----
Chuyện hại Thẩm Uyển đã điều tra ra, chuyện Tưởng Linh Linh lại không dễ điều tra.
Lãnh đạo đoàn nhất trí cho rằng người ra tay với cô ấy chính là người trong đoàn văn công bọn họ.
Hiện tại tuy rằng còn chưa điều tra ra nhưng bọn họ không có ý định buông tha, khẳng định phải bắt người này ra.
Buổi chiều biểu diễn kết thúc, trong đoàn cho mọi người nghỉ nửa ngày.
Thẩm Uyển lười về nhà xem Thẩm Tình biểu diễn liền cùng Trình Anh đến bệnh viện quân đội thăm Tưởng Linh Linh.
Lần này hình như cô ấy đã bị thương rất nặng, có nửa cây kim giấu trong giày cô ấy đã cây trực tiếp găm vào trong thịt, muốn lấy ra còn phải làm phẫu thuật nhỏ.
Cũng may không làm tổn thương xương cốt gì đó, chữa một đoạn thời gian là tốt rồi.
Sau khi trải qua chuyện này, Trình Anh đã thay đổi cách nhìn về Tưởng Linh Linh, lúc đi thăm cô ấy còn muốn hỏi xem có đối tượng hoài nghi hay không, muốn mau chóng giúp bắt được hung thủ thật sự.
Ai ngờ Tưởng Linh Linh hất tay nói:
"Tôi nào biết được, trong đoàn có nhiều người ghen tị với tôi lắm, tôi không thể nhớ kỹ từng người một được."
Trình Anh: "..."
Mặc dù biết nghĩ như vậy không đúng lắm, nhưng cô ấy đột nhiên cảm thấy Tưởng Linh Linh bị người ta hại thành như vậy khẳng định không thoát khỏi quan hệ với tính tình đáng ghét này.
Nhưng họ vẫn đánh giá thấp năng lực làm việc của các lãnh đạo trong đoàn, trưa hôm sau Thẩm Uyển nghỉ trưa xong vừa mới đến phòng luyện công không bao lâu thì Trình Anh đã mang vẻ mặt tôi biết bí mật lớn không thể cho người khác biết đến tìm cô rồi.
Mở miệng liền nói: "Kẻ hại Tưởng Linh Linh trong đoàn đã bị bắt rồi."
Thẩm Uyển vừa ép chân vừa hỏi: "Là ai?"
Lúc này Trình Anh lại úp úp mở mở: "Cô đoán xem, tuyệt đối là người cô không ngờ tới."
Thẩm Uyển đổi sang ép một bên khác, chậm rãi nhìn về phía cô ấy nói:
"Bạch Tiểu Quyên?"
"Làm, làm sao cô biết?"
Trình Anh kinh ngạc hỏi ngược lại:
"Cô của tôi vừa gọi cô ta đi hỏi, chính tai tôi nghe thấy, hẳn là còn chưa truyền ra chứ nhỉ?"
"Không phải cô bảo tôi đoán sao?"
Thẩm Uyển cười, cô không nói cho Trình Anh biết, thật ra cô đã sớm cảm thấy Bạch Tiểu Quyên có chút khác lạ.
Lúc trước không có chứng cớ chỉ là một ít suy đoán của cô, nhưng vừa rồi nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa không thể tin được của Trình Anh liền chắc chắn vài phần.
Bây giờ cô còn có chút hoài nghi, lúc trước mình bị đập rất có thể thật sự là ngoài ý muốn, nói cách khác cô bị ngộ thương, lần đó có thể cũng là Bạch Tiểu Quyên ra tay, nhưng cô ta vốn nhằm vào Tưởng Linh Linh.
Mọi người trong đoàn đều biết trong tay Tưởng Linh Linh có chìa khóa của hội trường, cô ấy thường xuyên đến đó luyện tập, chỉ cần chú ý nhiều hơn đến cô ấy cũng sẽ biết.
“Uyển Uyển cô đúng là thần!”
Trình Anh ngồi xuống, ép cổ họng nhỏ giọng nói cho cô biết:
"Cô không biết lý do Bạch Tiểu Quyên làm tất cả những chuyện này thái quá cỡ nào đâu."
Bạch Tiểu Quyên vốn là đội hợp xướng của một công xã ngoại thành nào đó, trùng hợp thông qua tuyển chọn một năm trước vào đoàn văn công của họ, vốn tưởng rằng đây là điểm khởi đầu của giấc mơ, sau khi đến cô ta mới phát hiện, bất kể ở địa phương nào thì cũng đều chia làm ba bảy loại người.
Bởi vì lúc trước cô ta học diễn hí, sau khi vào đội hợp xướng bị người ta ghét bỏ có âm thanh quê mùa nên Bạch Tiểu Quyên vừa mới vào đoàn văn công đã bị người ta gọi là đồ nhà quê.
Chuyện hại Thẩm Uyển đã điều tra ra, chuyện Tưởng Linh Linh lại không dễ điều tra.
Lãnh đạo đoàn nhất trí cho rằng người ra tay với cô ấy chính là người trong đoàn văn công bọn họ.
Hiện tại tuy rằng còn chưa điều tra ra nhưng bọn họ không có ý định buông tha, khẳng định phải bắt người này ra.
Buổi chiều biểu diễn kết thúc, trong đoàn cho mọi người nghỉ nửa ngày.
Thẩm Uyển lười về nhà xem Thẩm Tình biểu diễn liền cùng Trình Anh đến bệnh viện quân đội thăm Tưởng Linh Linh.
Lần này hình như cô ấy đã bị thương rất nặng, có nửa cây kim giấu trong giày cô ấy đã cây trực tiếp găm vào trong thịt, muốn lấy ra còn phải làm phẫu thuật nhỏ.
Cũng may không làm tổn thương xương cốt gì đó, chữa một đoạn thời gian là tốt rồi.
Sau khi trải qua chuyện này, Trình Anh đã thay đổi cách nhìn về Tưởng Linh Linh, lúc đi thăm cô ấy còn muốn hỏi xem có đối tượng hoài nghi hay không, muốn mau chóng giúp bắt được hung thủ thật sự.
Ai ngờ Tưởng Linh Linh hất tay nói:
"Tôi nào biết được, trong đoàn có nhiều người ghen tị với tôi lắm, tôi không thể nhớ kỹ từng người một được."
Trình Anh: "..."
Mặc dù biết nghĩ như vậy không đúng lắm, nhưng cô ấy đột nhiên cảm thấy Tưởng Linh Linh bị người ta hại thành như vậy khẳng định không thoát khỏi quan hệ với tính tình đáng ghét này.
Nhưng họ vẫn đánh giá thấp năng lực làm việc của các lãnh đạo trong đoàn, trưa hôm sau Thẩm Uyển nghỉ trưa xong vừa mới đến phòng luyện công không bao lâu thì Trình Anh đã mang vẻ mặt tôi biết bí mật lớn không thể cho người khác biết đến tìm cô rồi.
Mở miệng liền nói: "Kẻ hại Tưởng Linh Linh trong đoàn đã bị bắt rồi."
Thẩm Uyển vừa ép chân vừa hỏi: "Là ai?"
Lúc này Trình Anh lại úp úp mở mở: "Cô đoán xem, tuyệt đối là người cô không ngờ tới."
Thẩm Uyển đổi sang ép một bên khác, chậm rãi nhìn về phía cô ấy nói:
"Bạch Tiểu Quyên?"
"Làm, làm sao cô biết?"
Trình Anh kinh ngạc hỏi ngược lại:
"Cô của tôi vừa gọi cô ta đi hỏi, chính tai tôi nghe thấy, hẳn là còn chưa truyền ra chứ nhỉ?"
"Không phải cô bảo tôi đoán sao?"
Thẩm Uyển cười, cô không nói cho Trình Anh biết, thật ra cô đã sớm cảm thấy Bạch Tiểu Quyên có chút khác lạ.
Lúc trước không có chứng cớ chỉ là một ít suy đoán của cô, nhưng vừa rồi nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa không thể tin được của Trình Anh liền chắc chắn vài phần.
Bây giờ cô còn có chút hoài nghi, lúc trước mình bị đập rất có thể thật sự là ngoài ý muốn, nói cách khác cô bị ngộ thương, lần đó có thể cũng là Bạch Tiểu Quyên ra tay, nhưng cô ta vốn nhằm vào Tưởng Linh Linh.
Mọi người trong đoàn đều biết trong tay Tưởng Linh Linh có chìa khóa của hội trường, cô ấy thường xuyên đến đó luyện tập, chỉ cần chú ý nhiều hơn đến cô ấy cũng sẽ biết.
“Uyển Uyển cô đúng là thần!”
Trình Anh ngồi xuống, ép cổ họng nhỏ giọng nói cho cô biết:
"Cô không biết lý do Bạch Tiểu Quyên làm tất cả những chuyện này thái quá cỡ nào đâu."
Bạch Tiểu Quyên vốn là đội hợp xướng của một công xã ngoại thành nào đó, trùng hợp thông qua tuyển chọn một năm trước vào đoàn văn công của họ, vốn tưởng rằng đây là điểm khởi đầu của giấc mơ, sau khi đến cô ta mới phát hiện, bất kể ở địa phương nào thì cũng đều chia làm ba bảy loại người.
Bởi vì lúc trước cô ta học diễn hí, sau khi vào đội hợp xướng bị người ta ghét bỏ có âm thanh quê mùa nên Bạch Tiểu Quyên vừa mới vào đoàn văn công đã bị người ta gọi là đồ nhà quê.
Danh sách chương