Lý Khánh Đức nói tiếp:"Anh cũng nhắc về em với cậu ấy. Tiểu Thiệu đã tới gặp lãnh đạo làm báo cáo kết hôn, em chuẩn bị hồ sơ đầy đủ, lần này có thể lĩnh giấy chứng nhận."
Trương Liên Phương:"Em còn chưa nói xong. Bởi vì mẹ vợ trước của cậu ấy tìm đến làm phiền, Tiểu Thiệu đầu năm mới trở về một chuyến. Năm nay chỉ còn vài ngày nghỉ phép thăm người nhà. Các em nếu muốn kết hôn luôn, thì không thể tổ chức một buổi hôn lễ."
"Em và anh ấy đều là đi thêm bước nữa, hôn lễ đành thôi vậy." Xuân Phân cũng không dám tổ chức " Chị vừa mới nói, hai đứa con của anh ấy đều ở nhà mẹ vợ. Vậy bố mẹ anh ấy đã mất rồi?"
Liên Phương lập tức hét lớn: "Thà đã mất còn hơn."
"Vậy là quan hệ với bố mẹ không tốt?"
"Đó là đôi vợ chồng ích kỉ. Tiền lương của Tiểu Thiệu tất cả đều đưa cho họ, họ còn chê ít, họ hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu ấy. Cậu ta cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm - quá vâng lời. Xuân Phân, em phải để ý điều này."
Có gì để chú ý chứ. Những người như vậy nhận định đã ăn sâu vào tiềm thức. Cô chỉ cần đem cái nhận định đó chuyển dời lên người cô là được rồi. Cô chính là bếp trưởng của khách sạn nhà nước, chiên xào hầm luộc đều dễ như trở bàn tay, nước ấm nấu ếch thì còn gì để nói. Cô không thiếu chút kĩ xảo và nhẫn nại. Thật là vấn đề lớn.
Xuân Phân lựa lời mà vợ chồng Liên Phương thích nghe:"Quá hiếu thảo chứng tỏ anh ấy là người hiền hậu. Nếu không năm đó cũng không dám cứu anh Lý."
Lý Khánh Đức không khỏi nói: "Phải!"
Trương Liên phương ầm thầm thở dài nhẹ nhõm, Xuân Phân không để ý điểm đó là được. Nếu không nàng cũng xấu hổ mà nói tiếp. "Cũng phải. A, cha mẹ cậu ấy còn có điều này không ổn, trọng nam khinh nữ."
"Vậy thì nên đối tốt với Diệu Tông chứ?" Đỗ Xuân Phân hỏi.
"Nhà cậu ấy không thiếu con trai."
"Vậy mà còn đặt tên Diệu Tông?" Không cảm thấy mỉa mai sao.
Trương Liên Phương:"Là ông nội cậu ấy đặt. Ngày xưa dân chúng khổ sở, muốn thương yêu con mình cũng không biết cách thương, bố mẹ cậu ấy miễn cưỡng lắm mới có thể đối xử công bằng. Khi Tiểu Thiệu gửi tiền lương về, ông bà mới không cần phải lo sầu từng bữa ăn, thì lại thấy tuổi già chỉ trông cậy được vào con trai út, vì vậy thiên vị hẳn người em trai.
"Tiểu Thiệu sinh được con gái, em trai lại sinh được con trai, hai ông bà lại dùng tiền lương của cậu ấy mua đồ ăn cho cháu trai. Con gái mình thì muốn được ăn, nhưng lại bị ông bà gạt sang một bên. Nếu không phải vì như vậy, lúc vợ cũ Tiểu Thiệu đòi ly hôn, cậu ấy cũng không tìm anh Lý để xin lời khuyên. Có bố có mẹ sao có thể tới lượt vợ chồng anh chị lên tiếng."
Xuân Phân nghe xong rất ngạc nhiên, đã như vậy mà còn rất hiếu thuận. đầu của Diệu Tông bị lừa đá à. Cô bình tĩnh đáp lời:"Em biết ạ, em không muốn, thì dù là cha ruột của em cũng không thể lợi dụng em dù một chút.
Trương liên Phương nở nụ cười,"Chị năm ấy muốn giới thiệu hai người với nhau, chính là vì càm thấy em rất lợi hại. Giống như chị hồi trẻ vậy. Hai người tới với nhau, cậu nhóc đó mới không bị bắt nạt."
Lý Khánh Đức nghe hết nổi lên tiếng:"Người nào không biết còn tưởng là gả Tiểu Thiệu cho Xuân Phân đấy."
"Tiểu Thiệu mà tới ở rể Đỗ gia, với cái tính cách vợ chồng chú hai của Xuân Phân không tính kế họ mới lạ, vẫn là ở chung với bố mẹ Tiểu Thiệu là ổn." Trương Liên Phương còn muốn nói gì đó, nhìn đến người đứng ở cửa, liền nuốt ngược lại bụng, "Xuân Phân, đến rồi. Tiểu Thiệu mau vào đi."
"Ăn cơm chưa?"
Đỗ Xuân Phân ngẩng đầu lên nhìn, cây gậy trúc gầy gò bay vào. Cây gậy trúc gầy bay vào cửa nhà chính, cô mới thấy rõ ràng, không phải cây gậy, mà là người. Người đàn ông chắc cao 1m85, mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám mới tinh, vừa đen vừa gầy. Bởi vì quá gầy, xương gò má nhô lên nổi bật. Bởi vì rất gầy, đôi mắt trông rất to, rất sáng lại có thần. Khuôn mặt là mặt chữ quốc, bởi vì quá gầy, càng giống mặt dài. Mũi cao thẳng, ngũ quan cũng tốt, nhưng không thể so với bộ dạng công tử bột của chồng cũ. Người ta vẫn nói, một trắng che trăm xấu. Chồng cũ của cô có thể vì trắng nên càng nhìn càng đẹp mắt. Thiệu Diệu Tông đen như vậy, không cần thiết so sánh ai đẹp trai hơn. Hơn nữa sống với nhau ngày tháng còn dài, đâu phải chỉ dựa vào vẻ ngoài. Bên ngoài đẹp trai mà trái tim không dành cho cô thì cũng bỏ đi.
Trương Liên Phương:"Em còn chưa nói xong. Bởi vì mẹ vợ trước của cậu ấy tìm đến làm phiền, Tiểu Thiệu đầu năm mới trở về một chuyến. Năm nay chỉ còn vài ngày nghỉ phép thăm người nhà. Các em nếu muốn kết hôn luôn, thì không thể tổ chức một buổi hôn lễ."
"Em và anh ấy đều là đi thêm bước nữa, hôn lễ đành thôi vậy." Xuân Phân cũng không dám tổ chức " Chị vừa mới nói, hai đứa con của anh ấy đều ở nhà mẹ vợ. Vậy bố mẹ anh ấy đã mất rồi?"
Liên Phương lập tức hét lớn: "Thà đã mất còn hơn."
"Vậy là quan hệ với bố mẹ không tốt?"
"Đó là đôi vợ chồng ích kỉ. Tiền lương của Tiểu Thiệu tất cả đều đưa cho họ, họ còn chê ít, họ hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu ấy. Cậu ta cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm - quá vâng lời. Xuân Phân, em phải để ý điều này."
Có gì để chú ý chứ. Những người như vậy nhận định đã ăn sâu vào tiềm thức. Cô chỉ cần đem cái nhận định đó chuyển dời lên người cô là được rồi. Cô chính là bếp trưởng của khách sạn nhà nước, chiên xào hầm luộc đều dễ như trở bàn tay, nước ấm nấu ếch thì còn gì để nói. Cô không thiếu chút kĩ xảo và nhẫn nại. Thật là vấn đề lớn.
Xuân Phân lựa lời mà vợ chồng Liên Phương thích nghe:"Quá hiếu thảo chứng tỏ anh ấy là người hiền hậu. Nếu không năm đó cũng không dám cứu anh Lý."
Lý Khánh Đức không khỏi nói: "Phải!"
Trương Liên phương ầm thầm thở dài nhẹ nhõm, Xuân Phân không để ý điểm đó là được. Nếu không nàng cũng xấu hổ mà nói tiếp. "Cũng phải. A, cha mẹ cậu ấy còn có điều này không ổn, trọng nam khinh nữ."
"Vậy thì nên đối tốt với Diệu Tông chứ?" Đỗ Xuân Phân hỏi.
"Nhà cậu ấy không thiếu con trai."
"Vậy mà còn đặt tên Diệu Tông?" Không cảm thấy mỉa mai sao.
Trương Liên Phương:"Là ông nội cậu ấy đặt. Ngày xưa dân chúng khổ sở, muốn thương yêu con mình cũng không biết cách thương, bố mẹ cậu ấy miễn cưỡng lắm mới có thể đối xử công bằng. Khi Tiểu Thiệu gửi tiền lương về, ông bà mới không cần phải lo sầu từng bữa ăn, thì lại thấy tuổi già chỉ trông cậy được vào con trai út, vì vậy thiên vị hẳn người em trai.
"Tiểu Thiệu sinh được con gái, em trai lại sinh được con trai, hai ông bà lại dùng tiền lương của cậu ấy mua đồ ăn cho cháu trai. Con gái mình thì muốn được ăn, nhưng lại bị ông bà gạt sang một bên. Nếu không phải vì như vậy, lúc vợ cũ Tiểu Thiệu đòi ly hôn, cậu ấy cũng không tìm anh Lý để xin lời khuyên. Có bố có mẹ sao có thể tới lượt vợ chồng anh chị lên tiếng."
Xuân Phân nghe xong rất ngạc nhiên, đã như vậy mà còn rất hiếu thuận. đầu của Diệu Tông bị lừa đá à. Cô bình tĩnh đáp lời:"Em biết ạ, em không muốn, thì dù là cha ruột của em cũng không thể lợi dụng em dù một chút.
Trương liên Phương nở nụ cười,"Chị năm ấy muốn giới thiệu hai người với nhau, chính là vì càm thấy em rất lợi hại. Giống như chị hồi trẻ vậy. Hai người tới với nhau, cậu nhóc đó mới không bị bắt nạt."
Lý Khánh Đức nghe hết nổi lên tiếng:"Người nào không biết còn tưởng là gả Tiểu Thiệu cho Xuân Phân đấy."
"Tiểu Thiệu mà tới ở rể Đỗ gia, với cái tính cách vợ chồng chú hai của Xuân Phân không tính kế họ mới lạ, vẫn là ở chung với bố mẹ Tiểu Thiệu là ổn." Trương Liên Phương còn muốn nói gì đó, nhìn đến người đứng ở cửa, liền nuốt ngược lại bụng, "Xuân Phân, đến rồi. Tiểu Thiệu mau vào đi."
"Ăn cơm chưa?"
Đỗ Xuân Phân ngẩng đầu lên nhìn, cây gậy trúc gầy gò bay vào. Cây gậy trúc gầy bay vào cửa nhà chính, cô mới thấy rõ ràng, không phải cây gậy, mà là người. Người đàn ông chắc cao 1m85, mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám mới tinh, vừa đen vừa gầy. Bởi vì quá gầy, xương gò má nhô lên nổi bật. Bởi vì rất gầy, đôi mắt trông rất to, rất sáng lại có thần. Khuôn mặt là mặt chữ quốc, bởi vì quá gầy, càng giống mặt dài. Mũi cao thẳng, ngũ quan cũng tốt, nhưng không thể so với bộ dạng công tử bột của chồng cũ. Người ta vẫn nói, một trắng che trăm xấu. Chồng cũ của cô có thể vì trắng nên càng nhìn càng đẹp mắt. Thiệu Diệu Tông đen như vậy, không cần thiết so sánh ai đẹp trai hơn. Hơn nữa sống với nhau ngày tháng còn dài, đâu phải chỉ dựa vào vẻ ngoài. Bên ngoài đẹp trai mà trái tim không dành cho cô thì cũng bỏ đi.
Danh sách chương