường ra ngoài tập thể dục buổi sáng đều có thể nghe thấy.

Tô Lộ Hoài muốn giả vờ như không nghe thấy cũng không được, cho nên đành phải xoay người lại.

"Là Thẩm Tình à? Vừa rồi anh chạy bộ nên không nghe thấy.

Có chuyện gì vậy, em tìm anh có việc gì sao?"

Thẩm Tình không để anh ta suy nghĩ, mỉm cười với anh ta rồi đi tới trước mặt anh ta lắc đầu nói:

"Không có việc gì ạ. Không phải trùng hợp gặp được nên em muốn chào hỏi anh sao? Anh Lộ Hoài, anh ra ngoài tập thể dục ạ?"

"Ừ, bây giờ anh đã tập thể dục xong rồi nên phải về nhà. Nếu em không có việc gì thì anh đi đây."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện