Editor: Hannah

Đỗ Quảng Nguyên vô ý thức phản bác: "Đánh rắm!"

"Nói ai đánh rắm vậy?" Bác gái Vạn vén tay áo lên, "Bình thường không chấp nhặt với cậu, tưởng tôi sợ cậu?" Đi lên liền tát vào mặt Đỗ Quảng Nguyên.

Đỗ Quảng Nguyên vô ý thức ngăn cản.

"Còn dám đánh trả? Hôm nay không giáo huấn cậu không được." Bác gái Vạn chân dài tay dài, đưa tay tát luôn một bàn tay.

Đỗ Quảng Nguyên ngu luôn.

Lâm Hương Lan lập tức đỏ mắt, "Dám đánh chồng tôi?"

"Dừng tay!" Thôn trưởng kịp thời phản ứng, vội vàng hô, "Mau kéo bọn họ ra!"

Một nhà bác gái Vạn đối với việc Lâm Hương Lan giới thiệu cho Đỗ Xuân Phân một người chồng "Trần Thế Mỹ" rất phê bình kín đáo. Vì thấy bà ta đối xử tốt với hai con của Xuân Phân không tồi, bác gái Vạn ngẫu nhiên cùng Lâm Hương Lan cãi nhau cũng giữ mặt mũi cho bà ta.

Không nghĩ tới bà ta thất đức như vậy.

Con dâu bác gái Vạn can ngăn, thuận tay tát cho Lâm Hương Lan một cái.

Lâm Hương Lan liền muốn phản kích, con dâu nhấc chân đạp một chân, đạp bà ta lảo đảo lùi về sau, thuận thế lôi kéo mẹ chồng, "Mẹ, đừng đánh."

Bác gái Vạn không chịu thiệt, Đỗ Quảng Nguyên cùng Lâm Hương Lan mặt đỏ bừng, trên thân còn có mấy dấu giày, cũng không biết ai hạ chân. Bác gái Vạn rất hài lòng, "Thôn trưởng, trên thư Xuân Phân còn nói cái gì?" Hai tay chống nạnh, tư thế chuẩn bị tái chiến.

"Không có gì." Đỗ Quảng Nguyên nói ra, thấy bác gái Vạn xắn tay áo, bị dọa đến lui lại.

Thôn trưởng: "Còn nói không cần tìm cô ấy."

"Không tìm cô ấy?" Bác gái Vạn lo lắng, "Một người phụ nữ mang theo hai con, không có người nhà mẹ đẻ ở bên người, bị ủy khuất thì phải xử lý làm sao?"

Thôn trưởng ngẫm lại chuyện mà Đỗ Xuân Phân làm, thật sự phục, "Xuân Phân không ngốc, khi có việc khẳng định sẽ tìm chúng ta."

Bác gái Vạn bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Đúng! Còn trai thứ hai nhà ông làm ở tiệm cơm —— "



"Thôn trưởng có phải là đã sớm biết?" Lâm Hương Lan hỏi.

Trong lòng thôn trưởng run lên, trả đũa: "Xuân Phân cũng không phải không biết Đức hạnh chú thím hai người. Nói cho tôi hoặc con thứ hai nhà tôi, để cho các người tìm tôi để bắt nạt à?"

"Đúng rồi." Bác gái Vạn nói, " Xuân Phân muốn nói cho thôn trưởng, cần gì phải viết thư cho cô. Không có đầu óc! Thôn trưởng, trên thư Xuân Phân nói cô ấy ở trên xe lửa, lúc này nên tới rồi đúng không."

"Chỉ cần không phải đi Giang Nam cùng Tây Bắc, thì cũng không khác lắm."

Đỗ Xuân Phân đang rất tốt, cô cũng ngủ được.

Tạm thời không cần đến xe, Thiệu Diệu Tông muốn để cho cô ngủ thêm một lát.

Anh cùng liên trưởng đưa đồ vật vào bên trong nhà, bốn đứa bé không muốn vào nhà, trông mong nhìn chằm chằm mẹ chúng, anh chỉ có thể đánh thức Đỗ Xuân Phân.

Đỗ Xuân Phân vỗ vỗ mặt, thanh tỉnh một chút, nhìn thấy từng dãy nhà ngói gạch xanh, ngay ngắn trật tự, đều là mới xây, trên đường cũng không có cỏ dại cùng phân và nước tiểu, chỉ có mùi thơm của bùn đất, "Chỗ này không tệ."

"Cô hài lòng thì tốt."

Lông mày Đỗ Xuân Phân nhíu lại, chuyển hướng nhìn hắn, có ý tứ gì đấy.

"Thiệu Doanh Trưởng trở về rồi?"

Một giọng nữ lạnh lảnh từ sau người truyền đến.

Đỗ Xuân Phân nhịn xuống xúc động muốn móc lỗ tai, quay đầu nhìn lại, là một người phụ nữ có vóc người nhỏ gầy, nhiều lắm là cao đến bả vai cô, chừng ba mươi tuổi, làn da rất trắng, mặt rất nhỏ, đáng tiếc miệng rất lớn, khiến cho người ta cảm thấy không tốt.

Mới đến, nhất định không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Đỗ Xuân Phân cười nói: "Đúng vậy. Chị là?"

"Là em đâu à?" Người phụ nữ nhìn Thiệu Diệu Tông hỏi.

Thiệu Diệu Tông: "Đúng, Đỗ Xuân Phân. Xuân Phân, đây là vợ Khổng Doanh Trưởng, chị dâu Trần Nguyệt Nga."



Doanh trưởng chẳng phải là người cùng cấp với đồ ngốc Thiệu à.

Hai người có thể là đối thủ cạnh tranh.

Biết người biết ta, bách chiến bách thắng.

"Chào chị dâu, gọi em là Tiểu Đỗ hay Xuân Phân đều được." Đỗ Xuân Phân cung kính vươn tay.

Đời này Trần Nguyệt Nga chưa cùng người khác nắm tay. Sững sờ một cáinháy mắt, rất không được tự nhiên nắm chặt tay cô: "Tiểu Đỗ, Chào cô. "

"Chào chị, cảm ơn chị. Trước kia em ở nông thôn, không hiểu phép tắc trong bộ đội, về sau có cái gì không đúng, xin chị dâu thứ lỗi."

Trần Nguyệt Nga nghe vậy, đưa bàn tay ra sau lưng, lau lau trên quần áo, cười nói: "Có gì mà thứ lỗi hay không thứ lỗi, học hỏi lẫn nhau."

Đỗ Xuân Phân lắc đầu: "Là em cần học hỏi chị dâu."

Thiệu Diệu Tông không khỏi nhìn Đỗ Xuân Phân, phụ nữ là ma quỷ à.

Liên trưởng đang muốn tạm biệt dừng bước lại, nhìn chị dâu mới, lại nhìn doanh trưởng nhà hắn, đây là người nói một không hai, chị dâu gọn gàng nói ít làm nhiều à.

Thiệu Diệu Tông vội ho một tiếng: "Liên trưởng, đi về trước đi."

Liên trưởng không hiểu, tiềm thức nói cho hắn nên trốn xa một chút: "Xe thì sao?"

Xe dừng ở cổng rất vướng.

"Chuyển tới ven đường, tôi còn phải dùng."

Liên trưởng chuyển xe qua bên tường.

"Bốn đứa bé?" Không có vật che chắn, bốn nhóc mầm lộ ra, Trần Nguyệt Nga không khỏi nhìn Đỗ Xuân Phân.

Đỗ Xuân Phân: "Hai bé là của em, Thiệu Diệu Tông cũng hai bé, hai chúng em đều đã ly hôn."

Trần Nguyệt Nga nhìn hai đứa bé tóc khô héo, đáy mắt hiện lên chán ghét, không hổ là từ nông thôn đến: "Hai bé này là con của em Xuân phân à? Nhìn khuôn mặt nhỏ này, rất xinh đẹp, rất giống em Xuân Phân. Tên là gì thế?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện