Editor: Hannah

Chị Trương không khỏi cười khổ: "Con nhóc Xuân Phân kia nhìn bình thường thì cẩu thả, kỳ thật rất thận trọng đấy. Sợ thím hai cô ấy tìm chúng ta, nên gửi từ bưu cục. Không có gì bất ngờ xảy ra thì sáng sớm ngày mai có thể đến tay rồi."

"Ngày mai tôi xin phép nghỉ trở về nhìn thử?"

Anh Lý: "Không thể. Xuân Phân vừa đi, dư uy* vẫn còn, đầu bếp tiệm cơm không dám bắt nạt cậu. Nên cậu phải thừa dịp khoảng thời gian này mà ngồi vững vị trí đầu bếp. Sư phụ cậu không ở bên cạnh, cũng phải học hỏi làm việc thật tốt. Nơi này là gốc của Xuân Phân, người yêu của cô ấy cũng là người Tân Hải, qua một hai năm nữa trở về mà phát hiện cậu lui bước, có thể đem cậu chặt làm sủi cảo."

*Dư uy: uy thế còn lại, daanh vọng còn lại

Đỗ Nhị Tráng nháy mắt bị hù dọa.

Chị Trương đau lòng cậu nhóc có thể làm con trai của cô ấy "Dọa hắn làm gì?"

"Tôi cũng không hù dọa hắn. Không tin em hỏi hắn xem."

Đỗ Nhị Tráng yếu ớt nói: "Sư phụ trước khi đi cố ý mang tôi đi thư viện mua… mua mấy quyển thực đơn rất hay, bản này đắt hơn bản kia."

Chị Trương cả kinh há hốc mồm, "Xuân Phân này, chỉ hai ngày mà làm nhiều chuyện như vậy."

Anh Lý: "Không có sức lực lưu loát như thế, đám kia ở cửa tiệm cơm còn phải sợ cô ấy? Cô ấy không thích cùng người khác nói nhảm, người không biết còn nghĩ lầm cô ấy một lòng nhào vào công tác." Còn có một câu hắn không nói, bằng vào việc Đỗ Xuân Phân chỉ gặp Thiệu Diệu Tông một lần liền dám kết hôn, sự quyết đoán này đủ đem một đám kia vùi vào trong nồi.



Đỗ Nhị Tráng đồng ý: "Sư phụ nói, nghe nhiều làm nhiều nói ít. Không cần làm căg. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Đúng, còn nói muốn báo thù, liền phải một lần là làm đối phương làm nằm xuống luôn."

Chị Trương không khỏi nói: "Đến cùng là nói kiểu gì vậy? Một người đầu bếp như cô ấy, làm sao làm phải làm trò như giang hồ thế?"

"Không đúng sao?" Đỗ Nhị Tráng bất an hỏi.

Anh Lý cười nói: "Đúng. Tựa như hôn sự của sư phụ cậu, thím hai cô ấy giới thiệu người là một Trần Thế Mỹ hóa thân, sau khi ly hôn sư phụ cậu cũng không có nổi giận với thím hai cô ấy. Thím hai cô ấy sẽ cảm thấy em gái Xuân Phân dễ bắt nạt, cho nên hiện tại còn chưa biết cô ấy đã đi. Đây chính là ý mà cô ấy nói, không ra tay thì thôi, vừa ra tay sẽ kinh người."

"Nói như thì tôi đã hiểu." Đỗ Nhị Tráng vui mừng thay sư phụ hắn, "Cha ta còn nói, chị Xuân Phân rất nhân nghĩa, sau khi ly hôn vẫn cung cấp phiếu lương cho nhị thẩm của chị ấy. Kỳ thật chưa tới thời điểm chơi cứng."

Anh Lý: "Không hoàn toàn là như thế. Sư phụ cậu đã tính toán kĩ rồi, tiền thuê nhà thêm tiền mời bảo mẫu, lại thêm phí ăn mặc tiêu dùng của ba mẹ con cô ấy, một tháng ít nhất cũng phải tốn ba mươi đồng tiền. Cô ấy đem phiếu lương cho thím hai cô ấy, mỗi tháng lại cho mười đồng tiền, tất nhiên là sư phụ cậu vẫn lãi rồi."

Đỗ Nhị Tráng không nghĩ đến chuyện này, không khỏi nói: "Chị Xuân Phân thật lợi hại!" Tranh thủ thời gian cất kỹ thư. Đây chính là cẩm nag diệu kế mà sư phụ để lại cho hắn, "Cũng không biết sư phụ đã đến đó chưa."

Anh Lý không biết địa điểm cụ thể, nhưng hắn biết địa điểm cuối cùng của tuyến xe kia —— An Đông.

"Đi khoảng tầm một phần ba đường rồi."

Đỗ Nhị Tráng tính toán thời gian: "Cũng không phải rất xa. Đến mai trước kia có thể tới."

Trời còn chưa sáng hẳn, Đỗ Xuân Phân xoa xoa khóe mắt chua xót, đứng lên duỗi người một cái, hoạt động thư giãn gân cốt, lại vỗ một bàn tay lên trên vai của Thiệu Diệu Tông.

Đang Thiệu Diệu Tông ngủ gục đầu lên xuống đột nhiên bừng tỉnh, phản xạ có điều kiện sờ vào bên trên eo lưng.



"Tìm súng sao?" Đỗ Xuân Phân từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Thiệu Diệu Tông thấy rõ người trước mặt, nhẹ nhàng thở ra: "Tỉnh rồi?"

"Tôi căn bản không có ngủ."

Thiệu Diệu Tông nghi hoặc không hiểu, xảy ra chuyện gì sao.

"Anh nói trên xe lửa có nhiều kẻ trộm kia mà, vậy kẻ trộm đâu?" Hai tay Đỗ Xuân Phân ôm ngực, sắc mặt rất không tốt.

Từ thời điểm lên xe ở Tân Hải, bên trong khoang xe này cũng chỉ có sáu người nhà bọn họ.

Nửa đường cũng có mấy người lên xe, chẳng qua đều ở trước khi rạng sáng lục tục ngo ngoe xuống xe.

Thiệu Diệu Tông đoán nửa đêm không có ai tới mới dám nhắm mắt ngủ một lúc.

Trên mặt Đỗ Xuân Phân tràn ngập không vui, trực giác của Thiệu Diệu Tông nói không thể giải thích, nếu không vợ mới thiếu thông minh này dám đánh anh.

"Khả năng bởi vì cô mở to mắt cả buổi, kẻ trộm không dám hành động."

"Gạt tôi à? Tôi là phụ nữ. Trên trán tôi cũng không có viết, sức lực lớn chớ chọc vào tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện