Bác Lục cùng một vài y tá nhận được chuông báo khẩn cấp từ phòng bệnh của Diệp Nhi liền tập chung mọi người rồi lập tức chạy đến.
- Bác Lục, sao cô ấy lại như vậy. Bác bảo rằng không sao cơ mà
Kì Lân thấy bác sĩ cùng y tá đến thì vội chặn lại hỏi cho rõ ngọn ngành. Nhưng nhìn Diệp Nhi đang hấp hối nên bác Lục chỉ chấn an vỗ nhẹ nhẹ vào tay Kì Lân. Kì Lân biết vậy nên cũng dịch người lại để bác Lục đến kiểm tra cho Diệp Nhi
Bác Lục tiến đến thấy nhịp tim của Diệp Nhi đang dần yếu đi thì không khỏi sửng sốt. Bác lấy tay ấn xuống lồng ngực của cô, nhưng tim vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt. Nhịp tim lúc này ngày càng yếu đi
- Không hay rồi, mau lấy máy trợ tim
Y tá nghe bác Lục nói thì ngay lập tức lấy máy trợ tim ra
- 1 2 3 kích điện
.....
Gần như đang ở bờ vực sống chết, Kì Lân tiến đến ôm thật chặt lấy Diệp Nhi. Tim của cô đã gần như ngừng đập...
- Tiểu Diệp...mau tỉnh lại...mau tỉnh lại cho anh
Ôm chặt lấy cô, anh lại rơi nước mắt vì cô rồi. Tại sao chứ, rõ ràng lúc nãy vẫn bình thường, mà bây giờ lại thành như vậy. Anh không tin
< Diệp Nhi trong giấc mơ >
Cảm thấy tim mình rất đau như bị bóp nghẹt lại, bầu trời vừa mới có tia sáng mà bây giờ lại tối đen. Mùi ẩm mốc bay đến mũi cô làm cô muốn nôn. Không chỉ vậy, cô nghe có tiếng nước chảy nhẹ, còn có tiếng người cười rất to nữa làm cô rùng hết cả mình
- Hahahahaha.....
Diệp Nhi ôm lấy trái tim mình. Trời tối như mực, không gian còn nghe thấy tiếng cười man rợn nữa. Cô rất sợ ma nha, nghe thấy âm thanh cười như ma nữ này đương nhiên phải sợ rồi
- Ai...cô là..ai
Vừa run vừa sợ cô lùi lại vài bước
Bóng dáng của người có tiếng cười đó dần xuất hiện. Cô ta có mái tóc dài ngang lưng, mặt mũi trắng bệch, ở hai hốc mắt còn có chút máu. Hơn nữa ở vị trí tim còn có một...con dao găm vào. Cô ta mặc chiếc áo trắng làm hiện rõ vết máu loang lổ gần tim làm Diệp Nhi nhìn mà phát hốt. Cô ta dần tiến lại chỗ Diệp Nhi, Diệp Nhi cũng vì vậy mà càng lùi ra phía sau
- Đừng...đừng qua đây...Áaaaa
Cô ta càng tiến lại gần rồi bóp lấy cổ Diệp Nhi. Vì không thở nổi mà khuôn mặt Diệp Nhi cũng trở nên trắng bệch
- Thả...thả ra
Diệp Nhi vùng vẫy chống lại cô ta nhưng không ảnh hưởng gì. Lực của cô ta rất lớn, Diệp Nhi dù cố gắng đến mấy cũng không thoát ra được. Vẻ mặt cô ta nhìn rất thoả mãn, cười bằng một nụ cười khinh bỉ. Nhưng lại không biết vì sao cô ta lại đột nhiên khựng lại. Mặt nhăn nhó rồi tan biến đi. Mọi vật xung quanh cô cũng vậy, dần mất đi. Bầu trời lại trở nên trong xanh, cây cối um tùm, thoáng mát. Nhưng cô cảm nhận được bàn tay cô có thứ gì ấm nóng...hình như là nước mắt.
————————
- Tim bệnh nhân hoạt động bình thường rồi
Y tá bên cạnh nhìn thấy máy đo nhịp tim bên cạnh đã hoạt động lại bình thường vui mừng mà đáp
Cuối cùng sau vài lần kích điện cực cao, tim của cô cũng sống lại.
Bác Lục tiến lại gần kiểm tra sơ lại một lần cho cô. Sau đó Diệp Nhi từ từ mở mắt ra
- Tiểu Diệp... em sao rồi
Kì Lân thấy Diệp Nhi có dấu hiệu tỉnh lại thì tiến đến ngồi bên cạnh
- Vừa qua lần sinh tử, cô bé còn chưa bình phục hẳn. Thuốc ở trong người cô bé quá mạnh....
Bác Lục nói đến đây thì lắc đầu
- Thuốc...gì cơ ạ
Kì Lân khó hiểu nhăn mày
- Một lát lên phòng bác
- Vậy được...một lát cháu lên
Rồi bác Lục cùng đám người y tá ra ngoài. Chỉ còn Kì Lân bên cạnh chăm sóc cho Diệp Nhi. Bây giờ anh mới chợt nhớ ra là mình chưa báo bình an cho mọi người
—————————-
- Tiểu Diệp...Tiểu Diệp
Mẹ Diệp tiếng nói từ bên ngoài vọng vào đầy xúc động. Vừa bước vào nhìn thấy con gái bà sơ xác nằm trên giường bệnh mà đau lòng không kìm nổi nước mắt. Đi bên cạnh mẹ Diệp còn có cả cha Diệp và Pierre. Khi vừa nghe tin đã tìm thấy Diệp Nhi thì vui vẻ không thôi nhưng lại nghe thêm cô đang ở trong bệnh viện mà vừa được cấp cứu xong thì ngay cấp tốc chạy đến bệnh viện mà Kì Lân nói
- Tiểu Diệp không sao rồi thưa bác
Kì Lân nói mà mặt không khỏi cúi xuống. Anh chưa bao giờ cảm thấy thẹn như bây giờ. Ngay cả người con gái mình yêu cũng không bảo vệ được thì thật là vô dụng mà
- Cháu xin lỗi
Cha Diệp lúc này bước đến vỗ vỗ vai cậu
- Không phải lỗi của cháu
Rồi tiến đến bên cạnh giường của Diệp Nhi
- Cháu sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này
Kì Lân nói xong câu cũng bước ra ngoài. Khi đi đến chỗ Pierre anh nói
- Làm phiền anh chăm sóc cho Tiểu Diệp một thời gian
Pierre cũng hiểu được mọi chuyện nên cũng gật đầu đồng ý luôn
- Tôi sẽ.
Kì Lân yên tâm gật đầu sau đó bước ra khỏi phòng bệnh. Bây giờ anh phải đến phòng bác Lục xem rốt cuộc Diệp Nhi trúng phải thuốc gì. Hơn nữa, chắc chắn đã có người động tay chân với Tiểu Diệp của anh.
- Bác Lục, sao cô ấy lại như vậy. Bác bảo rằng không sao cơ mà
Kì Lân thấy bác sĩ cùng y tá đến thì vội chặn lại hỏi cho rõ ngọn ngành. Nhưng nhìn Diệp Nhi đang hấp hối nên bác Lục chỉ chấn an vỗ nhẹ nhẹ vào tay Kì Lân. Kì Lân biết vậy nên cũng dịch người lại để bác Lục đến kiểm tra cho Diệp Nhi
Bác Lục tiến đến thấy nhịp tim của Diệp Nhi đang dần yếu đi thì không khỏi sửng sốt. Bác lấy tay ấn xuống lồng ngực của cô, nhưng tim vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt. Nhịp tim lúc này ngày càng yếu đi
- Không hay rồi, mau lấy máy trợ tim
Y tá nghe bác Lục nói thì ngay lập tức lấy máy trợ tim ra
- 1 2 3 kích điện
.....
Gần như đang ở bờ vực sống chết, Kì Lân tiến đến ôm thật chặt lấy Diệp Nhi. Tim của cô đã gần như ngừng đập...
- Tiểu Diệp...mau tỉnh lại...mau tỉnh lại cho anh
Ôm chặt lấy cô, anh lại rơi nước mắt vì cô rồi. Tại sao chứ, rõ ràng lúc nãy vẫn bình thường, mà bây giờ lại thành như vậy. Anh không tin
< Diệp Nhi trong giấc mơ >
Cảm thấy tim mình rất đau như bị bóp nghẹt lại, bầu trời vừa mới có tia sáng mà bây giờ lại tối đen. Mùi ẩm mốc bay đến mũi cô làm cô muốn nôn. Không chỉ vậy, cô nghe có tiếng nước chảy nhẹ, còn có tiếng người cười rất to nữa làm cô rùng hết cả mình
- Hahahahaha.....
Diệp Nhi ôm lấy trái tim mình. Trời tối như mực, không gian còn nghe thấy tiếng cười man rợn nữa. Cô rất sợ ma nha, nghe thấy âm thanh cười như ma nữ này đương nhiên phải sợ rồi
- Ai...cô là..ai
Vừa run vừa sợ cô lùi lại vài bước
Bóng dáng của người có tiếng cười đó dần xuất hiện. Cô ta có mái tóc dài ngang lưng, mặt mũi trắng bệch, ở hai hốc mắt còn có chút máu. Hơn nữa ở vị trí tim còn có một...con dao găm vào. Cô ta mặc chiếc áo trắng làm hiện rõ vết máu loang lổ gần tim làm Diệp Nhi nhìn mà phát hốt. Cô ta dần tiến lại chỗ Diệp Nhi, Diệp Nhi cũng vì vậy mà càng lùi ra phía sau
- Đừng...đừng qua đây...Áaaaa
Cô ta càng tiến lại gần rồi bóp lấy cổ Diệp Nhi. Vì không thở nổi mà khuôn mặt Diệp Nhi cũng trở nên trắng bệch
- Thả...thả ra
Diệp Nhi vùng vẫy chống lại cô ta nhưng không ảnh hưởng gì. Lực của cô ta rất lớn, Diệp Nhi dù cố gắng đến mấy cũng không thoát ra được. Vẻ mặt cô ta nhìn rất thoả mãn, cười bằng một nụ cười khinh bỉ. Nhưng lại không biết vì sao cô ta lại đột nhiên khựng lại. Mặt nhăn nhó rồi tan biến đi. Mọi vật xung quanh cô cũng vậy, dần mất đi. Bầu trời lại trở nên trong xanh, cây cối um tùm, thoáng mát. Nhưng cô cảm nhận được bàn tay cô có thứ gì ấm nóng...hình như là nước mắt.
————————
- Tim bệnh nhân hoạt động bình thường rồi
Y tá bên cạnh nhìn thấy máy đo nhịp tim bên cạnh đã hoạt động lại bình thường vui mừng mà đáp
Cuối cùng sau vài lần kích điện cực cao, tim của cô cũng sống lại.
Bác Lục tiến lại gần kiểm tra sơ lại một lần cho cô. Sau đó Diệp Nhi từ từ mở mắt ra
- Tiểu Diệp... em sao rồi
Kì Lân thấy Diệp Nhi có dấu hiệu tỉnh lại thì tiến đến ngồi bên cạnh
- Vừa qua lần sinh tử, cô bé còn chưa bình phục hẳn. Thuốc ở trong người cô bé quá mạnh....
Bác Lục nói đến đây thì lắc đầu
- Thuốc...gì cơ ạ
Kì Lân khó hiểu nhăn mày
- Một lát lên phòng bác
- Vậy được...một lát cháu lên
Rồi bác Lục cùng đám người y tá ra ngoài. Chỉ còn Kì Lân bên cạnh chăm sóc cho Diệp Nhi. Bây giờ anh mới chợt nhớ ra là mình chưa báo bình an cho mọi người
—————————-
- Tiểu Diệp...Tiểu Diệp
Mẹ Diệp tiếng nói từ bên ngoài vọng vào đầy xúc động. Vừa bước vào nhìn thấy con gái bà sơ xác nằm trên giường bệnh mà đau lòng không kìm nổi nước mắt. Đi bên cạnh mẹ Diệp còn có cả cha Diệp và Pierre. Khi vừa nghe tin đã tìm thấy Diệp Nhi thì vui vẻ không thôi nhưng lại nghe thêm cô đang ở trong bệnh viện mà vừa được cấp cứu xong thì ngay cấp tốc chạy đến bệnh viện mà Kì Lân nói
- Tiểu Diệp không sao rồi thưa bác
Kì Lân nói mà mặt không khỏi cúi xuống. Anh chưa bao giờ cảm thấy thẹn như bây giờ. Ngay cả người con gái mình yêu cũng không bảo vệ được thì thật là vô dụng mà
- Cháu xin lỗi
Cha Diệp lúc này bước đến vỗ vỗ vai cậu
- Không phải lỗi của cháu
Rồi tiến đến bên cạnh giường của Diệp Nhi
- Cháu sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này
Kì Lân nói xong câu cũng bước ra ngoài. Khi đi đến chỗ Pierre anh nói
- Làm phiền anh chăm sóc cho Tiểu Diệp một thời gian
Pierre cũng hiểu được mọi chuyện nên cũng gật đầu đồng ý luôn
- Tôi sẽ.
Kì Lân yên tâm gật đầu sau đó bước ra khỏi phòng bệnh. Bây giờ anh phải đến phòng bác Lục xem rốt cuộc Diệp Nhi trúng phải thuốc gì. Hơn nữa, chắc chắn đã có người động tay chân với Tiểu Diệp của anh.
Danh sách chương