-----

"Vậy tôi chọn cái này, cái áo khoác kia và cái đó, gói hết lại cho tôi."

Thẩm Uyển có tiền nên có thể sẽ mua những gì mình thích.

Phong cách quần áo của cửa hàng bách hóa quả nhiên rất ưa nhìn, Thẩm Uyển cũng nhìn trúng một bộ vest váy, thân trên là kiểu bộ vest nhỏ có nút áo phía trước được kẻ sọc đen trắng, đường viền cổ áo nhỏ màu đen, váy dưới là váy nhung với váy đen lớn.

Phong cách tổng thể trông rất thanh lịch, rất vô cùng phù hợp với Thẩm Uyển, giá cả còn rất phải chăng, một bộ có giá hơn tám mươi tệ.

Nhân viên bán hàng lấy quần áo rất vui vẻ để cho họ thấy phong cách và khen ngợi Thẩm Uyển rất đẹp khi mặc lên.

Không có cô gái nào là không yêu cái đẹp, mặc dù mỗi ngày Thẩm Uyển mặc nhiều quân phục và đồng phục tập luyện trong đoàn văn công, nhưng trong tủ quần áo của cô có rất nhiều quần áo đẹp, cô không ngần ngại để nhân viên bán hàng phát phiếu.

Hôm nay ra ngoài với Thẩm Gia nên cô không thể quên em trai mình, sau đó cô và Trình Anh đưa cậu ấy đến quầy quần áo dành cho trẻ em.

Ở đây có rất ít người hơn, ngày nay mọi người đều nghĩ rằng trẻ em không cần mặc quần áo mới bởi vì chúng lớn rất nhanh.

Nếu họ mua năm nay thì sẽ không thể mặc chúng vào năm sau, sẽ rất lãng phí.

Thẩm Gia không có nhiều quần áo, phần lớn đều là Lý Lệ Hoa may cho cậu ấy ở tiệm may, một ít quần áo may sẵn là do Thẩm Uyển mua cho cậu khi cô đi mua sắm.

Nhưng hôm nay thấy không có đồ thích hợp, vì vậy Thẩm Uyển chỉ chọn một đôi giày cho cậu ấy, sau đó đưa cậu ấy quay lại tầng một để mua thức ăn ở quầy bánh ngọt và chút kẹo cậu thích.

Lúc mua giày, Thẩm Gia chẳng mấy vui vẻ, nhưng lúc nói mua đồ ăn thì lại vui mừng nhảy dựng lên, kéo chị gái xuống lầu.

Trịnh Anh cũng khá quen thuộc với cậu nhóc mập mạp nhỏ bé này, khi nhìn thấy như vậy đã trêu chọc cậu:

"Chị sẽ mua cho em thứ gì đó thật ngon, em có thể làm em trai chị không?"

Thẩm Gia nghe xong hai hàng lông mày nhỏ nhăn lại như hai con sâu bướm, cuối cùng lắc đầu bất đắc dĩ, siết chặt tay Thẩm Uyển nói:

"Em muốn có chị gái này thôi."

Thẩm Uyển dẫn cậu xuống lầu, thầm nghĩ tình thương dành cho em trai không hề uổng phí, trong lòng cậu nhóc mập mạp cô còn quan trọng hơn thức ăn.

Tuy nhiên đồ ăn có thể mua được, nhưng Thẩm Uyển vẫn phải đặt ra quy tắc cho cậu: "Kẹo và dim sum chỉ có thể chọn hai cái, sau khi trở về phải đưa cho mẹ, mỗi ngày không được ăn quá nhiều."

"Chị à, em không phải là bảo bối yêu quý của chị hay sao?"

Vẻ mặt của Thẩm Gia giống như nhìn thấy trời sập làm cho Trình Anh phải vịn lấy cầu thang vì suýt chút nữa đã ngã lăn vì cười.

"Là bảo bối yêu quý của chị thì em càng phải nghe lời chị."

Thẩm Uyển không nghe cậu nịnh.

Thấy thật sự không thể thương lượng được nữa nên Thẩm Gia nhanh chóng chấp nhận số phận của mình, vui vẻ đi vào quầy bắt đầu chọn thứ mình muốn ăn.

Sau khi đến cửa hàng bách hóa, buổi chiều Trình Anh phải đến nhà một người họ hàng với dì, vì vậy đã tạm biệt hai chị em Thẩm Uyển.

Sau khi ra ngoài, Thẩm Uyển cũng định đưa em trai đến một nhà hàng gần đó ăn trưa rồi về.

Hai người đi tới cách đó không xa, Thẩm Gia rất có ý thức giúp chị gái cầm những thứ linh tinh.

Khi cả hai đi đến cửa nhà hàng thì một chiếc xe jeep quen thuộc chậm rãi dừng lại bên đường.

Thẩm Uyển dường như cảm nhận được gì đó, nhìn thấy Tô Yến Thành và đội phó bước xuống xe.

"Tôi lấy cái này cho cô, cô cũng không mua nổi, cuối cùng tôi vẫn phải treo lên lại, đây chẳng phải là lãng phí thời gian sao, nếu cô không có khả năng, thì cứ đi đi?"

Nhân viên bán hàng nói chuyện không nhỏ, sau khi khiến khách hàng sợ hãi cô ta còn trợn tròn mắt.

Cô gái trẻ tức giận đỏ mặt, cuối cùng được bạn kéo đi.

Trình Anh và hai người còn lại chẳng còn ngạc nhiên, khi những người đó rời đi, bọn họ còn nghiêng người xem có kiểu quần áo mới nào hay không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện