Vấn đề mà Điền Tình quan tâm nhất vẫn là vấn đề tiền lương: “Được bao nhiêu tiền một tháng?”

Liên Quốc Trung uống nốt số rượu còn lại: “Trường học bởi vì có năm tháng nghỉ học, trong kỳ nghỉ công nhân thời vụ không có tiền lương nên một năm chỉ có bảy tháng lương thôi. Tiền lương tương đối cao một chút, một tháng mười ba đồng. Còn bên trạm lương thực thì làm cả năm, một tháng chín đồng.”

Điền Tình tính nhẩm: “Vẫn là trạm lương thực thích hợp hơn.”

Liên Quốc Trung gật đầu: “Đúng là như thế, con gái à, lát nữa con viết một phong thư, ngày mai cha nhờ người mang về.”

Mạt Mạt không yên lòng trả lời: “Dạ.”

Sau khi ăn xong, Mạt Mạt trở về phòng, ngồi ở trước bàn trầm tư.

Loại người giống như Liên Thu Hoa có lòng ghen tỵ cực kỳ mạnh, không thể chấp nhận chuyện Mạt Mạt sống tốt hơn cô ta, vậy nên vào thành phố cũng sẽ không yên phận.

Khoảng cách đến thời điểm bão táp càng lúc càng gần, trong lòng Mạt Mạt vẫn bồn chồn không yên, người mà cô lo lắng nhất chính là cha. Tuy rằng cô sống lại đã thay đổi không ít chuyện xảy ra trong tương lai, nhưng Mạt Mạt vẫn lo lắng, bởi vì cha cô sẽ qua đời trong năm nay.

Liên Thu Hoa đi tới trường học là tốt nhất, ít nhất thì cô ta có thể ở ngay dưới mí mắt cô, nếu thật sự muốn làm chuyện xấu gì đó thì cô cũng dễ phòng bị.

Nếu cô tốt nghiệp rồi, vẫn còn có cặp song sinh học ở đó. Cặp song sinh có một đám bạn bè choai choai, canh chừng một người là chuyện quá dễ dàng, mật báo cũng rất tiện. Cho dù mọi chuyện không thay đổi, cha vẫn trợ giúp thủ trưởng trước kia của ông ấy thì cũng sẽ đảm bảo rằng cha không bị Liên Thu Hoa phát hiện.

Mục tiêu của Liên Thu Hoa chính là trở thành người thành phố hưởng phúc, Mạt Mạt bắt được điểm này, liền bắt đầu chơi chữ, đầu tiên là đem tiền lương so sánh, lại dùng câu chữ cường điệu hóa, mô tả những người tiếp xúc bút mực một phen, rằng trong trường học đều là những giáo viên trẻ đẹp trai có tài, là trí thức cao cấp, mà trạm lương thực đều là công nhân bình thường. Cuối cùng lại đem hai vị trí làm việc so sánh một lần nữa.

Mạt Mạt nhìn đi nhìn lại một lần nữa, cảm thấy rất hài lòng, dựa theo tính tình Liên Thu Hoa nhất định sẽ chọn trường học.

Liên Quốc Trung đọc thư một lần: “Con muốn con bé đi tới trường học à?”

Mạt Mạt biết không thể gạt được cha mình, gật đầu nói: “Trường học có phòng ký túc xá, một học kỳ một đồng.”



Liên Quốc Trung hiểu ý của con gái, quả thật chỗ ở cũng là một vấn đề, chỉ cần nghĩ đến khía cạnh này thì trường học cũng không tệ, hơn nữa theo ánh mắt của ông ấy thì Liên Thu Hoa cũng sẽ không chọn làm việc ở trạm lương thực.

Liên Quốc Trung cất lá thư đi: “Con về ôn tập đi, sắp khai giảng rồi.”

Mạt Mạt gật đầu, trở lại phòng, tảng đá trong lòng rơi xuống, cả người thoải mái nằm trên giường.

Mạt Mạt xem thời gian thấy còn sớm, chưa thi đại học nên Mạt Mạt không có gì để ôn tập. Cô lấy từ trong tủ ra một cái váy Bragi, loại trang phục này bắt đầu lưu hành từ cuối thập niên 50. Bragi là tiếng Nga, phiên dịch ra là váy liền áo, hơn nữa để tiếp cận công nông nên vải may váy đều là dạng vải bông nông thôn.

Chiếc váy này của Mạt Mạt là khi cô thi đỗ vào trường trung học, cha thưởng cho cô. Mạt Mạt thích màu trắng, có điểm vài bông hoa nhỏ, không quá nổi bật.

Mạt Mạt cầm lấy kéo, qua năm nay thì váy liền áo này không thể mặc được nữa, vừa lúc đổi thành áo sơ mi, phần vải dư còn có thể làm một cái áo cộc tay nữa.

Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt không nhìn thấy Liên Thanh Xuyên, cho rằng thằng nhóc kia ngủ nướng nên đến gọi nó thức dậy.

Mạt Mạt gọi mấy tiếng không ai trả lời, đi vào nhìn, mặt thằng nhóc đỏ bừng nằm trong chăn, hai mắt nhắm chặt, bộ dạng rất thống khổ.

Trong lòng Mạt Mạt hốt hoảng, vội vàng đi tới sờ trán, quả nhiên sốt rồi.

Mùa xuân là thời kỳ dễ bị cảm mạo, sức đề kháng của em trai cô vốn đã yếu, hôm qua lại cùng cô đi ra ngoài chạy suốt cả một ngày, Mạt Mạt lại bắt đầu tự trách.

Điền Tình và Liên Quốc Trung quanh năm phải làm việc, thằng nhóc kia sinh bệnh cũng là chuyện thường, lúc đầu là do hai vợ chồng sắp xếp chăm sóc, về sau thì do ba chị em tiếp nhận. Hai vợ chồng thấy ba chị em chăm sóc em trai rất tốt, liền yên tâm hơn, từ năm ngoái trở đi thì em út đã do ba chị em chăm sóc rồi.

Ba chị em có kinh nghiệm, Liên Thanh Nhân mặc quần áo cho em út, Thanh Nghĩa đi áp bếp lò, Mạt Mạt thì thay quần áo lấy tiền, chuẩn bị đồ dùng để nhập viện.

Chờ Liên Thanh Nhân mặc xong quần áo, tất cả mọi việc cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, ôm lấy em út khóa cửa trực tiếp đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện