Minh Hi thật sự là một nhân tài. Nếu không có việc kia, nếu hắn nguyện ý nỗ lực phục vụ đất nước, tiền đồ so với ta nhất định tốt hơn. Ta có hắn hỗ trợ như được quý nhân tương trợ.

Trước sau ép buộc hơn hai tháng, trong đó đại bá phụ phản đối không ngừng lại bảo ta đi giúp đỡ. Nhưng hiện tại ta chức quan thấp, lại phục vụ Thập tam a ca tối không có tiền đồ, bối phận lại thấp, sao có năng lực nói cái gì? Cuối cùng phân gia.

Nguyên bản sản nghiệp trong phủ một chút ta cũng không muốn chạm, hơn nữa các thúc bá đều có thế lực, ta nơi này tuy xem như gia chủ một phòng nhưng Mã Pháp mất, ta cũng không trông cậy bọn họ có thể phân cho ta cái gì.

Đại bá phụ, có lẽ muốn có qua có lại, có lẽ tồn tại tâm tư giao hảo, có lẽ cảm thấy dù không phân cho ta, hắn cũng lấy không được ngược lại tiện nghi đám bạch nhãn lang kia, cố chủ trì công đạo cuối cùng ta lấy đến một phần cũng không kém.

Kia cửa hàng cùng một hiệu thuốc bắc, không phải là một nghề có lãi nhiều nhưng ta nghĩ vẫn dùng được, liền để lại. Còn hai gian cửa hàng kiếm tiền khá, ta nói với đại bá phụ ta kinh doanh không giỏi, muốn hắn đổi giúp ta thành ruộng đất. Hắn cầu còn không được, lập tức đáp ứng.

Quản sự ta thật không thiếu nhưng trong kinh thành vương tôn quý tộc nhiều, vài năm nay các A ca đấu đá quá lợi hại, cửa hàng đến tay ta cũng là chiêu họa. Nói sau điểm mấu chốt là, ta thật sự hận không thể cứ thể mà biến mất để tránh Hoàng Thượng buồn chán ghé mắt lại coi, nên sao có thể nhận lấy thứ phỏng tay đó.

Tại hiếu kỳ Mã Pháp, chúng ta không sợ chê cười phân gia, việc này truyền đi đã đủ khó nghe. Huống chi nhà ta mấy năm này cũng không được Hoàng Đế coi trọng. Vẫn là thành thành thật thật lấy ruộng đất, tuy rằng không có những món lãi kếch sù nhưng có thể an ổn lưu lại cho con cháu, cũng sẽ không gây họa.

Tính cách ta nguyên bản là an ồn, sau đi vào nơi này, nhìn một ít quý nhân hiển hách vì một nguyên nhân mạc danh kì diệu mà cửa nát nhà tan, cái gọi là địa vị, phú quý, bất quá là một câu của nhân gia, thật sự không bảo đảm cho nên ta càng cẩn cẩn thận thận.

Trước sau bị dồn ép đều vì thái tử. Bất quá ngẫm lại những người đi theo thái tử người thì rơi đầu, người bị giam cầm, người bị bãi quan, trong đó không ít các đại học giả uyên thâm, ta cũng không tính là rất thảm. Theo một chủ tử không tốt, lại có biện pháp gì đâu? Tuy rằng còn chưa tới thời điểm có thể an tâm, nhưng ta có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ Minh Hi, bảo vệ thê nhi, kỳ thật trong lòng cũng không có bao nhiêu oán hận.

Ngược lại là Minh Hi, nói ta làm nhiều việc như vậy lại không có kết quả tốt, rất bất bình cho ta, càng thêm ghi hận thái tử. Nhưng là khi chúng ta sinh ra đã được chia làm ba bảy loại, lại làm gì có cái gọi là công bình. Ngẫm lại xuất thân của ta, quý tộc Mãn Thanh, lại là cháu đích tôn được Mã Pháp nuôi dưỡng, so với nhiều người đã là rất tốt.

Ta đương nhiên luôn hướng chỗ cao mà đi nhưng mà nhiều năm cố gắng làm việc vẫn là bị biến thành biếm trích. Sau cùng tùy bên người Thập tam gia mấy năm, căn bản không nhìn thấy tương lai. Cho nên dù ban đầu có ý nghĩ gì, hiện tại xem như cũng đã phai nhạt. Chức vị không có thì dựa vào năng lực, vận khí, ta tựa hồ thời vận không được tốt.

Mấy phòng khác sau khi phân gia hoàn thành liền bàn ra ngoài, nhà cửa đã chuẩn bị tốt lắm. Ngược lại ta không có chuẩn bị gì, chỗ biệt viện kia nhượng người một nhà trụ có vẻ nhỏ, mà nơi đó lại chứa nhiều hồi ức của ta cùng Minh Hi, ta muốn lưu lại nơi đó, huống chi cách vách chính là sân của Minh Hi.

Vì thế nói với đại bá phụ, như cũ trụ trong phủ thẳng đến khi mua được tòa nhà thích hợp mới dọn ra ngoài. Đại bá phụ bởi vì sự tình riêng, mất mặt mũi thật lớn, giờ phút này gặp ta không vội bàn đi ngược lại thật cao hứng. Hơn nữa biết ta chưa mau nhà cửa, thuyết minh ta không có nghĩ phân gia, nên thái độ thân cận không ít.

Ta cho người chậm rãi tìm tòa nhà thích hợp, nhượng Nhan Trát Thị cùng nữ nhi ở lại trong phủ làm một chút chuẩn bị chuyển nhà, đem những nô tài muốn đi đều phân ra, dàn xếp ổn thỏa. Ta vẫn cùng nhi tử ở trang viên ngoại thành giữ đạo hiếu.

Một năm nay bọn họ tiến bộ rất nhanh, đương nhiên này cũng có thể là do ta ở bên cạnh bọn chúng, có cha khó tránh khỏi ý tưởng muốn khoe khoang.

Người Mãn rất coi nặng quân công, ta cũng vậy coi trọng võ học. Nhưng là đi theo Thập tam gia, ta không biết tiền cảnh như thế nào, tương lai có thể hay không cho bọn hắn được chức vị tốt, này cùng khoa cử không quan hệ chủ yếu là dựa vào xuất thân cùng phương pháp.

Nếu điều này cũng không thể tin cậy, ta cũng chỉ có thể bỏ luyện võ cho bọn hắn hảo hảo đọc sách. Nếu không thể bằng xuất thân tìm được đường ra cũng chỉ có thể thông qua khoa cử. Kỳ thật ta cũng không trông cậy vào bọn chúng có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng, nếu tương lai bọn chúng muốn làm phú gia, ta cũng không có ý kiến. Chỉ là ta là một người cha, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp làm cho bọn hắn có được điều tốt hơn, nếu bọn chúng có tâm tư này.

Cũng may mặc kệ là tập võ hay đọc sách, ba nhi từ đều nhượng ta thật vừa lòng. Nghĩ như vậy, chỗ tốt khi ở riêng xác thật không ít, bọn chúng dù sao còn nhỏ, qua vài năm, đi theo hoàn khố trong phủ học xáu, rất khó trở lại ban đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện