Sau đó chuyện này tiếp diễn thế nào Dận Tộ không hề nghe ngóng, cũng không có tin tức gì chủ động truyền đến tai y, có thể thấy được đã bị xử lý lạnh. Như vậy cũng tốt… ít nhất không có quá nhiều người bị liên lụy.
Trong cung, tất cả như thường, giữa Khang Hy và Thái tử vẫn là dáng dấp phụ từ tử hiếu, thế nhưng nhìn vào mắt Dận Tộ lại nhiều thêm vài phần tận lực, vả lại ánh mắt của Dận Nhưng có đôi khi khiến người ta không rét mà run.
Dận Tộ hoàn toàn không quan tâm đến những việc này, y mỗi ngày đều phải đi dạo tân hỏa khí xưởng nhìn xem có vấn đề gì xảy ra hay không. Dù sao tri thức lý luận kiếp trước vẫn chưa được y thực tiễn lần nào, không phải chỉ một lần là xong chuyện, gặp được vấn đề phải đúng lúc giải quyết, thuận tiện cũng có thể nhìn xem liệu có nghiên cứu ra được loại hợp kim nào càng thêm ưu tú.
Trong lúc đi ngang qua khu nhà ngầm ngoại thành, Dận Tộ thỉnh thoảng có dừng lại một chút hỏi han binh sỹ tuần tra xem nơi này có chuyện sập nứt hay người đông chết gì đó.
Hiện tại khu vực này đã bắt đầu có chút quy mô, bên trong đầu người chật cứng, không chỉ có khất cái và dân chạy nạn mà còn có cả bách tính bị tuyết áp sập hoặc có nguy cơ bị sập cũng được an trí đến đây. Hiện tại triều đình mỗi ngày đều phát cháo, tiết kiệm rất nhiều phiền phức.
Tuy rằng Thuận Thiên phủ và nha môn Binh bộ đều phải để lại vài người ở đây tuần tra quản lý, thế nhưng bởi vì đám lưu dân này vốn chính là nguyên nhân khiến kinh thành đại loạn, vậy nên sau khi tập trung quản lý trong thành liền an ổn rất nhiều, đến nổi hai nha môn không chỉ không vì vậy tạo thành nhân thủ khẩn trương trái lại còn có chút buông lỏng.
Mỗi khi đến ngày lễ tết, trước cửa chùa miếu vẫn luôn thấy được những quầy phát cháo và màn thầu của phú thương hoặc mệnh phụ, hôm nay cũng không ngoại lệ bất quá những khu lều phát chẩn đều được tập trung lại, có bọn nha dịch giám sát, tất cả mọi người đều thành thành thật thật xếp hàng, miễn đi không ít thảm kịch tranh đoạt.
Có nơi để ở, có cơm nóng để ăn, đối với cử chỉ này của triều đình đại đa số người vẫn là cảm kích. Thế nhưng mặc kệ là động thái nào đều sẽ chạm đến lợi ích của một số người, luôn sẽ có người bất mãn, vậy nên mỗi lần Dận Tộ ghé qua đều có thể nghe được thanh âm hùng hùng hổ hổ, y chỉ là xem như không nghe thấy mà thôi.
Chỉ là lúc này, tiếng chửi bậy hung ác và thanh âm khóc lóc yếu ớt kêu đao trong phòng truyền đến lại khiến Dận Tộ vô pháp ngồi xem.
“Đây là thứ ân nhân ban cho ca ca, ngươi không thể lấy đi… Trả lại cho ta… Trả lại cho ta ô ô…”
“Tiểu nha đầu lừa gạt, đã trộm đồ của lão tử còn nói dối, không đánh chết liền tính tiện nghi ngươi! Lại dám dây dưa lão tử, có tin lão tử bán ngươi vào kỹ viện không!”
“Đây không phải của ngươi, đây là của ca ca ta, ngươi trả lại cho ta… trả lại cho ta… Ôi…”
“Mẹ nó, muốn chết a!”
“Ngươi không thể đi, không thể đi…”
Dận Tộ giơ chân đá văng cửa, ánh dương thoáng cái chíu vào trong nhà ngầm âm u chật hẹp, lộ ra hai thân ảnh đang dây dưa.
Nam nhân trung niên cao lớn trong tay cầm một cái noãn lô khéo léo lả lướt đang hung hăng đấm đá tiểu cô nương dưới chân mình, tiểu cô nương kia thoạt nhìn mới bảy tám tuổi tuy rằng bị đá đến liên tục kêu đau vẫn vững vàng ôm lấy chân hắn, chết sống không chịu buông tay.
Cửa bị đá văng ra, nam nhân bị làm cho hoảng sợ, dừng động tác nhìn ra phía ngoài, chờ thấy rõ dáng dấp của Dận Tộ lập tức nuốt những lời mắng chửi ngược vào trong.
Nữ hài cảm nhận được cơn mưa đấm đá của nam nhân đã đình chỉ, cũng mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn ra cửa.
Dận Tộ mặc một thân áo choàng tuyết trắng, nghịch quang đứng trước cửa, cho người ta cảm giác chính thiếu niên tuấn mỹ tinh xảo kia đã mang ánh đương quang vào thế giới này, chói lóa đến không dám mở mắt.
Dận Tộ đảo mắt qua hai người bọn họ, lại lạnh lùng nhìn đám đông đang sưởi ấm trong nhà hầm, chậm rãi xoay người rời đi.
“Triệu tập mọi người lại.”
“Dạ.”
Sai dịch Thuận Thiên phủ gõ la thông tri, người của Binh bộ thì trực tiếp tuốt đao đi vào đem người trong nhà ném ra, thị vệ bên cạnh Dận Tộ vẫn canh giữ bên cạnh y không nhúc nhích.
Một khắc sau, tất cả người trong khu nhà hầm đều đã ra ngoài, ngay cả lão nhân hành động bất tiện và hài tử hoặc được cõng hoặc được ôm đều tập trung đến trước bãi đất trống mà Dận Tộ đang đứng.
Đoàn người tự động chia làm hai nhóm, một nhóm là số đông, quần áo tả tơi, trên người bẩn thỉu vô cùng, ước chừng là đám khất cái trên đường phố. Nhóm còn lại diện mục ngăn nắp sạch sẽ, có gia có khẩu, hẳn là những cư dân không ở nổi trong thành.
Nam nhân trung niên và tiểu nữ hài bị đẩy tới phía trước, trong tay nam nhân còn giữ noãn lô.
Dận Tộ nhìn về phía nam nhân, nhàn nhạt hỏi: “Cái noãn lô này là của ai?”
Nam nhân cong thắt lưng, cười nịnh nọt nói: “Đây là vật nhiều năm trước có một thiện nhân đưa cho tiểu nhân, tiểu nhân cảm kích ân đức nên vẫn luyến tiếc không dùng nó đổi thức ăn, nào ngờ lại bị nha đầu này trộm đi…”
“Ngươi gạt người!” Tiểu nữ hài lớn tiếng nói: “Đây là ân nhân tặng cho ca ca ta, không phải của ngươi!”
Nam nhân biến sắc, vốn định quất một cái tát tới cũng may còn nhớ đây là nơi nào, lập tức thu tay về, mỉa mai nói: “Quan gia ngài đừng nghe tiểu nha đầu này, nàng chính là một kẻ trộm cắp, cũng không biết đã trộm bao nhiêu thứ của chúng tiẻu nhân…”
Vượng Tài hừ lạnh một tiếng, ngắt lời nói: “Ngươi có biết những thứ nha nội tạo hàng năm đều có bản vẽ mới? Đồ đạc chủ tử chúng ta vừa đưa ra hôm kia quay đầu đã thành của ngươi, đúng là bản lĩnh thật lớn.”
Nam nhân thần sắc đại biến: “A? Tiểu… tiểu nhân nhớ nhầm, thứ này là tiểu nhân vừa nhặt được trên đường…”
Dận Tộ cũng không thèm nhìn đến gã, thản nhiên nói: “Đánh gãy chân gã.”
Thị vệ bên cạnh Dận Tộ lập tức tiến lên hai người, lưu loát một đá ép gã nam nhân đang van xin tha thứ kia nằm sấp xuống đất, tiếp theo một chớp mắt, hai cái chân đồng loạt đáp xuống bắp chân của gã, thanh âm xương cốt gãy lìa vang lên, sau đó là tiếng kêu như giết lợn của nam nhân.
Dận Tộ thản nhiên nói: “Bắt hắn câm miệng.”
Thị vệ bên trái không rên một tiếng, nhấc chân lần nữa dẫm lên cổ gã ta, tiếng kêu gạo lập tức ngừng lại, chỉ có thân thể không ngừng run rẩy biểu hiện gã vẫn còn sống.
Thị vệ bên phải lui lại vài bước, mặt không đổi sắc trở về vị trí, phảng phất chuyện vừa phát sinh không liên quan gì đến hắn.
Thủ đoạn thiết huyết của Dận Tộ chấn nhiếp ọi người, bao gồm cả nha sai chung quanh đều lặng lẽ nuốt nước bọt một cái, những người nguyên bản còn xì xào oán trách lập tức câm như hến.
Dận Tộ cũng hơi sửng sờ, lần này những thị vệ Hoàng a mã phải cho y quả thực chất lượng rất cao nha.
“Lúc nhỏ, Hoàng a mã đã dạy ta 《Lễ vận đại đồng thiên 》,” Dận Tộ bình tĩnh cất tiếng: “Hoàng a mã nói, muốn ‘lão niên có tống chung, tráng niên có chỗ dùng, ấu có thể trưởng, bệnh quả, côi, độc, phế đều có người nuôi dưỡng’ là việc rất khó, thế nhưng phải cố gắng thực hiện, vậy nên mới có mỗi ngày phát cháo, mới có an bày chỗ ở để các ngươi không đói lạnh mà chết.”
“Trong số các ngươi, có lão không chỗ nào y, có ấu không kẻ nào nuôi cũng có người vì trong nhà gặp tai họa trôi giạt khắp nơi… Triều đình nguyện ý cứu trợ các ngươi, giúp các ngươi vượt qua thời điểm khó khăn lần nữa chờ đón sinh hoạt bình an. Thế nhưng, trong các ngươi cũng có một vài người, có tay có chân thân thể khỏe mạnh, dưới sông có cá không chịu bắt, trên núi có củi không muốn đốn, trong thành có việc không thèm làm, chỉ muốn giơ tay đòi người ăn uống! Ham ăn biếng làm cũng không thể xấu hổ ngược lại còn nói cái gì, đã quen ăn mày ba năm, cho một Hoàng đế cũng không đổi.”
“Người bực này, đối với Đại Thanh ta mà nói bất quá chỉ là cây cỏ sâu mọt, vô dụng với quốc gia, chẳng ích cho bách tính, chết một người ít một người!” Dận Tộ chậm rãi đi tới trước mặt nam nhân, cúi đầu nhìn gã, nói: “Loại người như ngươi, dung bọn người sống đã là ân đức lớn nhất, thế nhưng nếu ngươi đã nguyện ý dựa vào sự thương hại của kẻ khác mà sống, như vậy cũng chỉ có thể cúi đầu như một con chó hoang phủ phục trên mặt đất, quỳ mà sống, nằm mà sống!”
Y ngẩng đầu, nhìn về phía đám người trước mặt, thản nhiên nói: “Từ hôm nay, ở đây nếu có người ỷ mạnh hiếp yếu, khi dễ lão ấu, vươn tay cường đoạt, đánh chết bất luận tội.”
Sai dịch xung quanh nhất tề xác nhận.
Dận Tộ dừng một chút, lại nói: “Còn có một chuyện, kể từ hôm nay, trong nhà ngầm không được tùy ý nhóm lửa, bằng không đuổi ra khỏi đây, vĩnh viễn không thể tiến vào.”
Lời này vừa ra, khắp nơi lập tức vang lên từng trận kinh hô, loại khí trời này không cho nhóm lửa, đây không phải là muốn người chết cóng sao? Dận Tộ nói: “Trong nhà ngầm không có giường chiếu, đại thể đều dùng rơm rạ phủ đất nghỉ ngơi, trên đầu cũng là trải rơm và cành khô, cực kỳ dễ cháy. Nhà ngầm chỉ có một cửa, nếu không cẩn thận bắt lửa, dưới sự tàn sát bừa bãi của hỏa quang không phân phương hướng, bao nhiêu người có thể trốn được? Hơn nữa cự ly giữa mỗi nhà ngầm lại gần như vậy, một nhà cháy, có gió lớn thổi qua liền thành tai họa liên miên.”
Trong đám người có một lão giả đánh bạo nói: “Đạo lý này chúng ta đều hiểu, thế nhưng nếu không nhóm lửa chẳng phải sẽ chết cóng?”
Dận Tộ nói: “Ta biết, vậy nên ta triệu tập các ngươi lại đây chính là vì muốn dạy các ngươi dựng tường sưởi, những kẻ hành động bất tiện, tuổi tác quá nhỏ có thể về trước…”
——
Dạy dựng tường ấm bất quá là ý tưởng đột nhiên nảy ra khi Dận Tộ thấy có người nhóm lửa sưởi ấm, nếu không y chỉ cần đưa ra bản vẽ giao cho người dưới là được rồi, cần gì tự mình động thủ?
Đợi dạy không sai biệt lắm, sắc trời cũng không còn sớm, Dận Tộ đơn giản cũng không đi xưởng hỏa khí nữa, trực triếp quay người về thành, tiến cung đi tìm Khang Hy thỉnh tội.
Y vừa rồi nhìn rất uy phong, thế nhưng đám người kia nói cho cùng cũng không phải nô tài của y, ngoại trừ Khang Hy có ai lại dám nói những lời như ‘đánh chết bất luận tội chứ’?
Dận Tộ thở phì phò cáo trạng trước mặt Khang Hy: “Đám cẩu đồ vật kia quả thực quá khinh người, làm ăn mày còn dám khi dễ kẻ khác, thậm chí ăn cắp vật của nhi tử, đánh gãy hai chân gã vẫn là nhẹ!”
“Được rồi, ” Khang Hy trợn trắng mắt, đối với cái tiểu thông minh này của y chỉ cười nhạt, nói: “Trẫm còn không hiểu ngươi sao? Đối với đám người đó trẫm cũng là phiền thấu, chết cũng không phải việc gì, bất quá lời của ngươi nói thật không minh bạch. Lúc đầu còn tốt, đợi qua vài ngày chỉ sợ liền thành cái cớ cho đám sai dịch kia khi dễ người lương thiện, dưng không gánh ác danh. Đợi lát nữa trẫm liền truyền khẩu dụ, sau này nếu có tranh chấp phải đưa đến địa phương kiểm tra đối chiếu, có tội xử tử tại chỗ.”
Dận Tộ cười nói: “Tạ ơn hoàng a mã, Hoàng a mã quả nhiên nghĩ chu đáo, dáng vẻ này của nhi tử chỉ có thể dùng để đùa giỡn uy phong.”
Khang Hy lắc đầu bật cười, nói: “Ngươi là kinh nghiệm quá ít, không biết trò gian manh của đám nô tài.”
Lại nhàm chán tán gẫu vài câu, đồng tử Dận Tộ đảo một vòng, nói: “Hoàng a mã, mấy hôm nay hỏa dược xưởng cũng đã chế tạo không ít súng kíp, Hoàng a mã ngài cũng chọn vài người đi luyện tập, chờ bọn họ luyện được không tệ chúng ta liền tìm người thử tay có được không?”
Khang Hy nói: “Tìm người nào thử tay? Cáp Nhĩ Đan vừa diệt, các bộ tộc thảo nguyên đều rất an phận, về phần đám loạn đảng linh tinh kia vừa tìm thấy liền dâọ tắt, nào cần vận dụng súng kíp?”
Dận Tộ cười hì hì nói: “Không phải vẫn còn Ma Cao sao?”
Khang Hy nhíu: “Ma Cao?”
Dận Tộ nói: “Cạnh giường sao dung kẻ khác ngủ say, phía Ma Cao kia nói thế nào cũng là quốc thổ của Đại Thanh ta đi? Thế nhưng lại bị đám người đó tự xây tường vây, dựng pháo đài thậm chí thiết đặt quan viên riêng, nghiễm nhiên đem Ma Cao trở thành lãnh thổ của mình… Hơn nữa nghe nói Hoàng đế Bồ Đào Nha từ tiền triều đã coi Ma Cao như hành tỉnh hải ngoại của mình rồi!”
“Tuy rằng bọn họ hàng năm đều nộp hai vạn lượng địa tô, thế nhưng nhi tử nghe nói đất của địa chủ có thể cho người khác mướn trồng trọt, không nghe nói lãnh thổ một nước còn có thể cho quốc gia khác mướn làm thuộc địa đâu! A, đúng rồi, nhi tử nhớ Hoàng a mã đã thiết lập hải quan trước Ma Cao mà, chẳng lẽ người cũng cho rằng Ma Cao không phải của chúng ta sao?”
Khang Hy vỗ lên ót của y: “Nói nhăng cuội gì đấy?”
Dận Tộ năn nỉ nói: “Vậy Hoàng a mã để bọn họ đi vui đùa một chút đi, ngoại trừ Ma Cao chúng ta còn tìm được chỗ nào có nhiều súng pháo như vậy để đội súng kíp Đại Thanh thử tay đâu? Nhi tử cũng muốn biết súng kíp mình làm so với bên ngoài rốt cuộc là mạnh hay yếu!”
Khang Hy trừng hắn liếc mắt, nói: “Chiến tranh đấy, hóa ra ngươi cho rằng chỉ là chuyện nhỏ trong nhà sao? Chiến tranh không cần bạc? không cần lương thảo?”
Dận Tộ bĩu môi nói: “Ma Cao rộng cũng chỉ như vậy, phái trên dưới một nghìn người là đủ tiêu diệt, muốn lương thảo làm gì? Về phần bạc, đánh xuống Ma Cao rồi, vật bên trong liền của chúng ta, nhi tử bảo đảm tuyệt đối không lỗ vốn!”
Khang Hy vô lực nhìn y, ngài hoàn toàn không có cách nào với đứa nhi tử không trưởng thành này, một chuyện lớn như chiến tranh lại bị y nói chẳng khác gì ra ngoài đi dạo, cuối cùng còn giống như buôn bán kiếm lời, còn tuyệt đối không lỗ vốn….
Dận Tộ không ngừng cố gắng nói: “Hoàng a mã, đánh đi đánh đi, nếu như ngài quyết định muốn đánh Ma Cao, nhi tử lại đi nghiên cứu một khẩu pháo, so với tử mẫu pháo còn lợi hại hơn, không chừng trực tiếp có thể hù chạy bọn họ!”
“Được rồi được rồi!” Khang Hy bị y phiền đến hết cách: “Dung trẫm ngẫm lại.”
Chỉ cần chịu ngẫm lại là tốt rồi, Dận Tộ mặt mày rạng rỡ, nói: “Nhi tử cũng phải đi nghĩ cách làm ra loại đại pháo lợi hại hơn nữa!”
Trong cung, tất cả như thường, giữa Khang Hy và Thái tử vẫn là dáng dấp phụ từ tử hiếu, thế nhưng nhìn vào mắt Dận Tộ lại nhiều thêm vài phần tận lực, vả lại ánh mắt của Dận Nhưng có đôi khi khiến người ta không rét mà run.
Dận Tộ hoàn toàn không quan tâm đến những việc này, y mỗi ngày đều phải đi dạo tân hỏa khí xưởng nhìn xem có vấn đề gì xảy ra hay không. Dù sao tri thức lý luận kiếp trước vẫn chưa được y thực tiễn lần nào, không phải chỉ một lần là xong chuyện, gặp được vấn đề phải đúng lúc giải quyết, thuận tiện cũng có thể nhìn xem liệu có nghiên cứu ra được loại hợp kim nào càng thêm ưu tú.
Trong lúc đi ngang qua khu nhà ngầm ngoại thành, Dận Tộ thỉnh thoảng có dừng lại một chút hỏi han binh sỹ tuần tra xem nơi này có chuyện sập nứt hay người đông chết gì đó.
Hiện tại khu vực này đã bắt đầu có chút quy mô, bên trong đầu người chật cứng, không chỉ có khất cái và dân chạy nạn mà còn có cả bách tính bị tuyết áp sập hoặc có nguy cơ bị sập cũng được an trí đến đây. Hiện tại triều đình mỗi ngày đều phát cháo, tiết kiệm rất nhiều phiền phức.
Tuy rằng Thuận Thiên phủ và nha môn Binh bộ đều phải để lại vài người ở đây tuần tra quản lý, thế nhưng bởi vì đám lưu dân này vốn chính là nguyên nhân khiến kinh thành đại loạn, vậy nên sau khi tập trung quản lý trong thành liền an ổn rất nhiều, đến nổi hai nha môn không chỉ không vì vậy tạo thành nhân thủ khẩn trương trái lại còn có chút buông lỏng.
Mỗi khi đến ngày lễ tết, trước cửa chùa miếu vẫn luôn thấy được những quầy phát cháo và màn thầu của phú thương hoặc mệnh phụ, hôm nay cũng không ngoại lệ bất quá những khu lều phát chẩn đều được tập trung lại, có bọn nha dịch giám sát, tất cả mọi người đều thành thành thật thật xếp hàng, miễn đi không ít thảm kịch tranh đoạt.
Có nơi để ở, có cơm nóng để ăn, đối với cử chỉ này của triều đình đại đa số người vẫn là cảm kích. Thế nhưng mặc kệ là động thái nào đều sẽ chạm đến lợi ích của một số người, luôn sẽ có người bất mãn, vậy nên mỗi lần Dận Tộ ghé qua đều có thể nghe được thanh âm hùng hùng hổ hổ, y chỉ là xem như không nghe thấy mà thôi.
Chỉ là lúc này, tiếng chửi bậy hung ác và thanh âm khóc lóc yếu ớt kêu đao trong phòng truyền đến lại khiến Dận Tộ vô pháp ngồi xem.
“Đây là thứ ân nhân ban cho ca ca, ngươi không thể lấy đi… Trả lại cho ta… Trả lại cho ta ô ô…”
“Tiểu nha đầu lừa gạt, đã trộm đồ của lão tử còn nói dối, không đánh chết liền tính tiện nghi ngươi! Lại dám dây dưa lão tử, có tin lão tử bán ngươi vào kỹ viện không!”
“Đây không phải của ngươi, đây là của ca ca ta, ngươi trả lại cho ta… trả lại cho ta… Ôi…”
“Mẹ nó, muốn chết a!”
“Ngươi không thể đi, không thể đi…”
Dận Tộ giơ chân đá văng cửa, ánh dương thoáng cái chíu vào trong nhà ngầm âm u chật hẹp, lộ ra hai thân ảnh đang dây dưa.
Nam nhân trung niên cao lớn trong tay cầm một cái noãn lô khéo léo lả lướt đang hung hăng đấm đá tiểu cô nương dưới chân mình, tiểu cô nương kia thoạt nhìn mới bảy tám tuổi tuy rằng bị đá đến liên tục kêu đau vẫn vững vàng ôm lấy chân hắn, chết sống không chịu buông tay.
Cửa bị đá văng ra, nam nhân bị làm cho hoảng sợ, dừng động tác nhìn ra phía ngoài, chờ thấy rõ dáng dấp của Dận Tộ lập tức nuốt những lời mắng chửi ngược vào trong.
Nữ hài cảm nhận được cơn mưa đấm đá của nam nhân đã đình chỉ, cũng mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn ra cửa.
Dận Tộ mặc một thân áo choàng tuyết trắng, nghịch quang đứng trước cửa, cho người ta cảm giác chính thiếu niên tuấn mỹ tinh xảo kia đã mang ánh đương quang vào thế giới này, chói lóa đến không dám mở mắt.
Dận Tộ đảo mắt qua hai người bọn họ, lại lạnh lùng nhìn đám đông đang sưởi ấm trong nhà hầm, chậm rãi xoay người rời đi.
“Triệu tập mọi người lại.”
“Dạ.”
Sai dịch Thuận Thiên phủ gõ la thông tri, người của Binh bộ thì trực tiếp tuốt đao đi vào đem người trong nhà ném ra, thị vệ bên cạnh Dận Tộ vẫn canh giữ bên cạnh y không nhúc nhích.
Một khắc sau, tất cả người trong khu nhà hầm đều đã ra ngoài, ngay cả lão nhân hành động bất tiện và hài tử hoặc được cõng hoặc được ôm đều tập trung đến trước bãi đất trống mà Dận Tộ đang đứng.
Đoàn người tự động chia làm hai nhóm, một nhóm là số đông, quần áo tả tơi, trên người bẩn thỉu vô cùng, ước chừng là đám khất cái trên đường phố. Nhóm còn lại diện mục ngăn nắp sạch sẽ, có gia có khẩu, hẳn là những cư dân không ở nổi trong thành.
Nam nhân trung niên và tiểu nữ hài bị đẩy tới phía trước, trong tay nam nhân còn giữ noãn lô.
Dận Tộ nhìn về phía nam nhân, nhàn nhạt hỏi: “Cái noãn lô này là của ai?”
Nam nhân cong thắt lưng, cười nịnh nọt nói: “Đây là vật nhiều năm trước có một thiện nhân đưa cho tiểu nhân, tiểu nhân cảm kích ân đức nên vẫn luyến tiếc không dùng nó đổi thức ăn, nào ngờ lại bị nha đầu này trộm đi…”
“Ngươi gạt người!” Tiểu nữ hài lớn tiếng nói: “Đây là ân nhân tặng cho ca ca ta, không phải của ngươi!”
Nam nhân biến sắc, vốn định quất một cái tát tới cũng may còn nhớ đây là nơi nào, lập tức thu tay về, mỉa mai nói: “Quan gia ngài đừng nghe tiểu nha đầu này, nàng chính là một kẻ trộm cắp, cũng không biết đã trộm bao nhiêu thứ của chúng tiẻu nhân…”
Vượng Tài hừ lạnh một tiếng, ngắt lời nói: “Ngươi có biết những thứ nha nội tạo hàng năm đều có bản vẽ mới? Đồ đạc chủ tử chúng ta vừa đưa ra hôm kia quay đầu đã thành của ngươi, đúng là bản lĩnh thật lớn.”
Nam nhân thần sắc đại biến: “A? Tiểu… tiểu nhân nhớ nhầm, thứ này là tiểu nhân vừa nhặt được trên đường…”
Dận Tộ cũng không thèm nhìn đến gã, thản nhiên nói: “Đánh gãy chân gã.”
Thị vệ bên cạnh Dận Tộ lập tức tiến lên hai người, lưu loát một đá ép gã nam nhân đang van xin tha thứ kia nằm sấp xuống đất, tiếp theo một chớp mắt, hai cái chân đồng loạt đáp xuống bắp chân của gã, thanh âm xương cốt gãy lìa vang lên, sau đó là tiếng kêu như giết lợn của nam nhân.
Dận Tộ thản nhiên nói: “Bắt hắn câm miệng.”
Thị vệ bên trái không rên một tiếng, nhấc chân lần nữa dẫm lên cổ gã ta, tiếng kêu gạo lập tức ngừng lại, chỉ có thân thể không ngừng run rẩy biểu hiện gã vẫn còn sống.
Thị vệ bên phải lui lại vài bước, mặt không đổi sắc trở về vị trí, phảng phất chuyện vừa phát sinh không liên quan gì đến hắn.
Thủ đoạn thiết huyết của Dận Tộ chấn nhiếp ọi người, bao gồm cả nha sai chung quanh đều lặng lẽ nuốt nước bọt một cái, những người nguyên bản còn xì xào oán trách lập tức câm như hến.
Dận Tộ cũng hơi sửng sờ, lần này những thị vệ Hoàng a mã phải cho y quả thực chất lượng rất cao nha.
“Lúc nhỏ, Hoàng a mã đã dạy ta 《Lễ vận đại đồng thiên 》,” Dận Tộ bình tĩnh cất tiếng: “Hoàng a mã nói, muốn ‘lão niên có tống chung, tráng niên có chỗ dùng, ấu có thể trưởng, bệnh quả, côi, độc, phế đều có người nuôi dưỡng’ là việc rất khó, thế nhưng phải cố gắng thực hiện, vậy nên mới có mỗi ngày phát cháo, mới có an bày chỗ ở để các ngươi không đói lạnh mà chết.”
“Trong số các ngươi, có lão không chỗ nào y, có ấu không kẻ nào nuôi cũng có người vì trong nhà gặp tai họa trôi giạt khắp nơi… Triều đình nguyện ý cứu trợ các ngươi, giúp các ngươi vượt qua thời điểm khó khăn lần nữa chờ đón sinh hoạt bình an. Thế nhưng, trong các ngươi cũng có một vài người, có tay có chân thân thể khỏe mạnh, dưới sông có cá không chịu bắt, trên núi có củi không muốn đốn, trong thành có việc không thèm làm, chỉ muốn giơ tay đòi người ăn uống! Ham ăn biếng làm cũng không thể xấu hổ ngược lại còn nói cái gì, đã quen ăn mày ba năm, cho một Hoàng đế cũng không đổi.”
“Người bực này, đối với Đại Thanh ta mà nói bất quá chỉ là cây cỏ sâu mọt, vô dụng với quốc gia, chẳng ích cho bách tính, chết một người ít một người!” Dận Tộ chậm rãi đi tới trước mặt nam nhân, cúi đầu nhìn gã, nói: “Loại người như ngươi, dung bọn người sống đã là ân đức lớn nhất, thế nhưng nếu ngươi đã nguyện ý dựa vào sự thương hại của kẻ khác mà sống, như vậy cũng chỉ có thể cúi đầu như một con chó hoang phủ phục trên mặt đất, quỳ mà sống, nằm mà sống!”
Y ngẩng đầu, nhìn về phía đám người trước mặt, thản nhiên nói: “Từ hôm nay, ở đây nếu có người ỷ mạnh hiếp yếu, khi dễ lão ấu, vươn tay cường đoạt, đánh chết bất luận tội.”
Sai dịch xung quanh nhất tề xác nhận.
Dận Tộ dừng một chút, lại nói: “Còn có một chuyện, kể từ hôm nay, trong nhà ngầm không được tùy ý nhóm lửa, bằng không đuổi ra khỏi đây, vĩnh viễn không thể tiến vào.”
Lời này vừa ra, khắp nơi lập tức vang lên từng trận kinh hô, loại khí trời này không cho nhóm lửa, đây không phải là muốn người chết cóng sao? Dận Tộ nói: “Trong nhà ngầm không có giường chiếu, đại thể đều dùng rơm rạ phủ đất nghỉ ngơi, trên đầu cũng là trải rơm và cành khô, cực kỳ dễ cháy. Nhà ngầm chỉ có một cửa, nếu không cẩn thận bắt lửa, dưới sự tàn sát bừa bãi của hỏa quang không phân phương hướng, bao nhiêu người có thể trốn được? Hơn nữa cự ly giữa mỗi nhà ngầm lại gần như vậy, một nhà cháy, có gió lớn thổi qua liền thành tai họa liên miên.”
Trong đám người có một lão giả đánh bạo nói: “Đạo lý này chúng ta đều hiểu, thế nhưng nếu không nhóm lửa chẳng phải sẽ chết cóng?”
Dận Tộ nói: “Ta biết, vậy nên ta triệu tập các ngươi lại đây chính là vì muốn dạy các ngươi dựng tường sưởi, những kẻ hành động bất tiện, tuổi tác quá nhỏ có thể về trước…”
——
Dạy dựng tường ấm bất quá là ý tưởng đột nhiên nảy ra khi Dận Tộ thấy có người nhóm lửa sưởi ấm, nếu không y chỉ cần đưa ra bản vẽ giao cho người dưới là được rồi, cần gì tự mình động thủ?
Đợi dạy không sai biệt lắm, sắc trời cũng không còn sớm, Dận Tộ đơn giản cũng không đi xưởng hỏa khí nữa, trực triếp quay người về thành, tiến cung đi tìm Khang Hy thỉnh tội.
Y vừa rồi nhìn rất uy phong, thế nhưng đám người kia nói cho cùng cũng không phải nô tài của y, ngoại trừ Khang Hy có ai lại dám nói những lời như ‘đánh chết bất luận tội chứ’?
Dận Tộ thở phì phò cáo trạng trước mặt Khang Hy: “Đám cẩu đồ vật kia quả thực quá khinh người, làm ăn mày còn dám khi dễ kẻ khác, thậm chí ăn cắp vật của nhi tử, đánh gãy hai chân gã vẫn là nhẹ!”
“Được rồi, ” Khang Hy trợn trắng mắt, đối với cái tiểu thông minh này của y chỉ cười nhạt, nói: “Trẫm còn không hiểu ngươi sao? Đối với đám người đó trẫm cũng là phiền thấu, chết cũng không phải việc gì, bất quá lời của ngươi nói thật không minh bạch. Lúc đầu còn tốt, đợi qua vài ngày chỉ sợ liền thành cái cớ cho đám sai dịch kia khi dễ người lương thiện, dưng không gánh ác danh. Đợi lát nữa trẫm liền truyền khẩu dụ, sau này nếu có tranh chấp phải đưa đến địa phương kiểm tra đối chiếu, có tội xử tử tại chỗ.”
Dận Tộ cười nói: “Tạ ơn hoàng a mã, Hoàng a mã quả nhiên nghĩ chu đáo, dáng vẻ này của nhi tử chỉ có thể dùng để đùa giỡn uy phong.”
Khang Hy lắc đầu bật cười, nói: “Ngươi là kinh nghiệm quá ít, không biết trò gian manh của đám nô tài.”
Lại nhàm chán tán gẫu vài câu, đồng tử Dận Tộ đảo một vòng, nói: “Hoàng a mã, mấy hôm nay hỏa dược xưởng cũng đã chế tạo không ít súng kíp, Hoàng a mã ngài cũng chọn vài người đi luyện tập, chờ bọn họ luyện được không tệ chúng ta liền tìm người thử tay có được không?”
Khang Hy nói: “Tìm người nào thử tay? Cáp Nhĩ Đan vừa diệt, các bộ tộc thảo nguyên đều rất an phận, về phần đám loạn đảng linh tinh kia vừa tìm thấy liền dâọ tắt, nào cần vận dụng súng kíp?”
Dận Tộ cười hì hì nói: “Không phải vẫn còn Ma Cao sao?”
Khang Hy nhíu: “Ma Cao?”
Dận Tộ nói: “Cạnh giường sao dung kẻ khác ngủ say, phía Ma Cao kia nói thế nào cũng là quốc thổ của Đại Thanh ta đi? Thế nhưng lại bị đám người đó tự xây tường vây, dựng pháo đài thậm chí thiết đặt quan viên riêng, nghiễm nhiên đem Ma Cao trở thành lãnh thổ của mình… Hơn nữa nghe nói Hoàng đế Bồ Đào Nha từ tiền triều đã coi Ma Cao như hành tỉnh hải ngoại của mình rồi!”
“Tuy rằng bọn họ hàng năm đều nộp hai vạn lượng địa tô, thế nhưng nhi tử nghe nói đất của địa chủ có thể cho người khác mướn trồng trọt, không nghe nói lãnh thổ một nước còn có thể cho quốc gia khác mướn làm thuộc địa đâu! A, đúng rồi, nhi tử nhớ Hoàng a mã đã thiết lập hải quan trước Ma Cao mà, chẳng lẽ người cũng cho rằng Ma Cao không phải của chúng ta sao?”
Khang Hy vỗ lên ót của y: “Nói nhăng cuội gì đấy?”
Dận Tộ năn nỉ nói: “Vậy Hoàng a mã để bọn họ đi vui đùa một chút đi, ngoại trừ Ma Cao chúng ta còn tìm được chỗ nào có nhiều súng pháo như vậy để đội súng kíp Đại Thanh thử tay đâu? Nhi tử cũng muốn biết súng kíp mình làm so với bên ngoài rốt cuộc là mạnh hay yếu!”
Khang Hy trừng hắn liếc mắt, nói: “Chiến tranh đấy, hóa ra ngươi cho rằng chỉ là chuyện nhỏ trong nhà sao? Chiến tranh không cần bạc? không cần lương thảo?”
Dận Tộ bĩu môi nói: “Ma Cao rộng cũng chỉ như vậy, phái trên dưới một nghìn người là đủ tiêu diệt, muốn lương thảo làm gì? Về phần bạc, đánh xuống Ma Cao rồi, vật bên trong liền của chúng ta, nhi tử bảo đảm tuyệt đối không lỗ vốn!”
Khang Hy vô lực nhìn y, ngài hoàn toàn không có cách nào với đứa nhi tử không trưởng thành này, một chuyện lớn như chiến tranh lại bị y nói chẳng khác gì ra ngoài đi dạo, cuối cùng còn giống như buôn bán kiếm lời, còn tuyệt đối không lỗ vốn….
Dận Tộ không ngừng cố gắng nói: “Hoàng a mã, đánh đi đánh đi, nếu như ngài quyết định muốn đánh Ma Cao, nhi tử lại đi nghiên cứu một khẩu pháo, so với tử mẫu pháo còn lợi hại hơn, không chừng trực tiếp có thể hù chạy bọn họ!”
“Được rồi được rồi!” Khang Hy bị y phiền đến hết cách: “Dung trẫm ngẫm lại.”
Chỉ cần chịu ngẫm lại là tốt rồi, Dận Tộ mặt mày rạng rỡ, nói: “Nhi tử cũng phải đi nghĩ cách làm ra loại đại pháo lợi hại hơn nữa!”
Danh sách chương