----
Một số cô gái xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm, cũng có một số bị nhìn thì càng mạnh mẽ hơn, nhưng chỉ khổ cho những người hướng dẫn, giọng nói của họ gần như gầm rú nhưng cũng không thể ngăn được đám nhãi ranh đang kích động kia.
Lúc này, trong lòng mọi người đều đang phàn nàn tổng chính trị viên nhiều chuyện, giúp đỡ các nữ binh sĩ ở đây thì còn trị được đám gai nhỏ vừa vào quân doanh thế nào được chứ.
Nhưng ngay sau đó họ đã phát hiện ra rằng có những nữ binh sĩ ở đó thì đám nhóc kia chạy càng hăng hái hơn, chạy một hơi năm km không hề dừng lại, đều ra sức thể hiện, không hề nghe họ kêu khổ kêu mệt nữa.
"Khụ, xem ra bình thường chúng ta đã quá nể tình rồi, lần sau phải huấn luyện tàn nhẫn hơn nữa."
Các tân binh không biết rằng họ sắp phải nghênh đón những cuộc tập trận địa ngục, sau đó kêu khổ thì mới phát hiện nhóm những người hướng dẫn đều không mềm lòng.
Thẩm Uyển đang chạy đều trong đám nữ binh lính, khi đi ngang qua đài quan sát, cô đột nhiên nhìn thấy Tô Yến Thành, anh cũng đang nhìn về phía cô.
Hai người chỉ nhìn nhau, Thẩm Uyển tiếp tục chạy.
Các nữ binh sĩ được đối xử khoan dung hơn một chút so với những người lính nam, sau năm vòng gần hai km thì kết thúc, họ đi theo hướng dẫn của chính trị viên đi chậm rãi quanh sân thể dục một vòng trước khi giải tán tại chỗ.
Thẩm Uyển đỡ Trình Anh đang thở hổn hển, đang chuẩn bị tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi thì khóe mắt liếc thấy một bóng người cao lớn đang chậm rãi đi về phía cô.
Đi được nửa đường, anh đã bị một người khác giành nói chuyện với Thẩm Uyển trước.
Tô Lộ Hoài đột nhiên xuất hiện, đứng trước mặt cô: "Thẩm, Thẩm Uyển, em cảm thấy thế nào rồi?"
Có lẽ là nhìn thấy sự ngạc nhiên và nghi ngờ trong mắt cô, Tô Lộ Hoài giơ tay kéo vành mũ và giải thích cho cô lý do anh ta xuất hiện ở đây.
"Gần đây anh đang đợi sự phân công của cấp trên, ba anh yêu cầu anh đến doanh trại để giúp huấn luyện tân binh."
Anh ta tốt nghiệp một học viện quân sự chính quy, thực sự có thể giúp đỡ một chút.
Nhưng trên thực tế đây đều là cái cớ, tình huống thực tế là anh ta được mẹ sắp xếp tới đây để ở chung với Thẩm Uyển nhiều hơn.
Dì Tô rất thích Thẩm Uyển, nghĩ rằng con trai mình ở nhà cũng không có việc gì, còn lo lắng anh ta sẽ bị Thẩm Tình bám lấy, tốt nhất là để anh ta đến quân khu tìm Thẩm Uyển vun đắp tình cảm, để sau khi đính hôn hai người họ có thể hòa thuận hơn.
Thẩm Uyển nhìn thấy sự lúng túng và ngượng ngùng trên mặt anh ta, trong lòng đoán rằng đây có lẽ là việc do dì Tô sắp xếp, mục đích tất nhiên là không cần nói cũng biết.
"Anh như vậy cũng khá tốt, em không sao, cảm ơn anh đã quan tâm."
Khi cô nói, đôi mắt cô không thể không liếc nhìn người đàn ông phía sau anh ta, đáy mặt lộ ra nụ cười.
"Lộ Hoài, cháu ở đây làm gì?"
Tô Yến Thành mím đôi môi mỏng của mình, dừng lại tại chỗ một lúc rồi mới bước về phía trước.
Tô Lộ Hoài quay đầu lại nhìn về phía chú nhỏ, sau đó nhìn Thẩm Uyển, mở miệng giải thích: "Cháu đến..."
Lông mày Tô Yến Thành khẽ nhíu lại, anh không nghe anh ta nói xong đã bảo:
"Cháu đến doanh trại hỗ trợ huấn luyện quân sự, nếu có chuyện riêng tư thì nói âm thầm sau, đi tìm người cùng hướng dẫn với cháu đi."
"Vâng, vậy anh đi trước đây."
Mặc dù chênh lệch tuổi tác không nhiều nhưng Tô Lộ Hoài vẫn khá sợ chú mình, lúc xị mặt dạy người khác hung dữ hệt như ông nội anh ta.
Câu cuối cùng của anh ta là nói với Thẩm Uyển, thấy cô gật đầu, anh ta mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Tô Yến Thành gọi xong nhưng không lập tức rời đi cùng, ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Uyển một lúc lâu rồi mới quay đi, không nói một lời.
Từ nãy đến giờ Trình Anh đã mở to mắt nhìn tới nhìn lui trên người Thẩm Loan và hai người kia, khi họ rời đi, cô ấy lập tức nắm lấy cánh tay Thẩm Uyển rồi hỏi:
"Tôi có phải là người bạn tốt nhất, người đồng đội tốt nhất của cậu không? Mau nói cho tôi biết, hai người đó là ai?"
Ánh mắt Thẩm Uyển vẫn dõi theo bóng lưng Tô Yến Thành rời đi, không biết vừa rồi có phải anh đang ghen không.
"Uyển Uyển tốt, nói cho tôi biết đi."
Trình Dật kéo cánh tay cô xuống, may mà cô ấy vẫn biết tránh người đè nén giọng nói của mình.
Một số cô gái xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm, cũng có một số bị nhìn thì càng mạnh mẽ hơn, nhưng chỉ khổ cho những người hướng dẫn, giọng nói của họ gần như gầm rú nhưng cũng không thể ngăn được đám nhãi ranh đang kích động kia.
Lúc này, trong lòng mọi người đều đang phàn nàn tổng chính trị viên nhiều chuyện, giúp đỡ các nữ binh sĩ ở đây thì còn trị được đám gai nhỏ vừa vào quân doanh thế nào được chứ.
Nhưng ngay sau đó họ đã phát hiện ra rằng có những nữ binh sĩ ở đó thì đám nhóc kia chạy càng hăng hái hơn, chạy một hơi năm km không hề dừng lại, đều ra sức thể hiện, không hề nghe họ kêu khổ kêu mệt nữa.
"Khụ, xem ra bình thường chúng ta đã quá nể tình rồi, lần sau phải huấn luyện tàn nhẫn hơn nữa."
Các tân binh không biết rằng họ sắp phải nghênh đón những cuộc tập trận địa ngục, sau đó kêu khổ thì mới phát hiện nhóm những người hướng dẫn đều không mềm lòng.
Thẩm Uyển đang chạy đều trong đám nữ binh lính, khi đi ngang qua đài quan sát, cô đột nhiên nhìn thấy Tô Yến Thành, anh cũng đang nhìn về phía cô.
Hai người chỉ nhìn nhau, Thẩm Uyển tiếp tục chạy.
Các nữ binh sĩ được đối xử khoan dung hơn một chút so với những người lính nam, sau năm vòng gần hai km thì kết thúc, họ đi theo hướng dẫn của chính trị viên đi chậm rãi quanh sân thể dục một vòng trước khi giải tán tại chỗ.
Thẩm Uyển đỡ Trình Anh đang thở hổn hển, đang chuẩn bị tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi thì khóe mắt liếc thấy một bóng người cao lớn đang chậm rãi đi về phía cô.
Đi được nửa đường, anh đã bị một người khác giành nói chuyện với Thẩm Uyển trước.
Tô Lộ Hoài đột nhiên xuất hiện, đứng trước mặt cô: "Thẩm, Thẩm Uyển, em cảm thấy thế nào rồi?"
Có lẽ là nhìn thấy sự ngạc nhiên và nghi ngờ trong mắt cô, Tô Lộ Hoài giơ tay kéo vành mũ và giải thích cho cô lý do anh ta xuất hiện ở đây.
"Gần đây anh đang đợi sự phân công của cấp trên, ba anh yêu cầu anh đến doanh trại để giúp huấn luyện tân binh."
Anh ta tốt nghiệp một học viện quân sự chính quy, thực sự có thể giúp đỡ một chút.
Nhưng trên thực tế đây đều là cái cớ, tình huống thực tế là anh ta được mẹ sắp xếp tới đây để ở chung với Thẩm Uyển nhiều hơn.
Dì Tô rất thích Thẩm Uyển, nghĩ rằng con trai mình ở nhà cũng không có việc gì, còn lo lắng anh ta sẽ bị Thẩm Tình bám lấy, tốt nhất là để anh ta đến quân khu tìm Thẩm Uyển vun đắp tình cảm, để sau khi đính hôn hai người họ có thể hòa thuận hơn.
Thẩm Uyển nhìn thấy sự lúng túng và ngượng ngùng trên mặt anh ta, trong lòng đoán rằng đây có lẽ là việc do dì Tô sắp xếp, mục đích tất nhiên là không cần nói cũng biết.
"Anh như vậy cũng khá tốt, em không sao, cảm ơn anh đã quan tâm."
Khi cô nói, đôi mắt cô không thể không liếc nhìn người đàn ông phía sau anh ta, đáy mặt lộ ra nụ cười.
"Lộ Hoài, cháu ở đây làm gì?"
Tô Yến Thành mím đôi môi mỏng của mình, dừng lại tại chỗ một lúc rồi mới bước về phía trước.
Tô Lộ Hoài quay đầu lại nhìn về phía chú nhỏ, sau đó nhìn Thẩm Uyển, mở miệng giải thích: "Cháu đến..."
Lông mày Tô Yến Thành khẽ nhíu lại, anh không nghe anh ta nói xong đã bảo:
"Cháu đến doanh trại hỗ trợ huấn luyện quân sự, nếu có chuyện riêng tư thì nói âm thầm sau, đi tìm người cùng hướng dẫn với cháu đi."
"Vâng, vậy anh đi trước đây."
Mặc dù chênh lệch tuổi tác không nhiều nhưng Tô Lộ Hoài vẫn khá sợ chú mình, lúc xị mặt dạy người khác hung dữ hệt như ông nội anh ta.
Câu cuối cùng của anh ta là nói với Thẩm Uyển, thấy cô gật đầu, anh ta mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Tô Yến Thành gọi xong nhưng không lập tức rời đi cùng, ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Uyển một lúc lâu rồi mới quay đi, không nói một lời.
Từ nãy đến giờ Trình Anh đã mở to mắt nhìn tới nhìn lui trên người Thẩm Loan và hai người kia, khi họ rời đi, cô ấy lập tức nắm lấy cánh tay Thẩm Uyển rồi hỏi:
"Tôi có phải là người bạn tốt nhất, người đồng đội tốt nhất của cậu không? Mau nói cho tôi biết, hai người đó là ai?"
Ánh mắt Thẩm Uyển vẫn dõi theo bóng lưng Tô Yến Thành rời đi, không biết vừa rồi có phải anh đang ghen không.
"Uyển Uyển tốt, nói cho tôi biết đi."
Trình Dật kéo cánh tay cô xuống, may mà cô ấy vẫn biết tránh người đè nén giọng nói của mình.
Danh sách chương