Ta quay đầu lại nhìn hắn, rất có mong muốn giết người diệt khẩu vì bị đùa giỡn. Nhưng dù sao cũng hơn bọn đạo chích giang hồ, thanh liêm mới là cử chỉ sáng suốt.
Vội vàng cùng hắn nói lời từ biệt, quay về trên lầu.
Tuy nhiên, nếu những gì hắn nói là sự thật, ta cũng thấy hơi buồn bực một chút. Tuy rằng được vận may khỉ gió kia, ta học xong thiên hạ cực mạnh võ công, nhưng bởi vì nội lực không đủ, bản lĩnh chính mình cũng chỉ đủ lưu trên giang hồ. Muốn đạt tới trình độ Trọng Liên trước khi mất đi võ công, đừng nói tới thêm ba mươi năm không đạt được, căn bản cả đời không đạt được. Vợ ta từ nhỏ đã được định là thành thiên hạ đệ nhất rồi.
Nói đến nội lực, ta đột nhiên nhớ tới hai tên cướp mà Tuyết Thiên từng nói qua.
Một người trong đó trời sinh nội lực hùng hậu, người bình thường không thể địch nổi, song vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại) hắn từ nhỏ không thể luyện nửa chiêu võ công, sau đó cha mẹ hắn vì bảo vệ hắn, đem hắn giấu trong thâm sơn lão lâm, cũng không biết là bị chim thú bắt đi hay không, dù sao cũng không có tin tức.
Người còn lại là một nữ tử, tương phản với người kia. Tư chất của nàng kinh người, có thể trong một tháng học được mười ba loại võ công, nhưng vấn đề thể chất, nội lực nông cạn tới cơ hồ không có, cho nên kết quả như nhau. Cha mẹ sợ nàng gây chuyện, đem đi ly khai.
Có người nói, đem hai kỳ nhân này hợp lại, Trọng Liên thứ hai sẽ được sinh ra.
Cửa phòng chữ Thiên ngời sáng, nhìn thấy bóng dáng Trọng Tuyết Chi, nó tay cầm cành hoa, dùng hoa như cành trúc, hung hăng đánh tới Tư Đô công tử tay không tấc sắt.
Ta kinh hãi, phá cửa mà vào, nhìn Tuyết Thiên trong bộ dáng cam chịu, lắc đầu muốn thối lui, bị Tuyết Thiên cản lại. Hắn đại thể muốn thông báo một chút, Hoa Di Kiếm sáng sớm mai sẽ cùng chúng ta gặp lại, ta gật gật đầu, lại nhắc cho hắn chuyện Thiên Sơn. Tuyết Thiên nói Bạch Quỳnh Ẩn tám chín phần mười là lấy ta đùa giỡn. Người tên Thiên Sơn mà dễ dàng xuất hiện như thế đã chẳng gọi là Thiên Sơn.
Từ khi có Tuyết Chi, khi ngủ luôn bất an. Đứa nhỏ này vóc dáng phát triển nhanh, thân thể loạn đá chăn mềm, còn thường thường nói mớ những chuyện không ai hiểu được. Ấn tượng sâu sắc nhất là vào một lần, nó nửa đêm rống to: “Lâm Vũ Hoàng, tên nghịch tặc bất nhân bất nghĩa nhà ngươi, sớm hàng phục thành thuộc hạ của Trọng nữ hiệp đi!” Từ đó về sau ta hạ quyết tâm, chờ khi Trọng Liên tỉnh lại, ta nhất định phải dứt khoát yêu cầu để Phụng Tử mang họ ta.
Bị Tuyết Chi giày vò nhiều, tự nhiên thành thói quen. Trời còn chưa sáng, ta đã bị người gõ chung ngoài đường đánh thức dậy. Kéo lấy chăn bông trùm đầu, trằn trọc, không thể đi vào giấc ngủ.
Ta choàng đại một bộ y phục, dây lưng cũng không cài, chỉ ngây ngốc ngồi ở cửa sổ, bỗng nhiên nhìn đến Võ Xương khách *** cao ngất phía đối diện. Nhớ tới mấy ngày trước nói chuyện với Chu Sa, vì thế nhảy ra ngoài cửa sổ, võ nghệ cao cường, nhảy vài cái là tới mái nhà của Võ Xương khách ***.
Trên đường vắng tanh.
Hiệu cầm đồ cùng quán trà tranh với biển hiệu chữ viết phong tình mềm yếu, run run đón gió.
Ta dọc theo mái nhà đi đến, mở từng mái ngói ra, rốt cuộc cũng tìm được phòng Chu Sa. Nhìn nàng ngủ còn hơn con lợn, nhớ lại bộ dáng nàng cùng Bạch Quỳnh Ẩn cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, ta cười khổ, để lại mái khói, định rời đi.
Nhưng vào đúng lúc này, trong hậu viện truyền tới một tiếng vang.
Ta nhẹ nhàng tiến đến, nhìn thấy một nam tử trang phục thổ sắc từ nhà vệ sinh đi ra. Hậu viện này chỉ có hai nhà vệ sinh, nhìn bên ngoài cũng biết, cái mà người đó đi vào, thối hơn cái kia gấp mười lần.
Mà người này dưới lầu, thừ người ra, trong mắt cơ hồ chỉ thấy mỗi cái trụ nhà, không phải Xa Cừ thì là ai? Không nghĩ tới lần này người Trọng Hỏa cung xuất môn lại không phải phạm vi nhỏ. Chỉ là, phòng đã hết, Xa Cừ ngủ ở nơi nào?
Không bao lâu, ta chợt nghe dưới mái ngói truyền đến âm thanh cửa mở.
Ta cứng ngắc một lát.
Xa Cừ cùng Chu Sa, từ khi nào đã đạt đến cảnh giới quan hệ hòa hảo tới mức này?
Ta vẫn không nhúc nhích, đợi thời gian khoảng một chén trà, đem mái ngói mở ra.
Chu Sa vẫn như cũ ngủ.
Xa Cừ không thấy đâu.
Sau đó một lúc, dưới lầu lại truyền đến âm thanh.
Người tới lần này là Lưu Ly.
Sau đó hắn lập lại trình tự làm việc của Xa Cừ. Lần này mái ngói không có hạ, Lưu Ly va vào chân giường Chu Sa.
Ta phủ phục tiến lên, nhảy đến phía sau nhà tranh, đẩy rơm rạ ra, thấy bên trong không có ai, mới đẩy cửa đi vào.
Quả nhiên là bị ta đoán trúng. Bên trong thúi tới nỗi ta không thở nổi. Người bình thường ở trong này lâu, phỏng chừng sẽ hít thở không thông mà chết, làm gì còn có nhàn tình ngồi xổm xuống giải quyết.
Ta nắm cái mũi, quan sát đồ bên trong.
Một cái thùng phân, một đống rơm rạ bẩn thỉu, một cái chổi.
Ta nhấc cái chổi, quét rạ.
Bên trong rơm rạ, vẫn là rơm rạ.
Rốt cuộc đối mặt sự thật, nhịn về phía thùng phân kia. Bên trong tràn đầy, như là nhẹ đụng thôi thì đám ô vật bên trong sẽ đổ xuống.
Lại dùng cái chổi gẩy gẩy thùng phân. Ta phát hiện, bên trong đông cứng lại. Sau đó liền đẩy, nặng không thể tưởng tượng.
Sử dụng nội lực, nhẹ nhàng đẩy ra, vạch trần đá phiến bên dưới, quả nhiên là có động thiên.
Nhảy xuống, một đường hầm. Theo đường hầm mà đi, đường bằng phẳng, đưa tay không thấy năm ngón.
Nhưng rất nhanh nghe được tiếng người nói chuyện:
“Rương bạc này ngươi mang về trước.”
“Được.”
Tiếng của hai nữ nhân. Người trước thì tương đối xa lại. Người sau vừa nghe liền biết, Hải Đường.
“Mặt khác, trước khi anh hùng đại hội chấm dứt, đem người đến lĩnh.”
“Được.”
“Xong việc rồi, ngươi đi đi.”
“Biết rồi.”
Sau đó truyền đến tiếng bước chân. Ta vội dán vách tường đứng thẳng, nín thở.
Lúc Hải Đường đi đến bên người ta, bỗng chốc dừng lại.
Ta nắm chặt hai tay, càng không dám nhúc nhích.
Nàng quay đầu lại, nói với bên trong.
“Đối với trợ giúp của ngươi, ta vô cùng cảm kích, về sau nhất định sẽ hoàn lại gấp bội. Nhưng nếu các hạ có mục đích gì khác, ta nói, thực lực của Trọng Hỏa cung, các hạ hẳn là biết rõ.”
Bên trong im lặng.
Bỗng nhiên có tiếng cười của nam tử truyền đến. “Thực lực của Trọng Hỏa cung? Dựa vào cái gì? Một tên cung chủ vừa điên vừa tàn phế, một tên phó công chủ võ công tầm thường, còn có một tiểu nha đầu không dám nhắc tới? Ban thưởng cho ngươi cũng không tệ, xinh đẹp như vậy, nói ít đi vẫn tốt hơn.
Hô hấp Hải Đường trở nên rất nhanh, nhưng nhịn khí, rời đi.
Ta chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy.
Trọng Hỏa cung quả đang đi xuống. Nhưng ta cũng không hiểu, rõ ràng trong cung có trữ lượng, nhưng lại nhờ vả ngoại lực, còn bị khuất nhục tới mức này.
Ta lại đi phía trước một đoạn, bên trong là một phòng tối, sàn nhà trơn bóng, ở giữa là một cái hương đỉnh.
Hai bên hương đỉnh đứng đầy người, cuối hàng là hai người một nam một nữ. Khói khiến cho không nhìn rõ, nhưng một kẻ hồng y, tương đối rõ ràng.
Hai người đứng cạnh hương đỉnh kia một nam tử thân lam y, một nữ tử tố y trắng thuần.
Kế tiếp, nam tử trên cùng kia nói một câu, ta nhất thời liền đình chỉ hô hấp.
Quả thực khiến người khác không thể tin.
Ta lui về phía sau từng bước.
Bên trong có người lớn tiếng nói: “Người nào?!”
Vừa định chạy trốn, bỗng nhiên như bị nhuyễn xuống, quỳ trên mặt đất.
Cảnh sắc trước mặt lắc lắc lắc lắc, mơ mơ màng màng. Ta thấy nữ tử áo trăng kia đi tới chỗ mình, khuôn mặt còn chưa thấy rõ, ta cũng đã mất đi ý thức.
Khi khôi phục thần trí, ta đang ở trong phòng tối kia.
Hương đỉnh sừng thú ngay ở bên canhk.
Sương khói lượn lờ, trong suốt che khuất người trước mặt.
Dưới lưng lạnh buốt, trên ngực cũng lành lạnh.
Dưới lưng là sàn nhà, trước ngực là tóc rủ xuống.
Tóc đen nhánh mà lớn dần, một tia quấn quanh ta. Thân thể nữ tử ẩn hiện sau sương khói, giống như đóa hoa đang nở. Nàng ngồi trên người ta, nhẹ nhàng mà lay động vòng eo.
Dục vọng ngủ say nhiều năm, từng chút từng chút tỉnh lại.
Thủy trung đích nguyệt, vụ trung đích hoa. (trăng trong nước, hoa trong khói.) Thân thể lúc đó giáp nhau, ôn nhu mà mơ hồ.
Nàng đỡ ta ngồi dậy, ôm cổ ta, đầu ngón tay lướt trên lưng, từ từ dùng sức, như là hướng tới bên trong.
Rõ ràng là vô cùng đau đớn, ta lại không chú ý. Chỉ còn tham lam.
Trên người nàng có mùi hương làm ta hoài niệm.
Ôm ấp nàng, lại có cảm giác như ôm cố nhân.
Chỉ một thoáng mà ta nghĩ đến chuyện mấy năm trước.
Nhất cá Thanh Trì, sổ chích Hồng Liên. (nghe hán văn hay hơn, ý đại khái là nhớ lại lần đầu gặp mặt, muốn biết đọc Hoa Dung thiên hạ.)
Ánh trăng bị sóng nước đánh tan, hoa rơi tán loạn đầu thu.
Một đôi mắt tím, tiếng cười thanh nhã vang lên.
Trọng Liên một thân khẽ đến, mũi chân điểm nhẹ, từ liên trì hướng ta mà đến. Gió nhẹ nhàng, khẽ tung mái tóc mềm mại của hắn.
Bộ dáng hắn nghiêng đầu hôn ta, nghĩ đến kiếp này thực khó quên.
Thân thể hai người dung hợp thành một chỗ, mùi hương đỉnh, hay là hương vị của nàng, cũng khó phân biệt rõ.
Ánh mắt có chút mơ hồ, ta nhẹ nhàng hút lấy môi nàng, nhỏ giọng gọi tên hắn.
Vội vàng cùng hắn nói lời từ biệt, quay về trên lầu.
Tuy nhiên, nếu những gì hắn nói là sự thật, ta cũng thấy hơi buồn bực một chút. Tuy rằng được vận may khỉ gió kia, ta học xong thiên hạ cực mạnh võ công, nhưng bởi vì nội lực không đủ, bản lĩnh chính mình cũng chỉ đủ lưu trên giang hồ. Muốn đạt tới trình độ Trọng Liên trước khi mất đi võ công, đừng nói tới thêm ba mươi năm không đạt được, căn bản cả đời không đạt được. Vợ ta từ nhỏ đã được định là thành thiên hạ đệ nhất rồi.
Nói đến nội lực, ta đột nhiên nhớ tới hai tên cướp mà Tuyết Thiên từng nói qua.
Một người trong đó trời sinh nội lực hùng hậu, người bình thường không thể địch nổi, song vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại) hắn từ nhỏ không thể luyện nửa chiêu võ công, sau đó cha mẹ hắn vì bảo vệ hắn, đem hắn giấu trong thâm sơn lão lâm, cũng không biết là bị chim thú bắt đi hay không, dù sao cũng không có tin tức.
Người còn lại là một nữ tử, tương phản với người kia. Tư chất của nàng kinh người, có thể trong một tháng học được mười ba loại võ công, nhưng vấn đề thể chất, nội lực nông cạn tới cơ hồ không có, cho nên kết quả như nhau. Cha mẹ sợ nàng gây chuyện, đem đi ly khai.
Có người nói, đem hai kỳ nhân này hợp lại, Trọng Liên thứ hai sẽ được sinh ra.
Cửa phòng chữ Thiên ngời sáng, nhìn thấy bóng dáng Trọng Tuyết Chi, nó tay cầm cành hoa, dùng hoa như cành trúc, hung hăng đánh tới Tư Đô công tử tay không tấc sắt.
Ta kinh hãi, phá cửa mà vào, nhìn Tuyết Thiên trong bộ dáng cam chịu, lắc đầu muốn thối lui, bị Tuyết Thiên cản lại. Hắn đại thể muốn thông báo một chút, Hoa Di Kiếm sáng sớm mai sẽ cùng chúng ta gặp lại, ta gật gật đầu, lại nhắc cho hắn chuyện Thiên Sơn. Tuyết Thiên nói Bạch Quỳnh Ẩn tám chín phần mười là lấy ta đùa giỡn. Người tên Thiên Sơn mà dễ dàng xuất hiện như thế đã chẳng gọi là Thiên Sơn.
Từ khi có Tuyết Chi, khi ngủ luôn bất an. Đứa nhỏ này vóc dáng phát triển nhanh, thân thể loạn đá chăn mềm, còn thường thường nói mớ những chuyện không ai hiểu được. Ấn tượng sâu sắc nhất là vào một lần, nó nửa đêm rống to: “Lâm Vũ Hoàng, tên nghịch tặc bất nhân bất nghĩa nhà ngươi, sớm hàng phục thành thuộc hạ của Trọng nữ hiệp đi!” Từ đó về sau ta hạ quyết tâm, chờ khi Trọng Liên tỉnh lại, ta nhất định phải dứt khoát yêu cầu để Phụng Tử mang họ ta.
Bị Tuyết Chi giày vò nhiều, tự nhiên thành thói quen. Trời còn chưa sáng, ta đã bị người gõ chung ngoài đường đánh thức dậy. Kéo lấy chăn bông trùm đầu, trằn trọc, không thể đi vào giấc ngủ.
Ta choàng đại một bộ y phục, dây lưng cũng không cài, chỉ ngây ngốc ngồi ở cửa sổ, bỗng nhiên nhìn đến Võ Xương khách *** cao ngất phía đối diện. Nhớ tới mấy ngày trước nói chuyện với Chu Sa, vì thế nhảy ra ngoài cửa sổ, võ nghệ cao cường, nhảy vài cái là tới mái nhà của Võ Xương khách ***.
Trên đường vắng tanh.
Hiệu cầm đồ cùng quán trà tranh với biển hiệu chữ viết phong tình mềm yếu, run run đón gió.
Ta dọc theo mái nhà đi đến, mở từng mái ngói ra, rốt cuộc cũng tìm được phòng Chu Sa. Nhìn nàng ngủ còn hơn con lợn, nhớ lại bộ dáng nàng cùng Bạch Quỳnh Ẩn cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, ta cười khổ, để lại mái khói, định rời đi.
Nhưng vào đúng lúc này, trong hậu viện truyền tới một tiếng vang.
Ta nhẹ nhàng tiến đến, nhìn thấy một nam tử trang phục thổ sắc từ nhà vệ sinh đi ra. Hậu viện này chỉ có hai nhà vệ sinh, nhìn bên ngoài cũng biết, cái mà người đó đi vào, thối hơn cái kia gấp mười lần.
Mà người này dưới lầu, thừ người ra, trong mắt cơ hồ chỉ thấy mỗi cái trụ nhà, không phải Xa Cừ thì là ai? Không nghĩ tới lần này người Trọng Hỏa cung xuất môn lại không phải phạm vi nhỏ. Chỉ là, phòng đã hết, Xa Cừ ngủ ở nơi nào?
Không bao lâu, ta chợt nghe dưới mái ngói truyền đến âm thanh cửa mở.
Ta cứng ngắc một lát.
Xa Cừ cùng Chu Sa, từ khi nào đã đạt đến cảnh giới quan hệ hòa hảo tới mức này?
Ta vẫn không nhúc nhích, đợi thời gian khoảng một chén trà, đem mái ngói mở ra.
Chu Sa vẫn như cũ ngủ.
Xa Cừ không thấy đâu.
Sau đó một lúc, dưới lầu lại truyền đến âm thanh.
Người tới lần này là Lưu Ly.
Sau đó hắn lập lại trình tự làm việc của Xa Cừ. Lần này mái ngói không có hạ, Lưu Ly va vào chân giường Chu Sa.
Ta phủ phục tiến lên, nhảy đến phía sau nhà tranh, đẩy rơm rạ ra, thấy bên trong không có ai, mới đẩy cửa đi vào.
Quả nhiên là bị ta đoán trúng. Bên trong thúi tới nỗi ta không thở nổi. Người bình thường ở trong này lâu, phỏng chừng sẽ hít thở không thông mà chết, làm gì còn có nhàn tình ngồi xổm xuống giải quyết.
Ta nắm cái mũi, quan sát đồ bên trong.
Một cái thùng phân, một đống rơm rạ bẩn thỉu, một cái chổi.
Ta nhấc cái chổi, quét rạ.
Bên trong rơm rạ, vẫn là rơm rạ.
Rốt cuộc đối mặt sự thật, nhịn về phía thùng phân kia. Bên trong tràn đầy, như là nhẹ đụng thôi thì đám ô vật bên trong sẽ đổ xuống.
Lại dùng cái chổi gẩy gẩy thùng phân. Ta phát hiện, bên trong đông cứng lại. Sau đó liền đẩy, nặng không thể tưởng tượng.
Sử dụng nội lực, nhẹ nhàng đẩy ra, vạch trần đá phiến bên dưới, quả nhiên là có động thiên.
Nhảy xuống, một đường hầm. Theo đường hầm mà đi, đường bằng phẳng, đưa tay không thấy năm ngón.
Nhưng rất nhanh nghe được tiếng người nói chuyện:
“Rương bạc này ngươi mang về trước.”
“Được.”
Tiếng của hai nữ nhân. Người trước thì tương đối xa lại. Người sau vừa nghe liền biết, Hải Đường.
“Mặt khác, trước khi anh hùng đại hội chấm dứt, đem người đến lĩnh.”
“Được.”
“Xong việc rồi, ngươi đi đi.”
“Biết rồi.”
Sau đó truyền đến tiếng bước chân. Ta vội dán vách tường đứng thẳng, nín thở.
Lúc Hải Đường đi đến bên người ta, bỗng chốc dừng lại.
Ta nắm chặt hai tay, càng không dám nhúc nhích.
Nàng quay đầu lại, nói với bên trong.
“Đối với trợ giúp của ngươi, ta vô cùng cảm kích, về sau nhất định sẽ hoàn lại gấp bội. Nhưng nếu các hạ có mục đích gì khác, ta nói, thực lực của Trọng Hỏa cung, các hạ hẳn là biết rõ.”
Bên trong im lặng.
Bỗng nhiên có tiếng cười của nam tử truyền đến. “Thực lực của Trọng Hỏa cung? Dựa vào cái gì? Một tên cung chủ vừa điên vừa tàn phế, một tên phó công chủ võ công tầm thường, còn có một tiểu nha đầu không dám nhắc tới? Ban thưởng cho ngươi cũng không tệ, xinh đẹp như vậy, nói ít đi vẫn tốt hơn.
Hô hấp Hải Đường trở nên rất nhanh, nhưng nhịn khí, rời đi.
Ta chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy.
Trọng Hỏa cung quả đang đi xuống. Nhưng ta cũng không hiểu, rõ ràng trong cung có trữ lượng, nhưng lại nhờ vả ngoại lực, còn bị khuất nhục tới mức này.
Ta lại đi phía trước một đoạn, bên trong là một phòng tối, sàn nhà trơn bóng, ở giữa là một cái hương đỉnh.
Hai bên hương đỉnh đứng đầy người, cuối hàng là hai người một nam một nữ. Khói khiến cho không nhìn rõ, nhưng một kẻ hồng y, tương đối rõ ràng.
Hai người đứng cạnh hương đỉnh kia một nam tử thân lam y, một nữ tử tố y trắng thuần.
Kế tiếp, nam tử trên cùng kia nói một câu, ta nhất thời liền đình chỉ hô hấp.
Quả thực khiến người khác không thể tin.
Ta lui về phía sau từng bước.
Bên trong có người lớn tiếng nói: “Người nào?!”
Vừa định chạy trốn, bỗng nhiên như bị nhuyễn xuống, quỳ trên mặt đất.
Cảnh sắc trước mặt lắc lắc lắc lắc, mơ mơ màng màng. Ta thấy nữ tử áo trăng kia đi tới chỗ mình, khuôn mặt còn chưa thấy rõ, ta cũng đã mất đi ý thức.
Khi khôi phục thần trí, ta đang ở trong phòng tối kia.
Hương đỉnh sừng thú ngay ở bên canhk.
Sương khói lượn lờ, trong suốt che khuất người trước mặt.
Dưới lưng lạnh buốt, trên ngực cũng lành lạnh.
Dưới lưng là sàn nhà, trước ngực là tóc rủ xuống.
Tóc đen nhánh mà lớn dần, một tia quấn quanh ta. Thân thể nữ tử ẩn hiện sau sương khói, giống như đóa hoa đang nở. Nàng ngồi trên người ta, nhẹ nhàng mà lay động vòng eo.
Dục vọng ngủ say nhiều năm, từng chút từng chút tỉnh lại.
Thủy trung đích nguyệt, vụ trung đích hoa. (trăng trong nước, hoa trong khói.) Thân thể lúc đó giáp nhau, ôn nhu mà mơ hồ.
Nàng đỡ ta ngồi dậy, ôm cổ ta, đầu ngón tay lướt trên lưng, từ từ dùng sức, như là hướng tới bên trong.
Rõ ràng là vô cùng đau đớn, ta lại không chú ý. Chỉ còn tham lam.
Trên người nàng có mùi hương làm ta hoài niệm.
Ôm ấp nàng, lại có cảm giác như ôm cố nhân.
Chỉ một thoáng mà ta nghĩ đến chuyện mấy năm trước.
Nhất cá Thanh Trì, sổ chích Hồng Liên. (nghe hán văn hay hơn, ý đại khái là nhớ lại lần đầu gặp mặt, muốn biết đọc Hoa Dung thiên hạ.)
Ánh trăng bị sóng nước đánh tan, hoa rơi tán loạn đầu thu.
Một đôi mắt tím, tiếng cười thanh nhã vang lên.
Trọng Liên một thân khẽ đến, mũi chân điểm nhẹ, từ liên trì hướng ta mà đến. Gió nhẹ nhàng, khẽ tung mái tóc mềm mại của hắn.
Bộ dáng hắn nghiêng đầu hôn ta, nghĩ đến kiếp này thực khó quên.
Thân thể hai người dung hợp thành một chỗ, mùi hương đỉnh, hay là hương vị của nàng, cũng khó phân biệt rõ.
Ánh mắt có chút mơ hồ, ta nhẹ nhàng hút lấy môi nàng, nhỏ giọng gọi tên hắn.
Danh sách chương