(14) Xử phạt

Edit: icedcoffee0011

Mạnh Hinh chạy như điên qua hành lang gấp khúc ở phía đông, đương nhiên là vì chỗ này không có ai nhìn đến.

Trước kia xem TV thấy các nữ chính nước mắt đầm đìa chạy như điên trong hậu trạch, cũng khá thích đấy, nhưng thật sự thì ở hậu viện phủ hoàng tử chạy qua lại tùy tiện như vậy, chắc chắn sẽ bị người ngăn cản. Phủ tứ gia nổi danh quy củ, mỗi một bước đi đều có người nhìn vào, không giữ quy củ thì sẽ phải chịu phạt.

Mạnh Hinh hiện coi như có chút vốn liếng chống lưng, cô không ngại chơi trò một khóc hai nháo ba thắt cổ, nhưng chẳng may làm quá đà, chọc giận tứ phúc tấn, cô có lý cũng thành không có lý.

Mạnh Hinh đi dọc con đường, đi vài bước lại xoa xoa mắt vài lần, nức nở hai tiếng, năm bước dừng ngắn mười bước dừng dài, đám người hầu nhìn thấy Mạnh Hinh, nếu không cần thiết, nhất định sẽ trốn tránh không tiếp xúc đến.

Trước khi đi vào sân tứ phúc tấn, Mạnh Hinh rốt cục hoàn thành quá trình ấp ủ cảm xúc, Mạnh Hinh nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong hồ nước nhỏ trước viện tứ phúc tấn, nữ tử phản chiếu trong mặt nước muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, điểm nhập vai chấm sương sương cũng được 90 điểm.

– Tây Lâm Giác La khanh khách, chủ tử mời ngài vào.

Mạnh Hinh vào cửa đã nhìn thấy mama cao gầy cùng Diệp thị, Mạnh Hinh vành mắt đầy nước, sẵn sàng nhập vai!

– Chủ tử.

Mặc kệ Diệp thị nói như thế nào, tứ phúc tấn công bằng công chính tóm lại sẽ không nghe lời nói của một phía, Mạnh Hinh vừa bước vào đã quỳ sụp trước mặt tứ phúc tấn khóc lóc kể lể:

– Nô tỳ thật oan ức...nô tỳ chỉ muốn làm một nữ nhi hiếu thuận...để a mã cũng cảm nhận được các ân thưởng của chủ tử với nô tỳ, nhiều ngày không gặp a mã, nô tỳ cùng a mã nhiều lời nói mấy câu, Diệp thị...Diệp thị liền nói nô tỳ phóng túng... chủ tử...

Mạnh Hinh khóc không thành tiếng, tứ phúc tấn nghe tiếng nàng nức nở mà đầu bắt đầu ong ong, Mạnh Hinh thoáng nhìn bên cạnh còn có Ô Nhã thị vành mắt hồng hồng, đơn giản, hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng,

– Cầu Ô Nhã khanh khách, ngài buông tha nô tỳ đi, nô tỳ hiện giờ không có mặt mũi cũng là người của tứ gia, ngài...ngài còn oán hận nô tỳ như thế, nô tỳ biết lòng của ngài ở trên người tứ gia, khinh thường nô tỳ, nô tỳ cũng...nô tỳ chưa bao giờ hi vọng ngài có thể tha thứ cho nô tỳ, nhưng ngài không thể để Diệp tỷ tỷ bôi nhọ trong sạch nô tỳ, nô tỳ mệnh tiện...nhưng...nhưng chủ tử gia thì sao? Phúc tấn thì sao? Ô Nhã thị há mồm, nước mắt thốc thốc từ trong hốc mắt lăn xuống,

– Ta...

Mạnh Hinh lặng lẽ liếc mắt nhìn tứ phúc tấn, đối lập với người thô tục thấp kém như cô, sau lưng có Đức phi – Ô Nhã thị mới là họa lớn với tứ phúc tấn, Đức phi nổi danh bất công, mẹ chồng nàng dâu lại là thiên địch, tứ gia không có cảm tình gì quá sâu với Đức phi.

Đám thị thiếp trong phủ thường xuyên nói đến chuyện trong phủ ai được sủng ái gì đó, Mạnh Hinh biết Đồng Giai thị là tiểu nhân nhi được lòng Dận Chân nhất.

Nếu tứ phúc tấn là hiền thê thì Dận Chân coi Đồng Giai thị như tình nhân mà sủng, Ô Nhã thị tuy rằng cũng được Dận Chân tương đối coi trọng, nhưng nàng thành thì Đức phi thành, nàng bại thì Đức phi bại, Ô Nhã thị so với Đồng giai trắc phúc tấn đáng coi chừng hơn.

Mạnh Hinh thấy tứ phúc tấn có phần buông lỏng, tuy rằng động tác cực kỳ nhỏ, nhưng Mạnh Hinh vẫn là nhạy bén nắm bắt được, hiện giờ không tiếp tục giẫm lên Ô Nhã thị, vậy thực xin lỗi chính mình.

– Phúc tấn được người người công nhận là công bằng, thanh danh vang dội, cho dù có người không biết thẹn làm chuyện xấu, phúc tấn sao có thể bao dung? Ô Nhã khanh khách ngài sao có thể vì bản thân tư lợi liền hãm hại nô tỳ, làm phúc tấn khó xử?

Mạnh Hinh không nói đến làm Dận Chân mất mặt, địa vị cô quá thấp, khăng khăng nhấc quan hệ cùng Dận Chân, làm không chuẩn sẽ khiến tứ phúc tấn hiểu lầm.

Tứ phúc tấn là nữ nhân có địa vị tối cao trong hậu trạch, Mạnh Hinh thà rằng đắc tội Dận Chân, cũng sẽ không đắc tội tứ phúc tấn.

Sau khi bị lưu lại trong phủ, Mạnh Hinh kỳ thật vẫn luôn nỗ lực trở thành một quân cờ hữu dụng trong tay tứ phúc tấn, thời điểm chưa thể tự bảo toàn cho bản thân , cô chỉ có thể tiến đến tìm chỗ dựa vững chắc cầu một phân an ổn. Muốn cho tứ phúc tấn che chở ngươi một phân, ngươi đương nhiên phải cho nàng thấy bản thân không vô dụng.

Mạnh Hinh không như các nữ chủ Thanh xuyên muốn độc lập vươn lên, cũng không có tâm tư đánh ngã tứ phúc tấn, trong mắt Mạnh Hinh, tứ phúc tấn là to nhất, mà cô chính là một thuộc hạ.

Ô Nhã thị trước mắt tối sầm, nghĩ lại mà kinh, thời gian thất sủng hắc ám, không thấy nổi chút ánh sáng, nàng cả ngày chỉ có sao chép kinh thư, vất vả lắm tứ gia mới lại đến phòng nàng, vậy mà,

– Tứ phúc tấn đừng nghe nàng nói bậy, tì thiếp không có..không có làm người bôi nhọ ngài, tì thiếp thậm chí không biết Diệp thị đi khó xử nàng.

Ô Nhã thị khóc đến bi thiết ủy khuất, Mạnh Hinh cúi đầu nức nở, tránh đi ánh mắt của tứ phúc tấn đặt ở trên người mình, chỉ nghe thấy tứ phúc tấn nói:

– Diệp thị, ngươi có từng nói Tây Lâm Giác La thị phóng túng không thanh bạch?

– Nô tỳ...nô tỳ...

Diệp thị quỳ bò hai bước, khuôn mặt bị đánh đến sưng to còn chưa tan, Mạnh Hinh nức nở cướp lời:

– Nàng chính là nói vậy, nếu không phải nô tỳ muốn làm rõ, không muốn làm người khác hiểu lầm tứ phúc tấn...nô tỳ đều muốn đâm đầu đi chết chứng minh trong sạch.

– Nô tỳ oan uổng!

– Đủ rồi.

Dận Chân vung mành từ buồng trong bước ra, tức giận rành rành trên mặt.

Yêu thích yên tĩnh như hắn bị tiếng khóc của Mạnh Hinh làm cho đau não, lại từ miệng đại quản gia – cũng chính là nãi huynh hắn, biết được quan hệ của Thiện Bảo cùng Tây Lâm Giác La, giống như Mạnh Hinh suy nghĩ, mặc kệ Dũng Nghị tướng quân có thân cận với bọn họ hay không, Mộng Hinh vẫn là đường tỷ muội với trắc phúc tấn của Thái Tử.

Trưởng tử Hoằng Tích của Thái Tử là con thứ, mẹ đẻ Lý thị còn không phải Mãn Bát kỳ.

Một khi Tây Lâm Giác La thị (trắc phúc tấn của Thái Tử) hạ sinh nhi tử, địa vi Hoằng Tích khó tránh khỏi bị uy hiếp.

Hiện giờ Dận Chân vẫn là nòng cốt của phe Thái Tử, mặc dù Dận Chân lúc này có dã tâm khác, dưới tình huống chưa rõ ràng, hắn vẫn sẽ hành động trung thành với Thái Tử, như thế nào cũng không làm mất mặt Thái Tử.

– Trù bỏ khóc với kêu ủy khuất, ngươi còn biết làm cái gì?

Dận Chân tức giận, ngón trỏ chỉ về phía Mạnh Hinh, nữ nhân trong viện nháo loạn không còn là chuyện lạ, nhưng Dận Chân vẫn là lần đầu chứng kiến bản lĩnh "một khóc hai nháo" này.

– Bẩm tứ gia, nô tỳ trừ bỏ khóc ra không có năng lực khác, nô tỳ chỉ biết khóc.

Mạnh Hinh lau một phen nước mắt, ánh mắt Dận Chân lập loè hàn ý, tứ phúc tấn khuyên nhủ:

– Bối Lặc gia.

– Nô tỳ trừ khóc ra còn có thể làm gì? Nô tỳ bị oan, chủ tử gia...nô tỳ...nô tỳ...

Dận Chân lại chỉ sang Diệp thị,

– Ngươi đánh nàng ngươi còn dám khóc? Ngươi khóc thì gia sẽ không phạt ngươi?

– Nô tỳ chỉ không muốn nàng tiếp tục nói thêm, bại hoại thanh danh chủ tử cùng tứ phúc tấn, thị thiếp khanh khách không thanh bạch, bên ngoài sẽ nói chủ tử cùng tứ phúc tấn như thế nào?

Nghe Mạnh Hinh ám chỉ đến thanh danh của hắn, Dận Chân mắt lại mở càng lớn, trong mắt có một tia phẫn nộ, Dận Chân nói với tứ phúc tấn:

– Việc này nàng tự nhìn rồi xử lý, nàng...dạy dỗ Tây Lâm Giác La thị trầm ổn một chút, gào thét ít thôi.

– Tứ gia.

Ô Nhã thị phát hiện ra Dận Chân từ lúc bước ra vẫn không để ý đến mình, ánh mắt Dận Chân bị Tây Lâm Giác La thị hấp dẫn đi, dáng vẻ an tĩnh, âm thầm rơi lệ của nàng không thể làm Dận Chân liếc nhìn một cái, vậy không phải nàng còn không bằng Mạnh Hinh?

Dận Chân bước chân không ngừng, rời đi, Mạnh Hinh thoáng nhìn qua thân thể mềm mại lung lay sắp đổ của Ô Nhã thị, thần thái uyển chuyển động lòng người, quang hoàn thánh mẫu của nàng cũng không làm Dận Chân ngừng lại.

Cho dù là Đồng Giai thị được Dận Chân xem như tình nhân, hay là tứ phúc tấn, trông cậy vào hắn hiểu được cái gì là tình yêu, chẳng bằng mong tháng sáu tuyết rơi. Tứ phúc tấn khóe miệng gợi lên,

– Tây Lâm Giác La thị.

– Có nô tỳ.

Mạnh Hinh đã ném Dận Chân ra sau đầu từ lâu, ta thèm!

So với tứ gia, Mạnh Hinh càng cân nhắc đến tâm tình tứ phúc tấn, lão đại hậu viện là phúc tấn, nam nhân có mấy cái hiểu rõ hậu viện của chính mình?

Lấy tính cách Dận Chân, hắn sẽ không quá can thiệp đến hậu trạch, hắn còn bận rộn đoạt đích, đi hậu viện chỉ là thú vui thả lỏng tâm tình mà thôi.

Tứ phúc tấn mỉm cười:

– Nàng tuy rằng vũ nhục ngươi, nhưng tiếng ngươi khóc thật sự là quá lớn, phá hỏng giấc ngủ trưa của tứ gia.

Mạnh Hinh đầu gục xuống, nghĩ đến bộ dáng tức giận vừa rồi của Dận Chân, Mạnh Hinh rất thống khoái,

– Nô tỳ biết sai, lần sau nô tỳ không dám khóc nữa.

– Tứ gia nói ngươi phải học được thế nào là ổn trọng, như vậy đi, ta phạt ngươi đi sửa sang lại thư phòng phía bắc, ngươi cũng biết chữ, đọc thêm sách, sửa lại tính tình.

– Tuân mệnh.

Xui xẻo, đọc sách bản phồn thể, không có dấu chấm câu, chi, hồ, giả, dã, thể văn, Mạnh Hinh một quyển đều không muốn xem. Người khác còn có cảm giác Mạnh Hinh "kiếm được", nói kiếm được là vì nàng bị phạt ở thư phòng, hừ, nói gì chứ cô thà rằng ngủ trong căn phòng tồi tàn kia, thà ở cùng bạn cùng phòng thích nổi điên cũng không muốn đi sửa lại tĩnh thư phòng.

* Chi, hồ, giả, dã (之乎者也) là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí.

Ghen ghét trên mặt Ô Nhã thị không che giấu nổi nữa, tĩnh thư phòng tuy không phải thư phòng chính của Dận Chân, số lần hắn đến đó cũng không nhiều lắm, nhưng có khi Dận Chân sẽ đi tĩnh thư phòng xem kinh Phật, ở trong sương phòng tĩnh thư phòng nghỉ ngơi...

Tứ phúc tấn nói:

– Chứng cứ Diệp thị bôi nhọ Tây Lâm Giác La thị vô cùng xác thực, ngươi còn lời gì muốn nói?

– Phúc tấn..là Ô Nhã khanh khách sai nô tỳ đi gây phiền toái cho Tây Lâm Giác La muội muội...phúc tấn...

Mạnh Hinh dùng ánh mắt nhìn người chết mà nhìn Diệp thị, ả nghe lời Ô Nhã thị, vậy ả đem tứ phúc tấn đặt ở chỗ nào?

Chuyện đến nước này Diệp thị trực tiếp nhận tội, còn có thể có một đường sống, vậy mà ả quay ngược lại cắn Ô Nhã thị...tứ phúc tấn nhìn nàng càng ngang tai trái mắt.

Quả nhiên tứ phúc tấn ngữ khí bất thiện nói:

– Đầu tiên là bôi nhọ Tây Lâm Giác La khanh khác, sau lại nói Ô Nhã khanh khách sai sử ngươi, thật là cả gan làm loạn, người tới, đem Diệp thị đi sám hối.

– Tha mạng...Ô Nhã khanh khách cứu mạng...cứu mạng...

– Bịt miệng kéo xuống.

Ma ma cao gầy bên người Tứ phúc tấn lên tiếng, Diệp thị bị các ma ma túm đi, ả sắp bị đưa đến cấm địa của phủ tứ hoàng tử, nữ tử đi vào liền không có cơ hội trở ra.

– Ô Nhã thị.

– Phúc tấn.

– Tuy nói Diệp thị có tội, nhưng ngươi khó thoát khỏi liên can.

Tứ phúc tấn nhìn hoa văn cổ tay áo, nhàn nhạt nói:

– Ta xem ngươi tâm không tĩnh, ngươi lại chép mấy cuốn kinh Phật dưỡng tâm tính đi.

Ô Nhã thị cắn môi, bất cam tâm bất tình nguyện đáp ứng, lại chép mấy cuốn kinh Phật, trong mắt tứ gia còn có nàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện