Sinh hoạt dưới hoàn cảnh như vậy, khó tránh khỏi sẽ có không ít những đứa trẻ trở nên bụng dạ hẹp hòi. Nhưng nhìn chung, bọn họ vẫn hòa thuận như người một nhà.

Nghĩ lại thì thỉnh thoảng vẫn thấy báo chí đưa tin về một số cô nhị viện ác độc, nên Cố An An vẫn thấy vô cùng thỏa mãn.

Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi tốt nghiệp cô sẽ tìm một công việc ổn định, cố gắng để dành tiền mua một căn nhà nho nhỏ thuộc về mình.

Khi đến ngày lễ, cô sẽ mang thức ăn và quần áo về thăm Viện trưởng và đám nhóc ở cô nhi viện.

Nếu như may mắn hơn, có thể tìm một người đàn ông mình thích, mà người đó cũng thích mình, rồi xây dựng một gia đình nho nhỏ. Đoán chừng Cố An An có nằm mơ cũng sẽ cười ra tiếng.

Đáng tiếc, tại thời điểm tất cả mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, trong một lần đột nhiên bị ngất rồi được đưa vào bệnh viện cấp cứu, Cố An An được chẩn đoán ung thư dạ dày.

Càng đáng tiếc là phát hiện quá muộn, ung thư đã đến giai đoạn cuối. Ngoại trừ kéo dài mạng sống thêm được một thời gian thì tất cả các loại thuốc gần như không có tác dụng.

Chi phí thuốc men khổng lồ hoàn toàn không phải là thứ mà một đứa nhỏ vừa học đại học vừa đi làm như cô có thể gánh nổi.

Thế giới này vẫn còn nhiều người tốt, Cố An An vừa xảy ra chuyện thì đã có rất nhiều nhà hảo tâm giang tay ra hỗ trợ. Người này năm mươi, người kia một trăm, liên tục chuyển vào tài khoản của Cố An An ở bệnh viện. Viện trưởng và những đứa trẻ ở cô nhi viện cũng nhận rất nhiều công việc làm thủ công để lấy tiền trả phí sinh hoạt đắt đỏ cho cô.

Lúc hấp hối, nhìn thấy viện trưởng đứng bên giường bệnh khóc, xung quanh còn có mấy đứa em trai em gái mỗi ngày đều thay phiên đến phòng bệnh chọc cô vui, Cố An An cảm thấy cuộc đời mình cũng không thất bại như vậy.

Sau khi chết, Cố An An đã hiến tất cả các bộ phận trên cơ thể còn lạnh lặn cho những ai cần. Sau khi cô tắt thở, đôi mắt sẽ được cấy ghép cho một bé trai vì mù lòa mà bị bỏ rơi trong cô nhị viện. Cố An An cảm thấy đây là điều duy nhất cô có thể cống hiến cho thế giới này.

Ông trời đối xử bất công với cô, không cho cô tình thương của cha lẫn mẹ. Nhưng trời cao vẫn rất công bằng, vì để bù đắp nên cô mới được nhiều người xa lạ yêu mến như vậy.



Cô có rất nhiều anh chị em, còn có một người mẹ Viện trưởng yêu thương hơn cả mẹ ruột. Vì thế nên trong thời khắc mất đi ý thức, Cố An An vẫn không hề có một chút oán hận gì với thế giới này.

Chỉ là hiện tại cô vẫn chưa chết mà còn biến thành một đứa bé mới chào đời. Đã qua nhiều ngày từ khi cô ra đời, nhưng Cố An An vẫn luôn mơ màng, chỉ biết bú sữa mẹ một cách máy móc, đi vệ sinh cũng như một đứa bé bình thường.

Cho tới bây giờ mới tỉnh táo được một chút, nhưng cũng chỉ có thể quan sát hoàn cảnh xung quanh một cách mơ hồ.

"Anh trai, anh đừng chọc vào mặt em gái nữa. Anh xem em ấy bị anh làm giật mình rồi kìa." Một giọng nói của bé trai non nớt vang lên bên tai cô.

Cố An An mở mắt ra, liền bị hai gương mặt phóng to trước mặt làm cho giật mình kêu lên.

"Anh nhìn đi, em gái thức giấc rồi, tại anh hết đó."

Hai đứa trẻ khoảng chừng ba bốn tuổi giống nhau như đúc, mặc áo ba lỗ nhỏ và quần soóc nhỏ. Dáng người trắng trắng mập mập, gương mặt thanh tú đáng yêu, chắc vì để thoải mái nên tóc đã bị cạo sạch, chỉ giữ lại một nhúm tóc tết thành một bím tóc nho nhỏ rủ xuống sau gáy.

Lúc này hai đứa nhỏ đang ghé vào trước mặt Cố An An, thích thú nhìn cô em gái nhỏ vừa mới chào đời không bao lâu.

Đây là anh trai của mình sao? Cố An An vẫn là một đứa bé, đáng lẽ các bộ phận trên cơ thể vẫn chưa phát triển hoàn toàn nhưng không biết vì sao lại có thể nhìn ngắm xung quanh một cách rõ ràng.

Bây giờ Cố An An không có tâm tình đi tìm tòi nghiên cứu chuyện này, đôi mắt nhỏ tròn xoe đánh giá bốn phía.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện