----

Sáng sớm, sau khi tiếng còi đánh thức vang lên, Trình Anh lẩm bẩm nhấc chăn bông lên và ngồi dậy, ngày mới bắt đầu với các bài tập chạy.

"A! Đến đây xem đi, Trương Tú Tú ngất xỉu rồi?!"

Đột nhiên có người trong hàng ngũ nữ quân nhân hét lên.

Một nữ quân nhân sắc mặt tái nhợt ngã vào vòng tay của một nữ binh sĩ khác, hai mắt nhắm nghiền.

Người hướng dẫn đứng bên lề nghe thấy động tĩnh liền lập tức chạy tới kiểm tra tình hình.

Khi thấy người này đã ngất xỉu thì nhanh chóng gọi người đưa cô ta đến bệnh xá, hỏi nữ quân nhân bên cạnh:

“Cô ấy làm sao thế? Không ăn sáng nên đói hay là ốm?"

Nữ quân nhân biết tại sao người bạn đồng hành của mình ngất xỉu nhưng người hướng dẫn là một người đàn ông, cô ấy đỏ mặt một lúc lâu, xấu hổ không nói lý do.

"Cô ấy, cô ấy đến cái, cái đó..."

Nam hướng dẫn viên nhìn chằm chằm cô ấy, không biết cô ấy đang lắp bắp cái gì, khẩn trương hỏi: "Rốt cuộc cô ấy bị làm sao?"

Một nữ sĩ quan bên cạnh phản ứng lại, cô ta không quan tâm đến những việc khác, giải thích cho cô ấy:

"Trương Tú Tú đang trong kỳ kinh nguyệt, có lẽ là cơ thể không khỏe, mệt mỏi."



Người hướng dẫn nam ngẩn ra một lúc mới hiểu kinh nguyệt có nghĩa là gì, cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng người đó chỉ bị thiếu máu nên mới ngất xỉu.

"Cô tới đây cùng đến bệnh xá đi, những người khác nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục chạy. Nếu cơ thể không khỏe thì đến báo với tôi chứ đừng cố chống đỡ."

Mặc dù người hướng dẫn rất nghiêm nhưng cũng cẩn thận khuyên một câu.

Hôm nay Tô Yến Thành vẫn còn ở trên sân huấn luyện, sau khi nhận thấy động tĩnh ở đây thì cũng tới.

Trình Anh thấy anh đến liền nhướng mày ra hiệu với Thẩm Uyển.

Thẩm Uyển nhìn lại, giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt.

Cô mặc quân phục màu xanh lá cây giống như những người khác, thắt lưng màu đen quanh cái eo thon, tay áo bị kéo lên lộ ra cổ tay trắng ngần.

"Huấn luyện viên Tô, anh tìm tôi à?"

Trước mặt người khác, Thẩm Uyển cố ý giả vờ không quen biết anh.

Tô Yến Thành vừa nghe thấy có người hô to có nữ binh trong đội ngất xỉu, lo lắng cho cô mới đến xem, bây giờ trông thấy cô mặt mày hồng hào không có chuyện gì thì mới yên tâm.

Anh giấu nụ cười trong mắt, không vạch trần cô, gật đầu nói với giọng điệu lạnh lùng thường ngày:

"Không có gì, các cô nghỉ ngơi rồi tiếp tục chạy, sau khi kết thúc thì đến nhà ăn ăn cơm."

Sau đó anh ta bước thêm hai bước sang một bên, ra hiệu cho Thẩm Uyển đi qua.

Thẩm Uyển ung dung bước đến, hôm qua anh nói chuyện riêng với cô đã cho cô ít thuốc mỡ, chẳng lẽ hôm nay còn cho cô cái gì sao?.



Khi đến gần hơn, cô thật sự nhìn thấy Tô Yến Thành lấy ra một nắm sô cô la từ trong túi đưa cho cô.

"Buổi sáng tập hợp tương đối sớm, khi nào không có thời gian ăn thì hãy ăn cái này lót dạ."

Tô Yến Thành đặt sô cô la vào tay cô, thuận thế cúi đầu nhìn xuống, giọng nói thản nhiên:

"Em gầy quá, tập thể dục quá nhiều rất dễ hạ đường huyết, đừng để bị đói."

Thẩm Uyển nghi ngờ theo tầm mắt của anh nhìn thoáng qua eo mình, sau một lúc lâu mới lẳng lặng ngước lên nhìn anh.

Tô Yến Thành đối diện với cô, ánh mắt không hề tránh né, cuối cùng cô phát ra một tiếng "vâng" nhỏ, nhìn đi chỗ khác trước.

Được rồi, là cô đã đánh giá thấp anh. Đàn ông ấy mà, một khi thông suốt thì cô làm sao có thể là đối thủ được.

"Cảm ơn anh Yến Thành, vậy em đi trước đây."

Làm sao Tô Yến Thành có thể không hiểu ánh mắt của cô, đuôi mắt anh khẽ nhúc nhích, nụ cười trong mắt càng lúc càng mãnh liệt, anh gật đầu nói:

"Ừ, đi đi."

Thẩm Uyển trở lại đội ngũ, Trình Anh lập tức dán lấy, giọng nói trách cứ:

"Uyển Uyển tốt, cậu còn không định nói cho tôi biết sao?"

Vừa nãy tất cả mọi người đều nhìn thấy, viên sĩ quan trẻ tuổi xa lạ kia không chỉ có dáng người ưu tú mà còn mang trên vai quân hàm cấp đoàn, đúng là tuổi trẻ đầy triển vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện