Cái hất hàm của Tô ma ma như một hiệu lệnh, cung nữ vận y phục đỏ liền dùng một thau nước lạnh tạt vào mặt nữ thần y. Nữ thần y tỉnh lại, nàng thử cử động mười ngón tay, nàng vẫn còn có thể dịch chuyển được các ngón tay và hai cánh tay.
Cung nữ vận y phục tím cũng có mặt trong phòng, khi này đang đứng cạnh chiếc ghế phủ đầu rồng, một bà lão vận y phục vàng rực rỡ đang ngồi trên ghế lần chuỗi tràng hạt. Bà lão vừa lần chuỗi Phật vừa nói nhỏ gì đó với cung nữ áo tím. Cung nữ áo tím bèn đi ra ngoài, một lát sau trở vào phòng với chiếc áo choàng lông thú.
Cung nữ áo tím cũng bưng thêm một cái ghế tới, choàng chiếc áo lên mình nữ thần y trước khi dìu nàng ngồi lên ghế.
Bà lão vận y phục vàng chờ nữ thần y ngồi trên ghế và cài nút áo xong dùng một giọng nói tràn đầy tình cảm nói với nàng:
- Cô nương được người trong giang hồ gọi là thần y đúng không? Họ bảo y thuật của cô rất cao có thể cứu được người vừa tắt thở, ai gia có thể trò chuyện với cô được không? Nữ thần y nghe bà lão tự xưng “ai gia,” biết chính là Hiếu Trang. Mãi đến lúc này Tô ma ma và hai cung nữ mới nghe được giọng nói của nữ thần y, một cô gái thanh xuân trẻ đẹp, giọng nói nghe cũng hay như tiếng chim hót, thanh thản từng chữ:
- Bà là thái hoàng thái hậu muốn nói lời gì không ai có thể cản bà được.
Lời của nữ thần y khiến bầu không khí trong phòng yên lặng đến rợn người. Tô ma ma là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó, quát lên:
- Tiểu a đầu, mi không được gọi thái hoàng thái hậu bằng “bà!” Thái hoàng thai hậu đại từ đại bi với mi, bảo chúng ta nhổ kim trên mình mi, kế đó người còn ban áo cho mi để mi đỡ run vì lạnh, cũng ban ghế cho ngồi, mi thật có phước ba đời mới gặp được người.
Tô ma ma dứt lời, trong mắt nữ thần y ánh lên những tia bi phẫn, nhìn thẳng Hiếu Trang nói:
- Dân nữ đa tạ thái hoàng thái hậu đã lo cho sức khỏe của dân nữ, cũng không bắt dân nữ phải quỳ hành lễ tham bái với bà, còn thí tọa cho dân nữ và áo choàng, nhưng dân nữ sẽ không vì vậy mà có hảo cảm với bà, người ta nói trước khi con chồn ăn thú vật mà nó bắt được nó cũng chảy nước mắt. Hơn nữa nếu thái hoàng thái hậu thật sự là người lương thiện đã không gây ra chiến tranh, giết chết hai vạn người trong hội chúng tôi.
Hiếu Trang lần chuỗi Phật nói:
- Triều đình làm vậy là vì muốn thống nhất đất nước, tất cả cũng đều vì đời sống của bá tánh.
Nữ thần y mỉm cười nói:
- Hay cho câu vì đời sống của bá tánh nhưng bà có biết câu nói đó của bà mâu thuẫn lắm không? Bà có biết quân đội của bà đã giết bao nhiêu bá tánh vô tội ở hồi cương không? Không nói đến những người trong hội chúng tôi, hằng năm, triều đình của bà đều xua binh đánh các bộ lạc hồi cương đơn giản chỉ vì các bộ lạc không nạp cống phẩm cho triều đình đúng thời hạn. Như vậy là cần chánh, thương dân sao? Binh lính của bà tràn vào các doanh trại vùng hồi cương bắt phụ nữ Duy Ngô Nhĩ, cưỡng hiếp rồi sát hại họ, cũng sát hại vô số trẻ em và người lớn tuổi, số người chết vì binh lính của bà kiếp này bà có đếm cũng không thể nào đếm xuể được. Triều đình của bà như vậy là tốt, là cần chánh thương dân sao?
Hiếu Trang nhìn cô gái trẻ trung đang ngồi trước mặt mình, một khuôn mặt kiều diễm chứa đầy sinh khí. Một khuôn mặt trái soan, đôi mắt linh hoạt với nụ cười ngọt sớt cho thấy nàng là một cô gái can trường, mặc dù đang bị thương đầy mình nhưng đối với nàng chẳng nghĩa lý gì khi nụ cười của nàng ấm cúng như mùa xuân, cặp mắt của nàng long lanh như thu thủy. Hiếu Trang nói:
- Thật không ngờ đối với trị quốc cô nương là nữ giới cũng có nhận thức.
Nữ thần y lắc đầu, thu nụ cười lại nói:
- Cần gì phải là đàn ông mới có thể nhận thức? Những người dân chúng tôi luôn sống trong cảnh nghèo đói vì sự áp bức của triều đình bà đã khiến chúng tôi ai cũng hiểu các người chưa từng có một hoàng đế tốt, ngay cả đứa trẻ lên ba cũng hiểu được điều đó.
Hiếu Trang im lặng nhìn nữ thần y, trong lòng Hiếu Trang có biết bao điều muốn nói với người con gái trước mặt mình, quá trình mở rộng và hoàn thiện lãnh thổ của một nước... nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Hiếu Trang không làm sao bày tỏ hết ý được nên chỉ nhìn nữ thần y, nhẹ nhàng nói:
- Cô nương và người của cô suy nghĩ như thế vì hằng ngày các người sinh hoạt đơn giản, các người không hiểu thế nào là đạo lý “Sức mạnh tổng hợp quốc gia” hay còn gọi là “Thực lực quốc gia,” là một khái niệm trong lĩnh vực mở rộng lãnh thổ của một nước, khiến cho một nước trở nên hùng mạnh phải dựa trên nền tảng xâm lược và chiến tranh.
Nữ thần y tiếp tục lắc đầu nói:
- Đúng là dân nữ không hiểu tại sao triều đình của bà lại đàn áp và giết hại bá tánh, đúng là ở hồi cương người dân chúng tôi đều rất đơn thuần nhưng cũng vì thế mà đời sống của chúng tôi rất vui vẻ. Chúng tôi yêu chuộng hòa bình, ở đại mạc, trên thảo nguyên, đi đâu cũng tự do tự tại, ban ngày hái hoa chăn dê, tối đến xem sao thưởng trăng, được ở bên người mình yêu, chúng tôi tin tưởng đó mới chính là một cuộc đời vui vẻ nhất của mỗi một con người.
Lời của nữ thần y khiến Hiếu Trang bồi hồi, ngồi im như tượng, mắt nhìn thẳng nữ thần y. Hiếu Trang nhớ lại lúc xưa mình cũng từng có một khoảng thời gian như lời của nữ thần y…
Hiếu Trang còn đang nghĩ đến chuyện quá khứ, nữ thần y tiếp:
- Được tự do tự tại không phải gò bó với những khuôn phép được đặt sẵn đó mới là vật quý báu nhất trong thiên hạ. Hoàng cung này so với thảo nguyên của chúng tôi và sông nước vùng Giang Nam chẳng qua chỉ là một cái lồng bằng vàng. Hằng ngày bà sống trong cái lồng bằng vàng này được vui vẻ hay sao?
Hiếu Trang tiếp tục thấy lòng đau nhói, có một cái gì đó lay động trong lòng. Cảnh cũ tự nhiên hiện lên trong đầu Hiếu Trang… Ngày xưa bà cũng từng có những chuỗi ngày sống vui vẻ trên đại mạc như nữ thần y. Hằng ngày bà cùng một chàng trai đùa vui trên những con đường nhỏ đầy sỏi, đá và cát bụi. Hai người đã lớn lên trong cái nắng, cái gió của vùng đông bắc. Những lần hai người ngồi trên ngựa xem sao thưởng trăng, rồi săn bắn, hái hoa… đếm không hết được. Thế nhưng chính khi khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại, niềm hạnh phúc mới chớm nở thì bà lại bị gả cho người ta. Hiếu Trang nén tiếng thở dài, tự nhủ bây giờ bà còn nghĩ đến chàng trai đó và những kỷ niệm xưa để làm gì? Cơn giông bão trong lòng cũng như trời đất ấy đã trở thành dĩ vãng, một dĩ vãng quá xa xưa rồi...
Hiếu Trang hít nhẹ một hơi để trấn tĩnh tâm trạng u buồn, nhìn nữ thần y nói:
- Ai gia hiểu ý cô nương. Nhớ lúc còn nhỏ ai gia cũng có một khoảng thời gian rong ruổi thảo nguyên như cô. Khi đó người trong bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm thường hay khen ta thông minh, tám tuổi đã có thể vẽ tranh, ngâm thơ, cưỡi ngựa đi săn. Dầu là con gái nhưng a mã đối với ta thương mến hơn các người con khác của người, thường dẫn ta cùng đi săn với người, a mã còn cho ta trèo lên ngồi trên con ngựa yêu quý nhất của người nữa. Sau khi trở thành trắc phúc tấn ta chẳng khác nào cá chậu chim lồng. Khi nhập cung trong triều ai cũng vô cùng nghiêm khắc với ta. Ta phải tuân theo luật lệ hậu cung, không được tùy ý cười, không được vô cớ khóc, không được phép bộc lộ thương ghét, không được quyền làm việc tùy theo ý mình. Sau này trở thành thái hoàng thái hậu mọi việc còn tệ hơn. Biết bao nhiêu lễ nghĩa trong cung, ta phải tuân theo nề nếp, để kiến lập phong độ của một nhiếp chính vương, khí độ của một mẫu nghi thiên hạ, để các quần thần kính trọng, ai cũng sợ ta, khúm núm trước mặt, quỳ mọp xuống bái lạy ta.
Nữ thần y chờ Hiếu Trang nói xong, nói:
- Nhưng bà không vui vẻ, tất cả những chuyện bà vừa kể bà đều đã làm được, quyền thế, phú quý, được người khác kính sợ. Nhưng dân nữ nhận thấy đời sống của bà lạnh như đá, không có tình yêu, ở trên thế gian này bà là người buồn tẻ nhất.
Lời của nữ thần y thanh thoát nhưng mạnh mẽ, nàng nói nhanh như dòng suối chảy mạnh qua đống đá sỏi giữa khe sơn. Hiếu Trang nhắm mắt lại như để nghe nỗi sầu bủa vây, một lát sau, Hiếu Trang chậm rãi mở mắt ra, nói:
- Xem chừng ngoài Tô ma ma chỉ có cô nương có thể xem thấu trái tim ai gia, vậy thì ở trước mặt cô ai gia không cần làm thái hoàng thái hậu, ai gia muốn làm một người bạn của cô được chăng?
Nữ thần y lắc đầu:
- Chúng ta là hai người với hai ý tưởng hoàn toàn trái lập nhau nhưng bà có lời gì muốn nói với dân nữ cứ nói.
Hiếu Trang nói:
- Ai gia phải làm thế nào cô nương mới đồng ý chữa bệnh cho hoàng thượng? Hoàng thượng chỉ là một đứa trẻ, những chuyện triều đình đã làm với bất kỳ người nào ngài vốn vô can. Cô hãy xem ngài như bao đứa trẻ mà cô đã từng chữa bệnh. Sau khi ngài lành bệnh, ai gia bảo đảm với cô, triều đình sẽ không còn mang quân tiến đánh hồi cương, ngài cũng sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt mang lại hạnh phúc cho bá tánh.
Ðối với nữ thần y trận đánh Nam lộ Thiên Sơn giống như một lưỡi dao sắc nhọn cắt cuộc đời nàng ra làm hai mảnh một cách khốc liệt, thẳng thừng. Mười sáu năm nay, những ngày tháng bình yên, vui vẻ, hạnh phúc... đều toàn bộ trở thành quá khứ. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, nàng mất tất cả. Tất cả đều không còn nữa, tất cả đều không tồn tại nữa. Ðón tiếp nàng là nỗi đau thương vĩnh viễn không ngừng và một tương lai mịt mờ không biết trước được. Giây phút nàng nhìn Tần Thiên Nhân rời khỏi nàng, lúc nào cũng rõ ràng như thể mới xảy ra ngày hôm qua.
Gương mặt nữ thần y mang đầy vẻ bi thương, khe khẽ lắc đầu nói:
- Từ khi người Mãn của bà nhập quan cho đến nay đã hứa hẹn với bá tánh rất nhiều điều nhưng đã có người nào thực hiện được những lời hứa đó? Những người cầm quyền của triều đình bà không hề đặt nhân nghĩa đi đầu, không hề đặt lợi ích của dân cao hơn lợi ích bản thân. Triều đình của bà đã đốt rất nhiều sách Nho, cấm học sinh đọc sách Nho. Triều đình của bà cho rằng những tư tưởng Nho giáo là yếu nhược, phủ nhận một hoàng đế tốt là một hoàng đế cai trị bằng lễ nghĩa và đạo đức. Các người đề xướng vũ lực, dùng mệnh lệnh để ép bức dân, dùng hình phạt để quản lý dân, các người cho như vậy có thể giảm được phạm pháp nhưng các người có biết làm như vậy những người phạm pháp không hề biết xấu hổ, nhục nhã? Đạo đức kinh nói một hoàng đế tốt là một người dùng đạo đức để hướng dẫn chỉ đạo những người phạm tội, dùng lễ nghĩa để giáo hóa họ, làm như vậy chẳng những người phạm tội hiểu được thế nào là nhục nhã khi phạm tội còn cam tâm tình nguyện sửa chữa sai lầm.
Hiếu Trang im lặng trước những lời nói của nữ thần y, nhủ bụng cô gái này quả thật không sợ đứng trước mặt những người của triều đình biểu đạt tư tưởng của mình.
Nhưng Tô ma ma không giữ được bình tĩnh, quát lên:
- To gan! Mi không được xuất khẩu cuồng ngôn trước mặt thái hoàng thái hậu! Mi tưởng mi là ai? Một dân nữ nhỏ nhoi, nhà ngươi mà biết cách trị quốc sao?
Nữ thần y nhìn Hiếu Trang nói:
- Dân nữ không biết cách trị quốc nhưng dân nữ biết người như thế nào mới được gọi là một hoàng đế tốt. Tất cả hoàng đế của Thanh triều các người đều hạ lệnh đốt Đạo Đức Kinh, cho rằng được thiên hạ được lòng dân chỉ cần dùng đao kiếm. Nhưng trị quốc phải đề cao phẩm chất và học thức bằng không tuy có lấy được thiên hạ cũng sẽ không trị được thiên hạ.
Lời nữ thần y như gáo nước lạnh tạt vào mặt Tô ma ma, làm cho mặt mày Tô ma ma tím ngắt, đôi mắt như nảy lửa nói:
- Mi thật hỗn láo! Hoàng đế tốt hay không tốt là do mi nói sao? Mi có tư cách gì bàn luận hoàng đế đáng làm việc gì, không đáng làm việc gì? Căn cứ theo luật lệ đại Thanh hậu cung can chánh có thể bị xử tử, mi thậm chí chẳng phải hậu cung, một thường dân lại cả gan dám bàn chuyện trị quốc, nói những lời quấy nhiễu triều chánh?
Nữ thần y vẫn nhìn Hiếu Trang, bình thản trả lời Tô ma ma:
- Cung nữ của bà vừa mới nói hậu cung không được can chánh vậy thái hoàng thái hậu bà chẳng phải hậu cung sao? Hằng ngày thái hoàng thái hậu bà đều ở trong đại điện nhiếp chính nếu phải đem ra xử trảm để làm gương cho thiên hạ thì không phải xử trảm bà trước hay sao?
Lời của nữ thần y khiến Tô ma ma nhất thời im lặng, chỉ có Hiếu Trang bị phản ứng quá nhanh mà vẫn bình tĩnh nói:
- Sáng nay ai gia đến tìm cô không phải bàn vấn đề trị quốc, ai gia chỉ muốn cô chữa bệnh cho hoàng thượng.
Tô ma ma nghe Hiếu Trang nói, lấy lại được bình tĩnh, nói:
- Mi nhất định phải chữa bệnh cho hoàng thượng vì mi không có lựa chọn khác!
Tô ma ma nói thật mạnh mẽ, môi cong lên nở một nụ cười khinh bỉ, sau đó rút trong tay áo một xấp giấy ném vào mặt nữ thần y.
Nữ thần y nhìn xấp giấy đang nằm trên sàn nhà ngay bên dưới chân nàng, thấy đó chính là bản danh sách của những thành viên trong Đại Minh Triều. Nữ thần y nhìn những cái tên quen thuộc, lại nhìn Hiếu Trang, nhủ bụng sáng nay Hiếu Trang tới đây sẽ không dễ dàng ban nàng cái chết, vì ban nàng cái chết, là dành cho nàng cảm tình nhân nhượng rồi, mà bề ngoài Hiếu Trang trông rất hiền từ nhưng bên trong hoàn toàn chẳng phải một người hiền từ, bằng chứng là bản danh sách đang nằm trên sàn nhà chính là điều kiện bắt nàng phải chấp thuận. Bằng không, nếu nàng không chịu chữa bệnh cho Khang Hi… Nữ thần y nghĩ tới đây ngẩng lên nhìn Hiếu trang mỉm cười nói:
- Tiểu nữ có lựa chọn khác.
Hiếu Trang lắc đầu nói:
- Cô nương nghĩ nếu cô tự sát để không phải chữa bệnh cho hoàng thượng thiên hạ sẽ trở về tay đại Minh sao? Cô nương là một người tri tình hiểu lý hãy nghĩ thử xem, nước không thể một ngày không vua, ngộ nhỡ hoàng thượng chẳng may băng hà, người Mãn chúng tôi sẽ không vì vậy mà trở ra quan ngoại, chúng tôi sẽ tìm một hoàng đế khác kế vị. Nhưng nếu cô đồng ý chữa bệnh cho hoàng thượng, khi ngài lành bệnh, ngài sẽ vì ân cứu mạng của cô tha cho gia quyến những người trong hội phục Minh. Lại nữa hoàng thượng có thể trong ba năm giảm thuế tô, xuất kho cứu Hoàng Hà. Cô hãy suy nghĩ kỹ lời ai gia, bản danh sách đang nằm ngay bên dưới chân cô toàn bộ có bao nhiêu tù nhân? Nếu mỗi một tù nhân trong đó đều bị đem ra pháp trường chấp pháp, gia quyết bị tru di cửu tộc, sẽ có bao nhiêu người chết theo hoàng thượng và cô?
Từng khuôn mặt những người trong hội thay nhau hiện lên trong đầu nữ thần y, khiến cho lòng nàng nổi lên một cảm giác đau khổ, hai mắt bắt đầu ngấn lệ.
Hiếu Trang nói tiếp:
- Thêm vào đó nếu triều đình buộc phải tìm người kế vị chắc cô nương cũng biết người đó là ai.
Nữ thần y im lặng.
Hiếu Trang thở dài nói:
- Ngao Bái là một người nham hiểm, ác độc, coi mạng người như rơm rác. Cách sống xa hoa, tiêu xài lãng phí của hắn không ai mà không biết tới. Cô nương hẳn có nghe câu "cái hoàng đế có Ngao đại thần cũng có, còn cái hoàng đế không có chưa chắc Ngao đại thần không có.” Ngao Bái cũng là người đặt ra "Nghị tội ngân,” khiến cho những quan viên phạm tội tham nhũng có thể dùng ngân lượng để chuộc tội, tội càng cao, số bạc nén càng cao, cho dù tội có lớn tới đâu cũng không bị buộc tội. “Nghị tội ngân” của hắn đã khiến cho quan lại ngày càng nhũng nhiễu. Ngao Bái đã là một người như thế thì luận nhân, đức, nghĩa, gã không có điểm nào xứng đáng làm chân mạng thiên tử.
Nữ thần y vẫn giữ im lặng.
Hiếu Trang nhìn nữ thần y với ánh mắt dịu hiền, nói rất ôn tồn:
- Trái lại bấy lâu hoàng thượng theo cha con Sách đại nhân học cách đối nhân xử thế khiêm tốn giữ lễ. Chắc cô nương cũng đã nghe nói Sách Ngạch Đồ là một viên quan nổi tiếng toàn triều với tính tình hào hiệp, trượng nghĩa, có lòng nhân ái, ngài tuyệt nhiên không để hoàng thượng nuôi dưỡng thói kiêu ngạo.
Nữ thần y vẫn không trả lời Hiếu Trang, nàng khẽ cúi đầu nhìn bản danh sách như đang đăm chiêu nghĩ ngợi những lời nói vừa rồi của Hiếu Trang. Hiếu Trang thấy nữ thần y im lặng suy nghĩ lời mình, cả mừng đưa tay lên vỗ một tiếng. Từ ngoài phòng một cung nữ mang một chiếc hộp gấm đỏ bước vào đưa Hiếu Trang. Hiếu Trang cầm chiếc hộp nói:
- Ai gia cho cô thời hạn một cây nhang để suy nghĩ những lời vừa rồi của ai gia, nếu cô đồng ý thì tốt, còn không hãy mở chiếc hộp này, ai gia sẽ ở bên ngoài chờ quyết định sáng suốt của cô.
Trước khi đứng lên khỏi ghế, Hiếu Trang bắt mạch được chút tình cảm cuối cùng của nữ thần y, nói thêm:
- Nếu ai gia là cô, ai gia sẽ không nhẫn tâm nhìn cảnh những tù binh và gia quyến của họ cùng chết với ai gia. Ai gia mong cô cho họ được sống. Ai gia biết một người rất quan trọng với cô cũng ở trong số tù binh đó, do đó cô cần phải đồng ý với ai gia, không phải chỉ để bảo vệ hắn, bảo vệ gia quyến các tù binh trong hội phục Minh mà còn bảo vệ bách tính.
Hiếu Trang dứt lời đứng dậy đặt hộp gấm lên chiếc ghế phủ đầu rồng rồi ra khỏi phòng, Tô ma ma và các cung nữ cũng theo Hiếu Trang.
Mọi người đi rồi, chỉ còn lại một mình nữ thần y, nàng cúi xuống nhặt xấp giấy lên, nhìn những cái tên trên giấy mà trái tim nàng đau như dao cắt, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi đều, tuy không nhiều như hôm qua nhưng cũng đủ khiến cung Khôn Ninh chìm trong bầu không gian mờ mờ ảo ảo. Sau khi khóc lóc một hồi, nữ thần y đưa mắt nhìn chiếc hộp gấm nằm chỏng chơ trên ghế. Nàng đi đến với tay cầm chiếc hộp lên, mở ra, bên trong là một tấm lụa trắng đặt cạnh một cuộn vải vàng, nàng mở cuộn vải, thấy chính là chiếu chỉ đã được viết chỉ là chưa đóng ngọc tỷ. Nữ thần y lướt mắt thấy trong chiếu chỉ ghi những điều Hiếu Trang đã nói sẽ làm sau khi nàng chữa bệnh cho Khang Hi: “Lập ra tân pháp, thân dân sự, trọng thân thần, dù là Hán thần...Tuân theo nguyên tắc kiến tạo quốc phú binh cường...Tu pháp chế, đãi hiền lương, tuyển luyện sĩ, tập chiến đấu…Chú trọng Hán văn, quan tâm truyền thống cổ xưa...”
Nữ thần y đọc qua chiếu chỉ một lần nữa rồi buông cuộn vải nhìn bản danh sách. Nước mắt cứ trào ra giàn giụa trên khuôn mặt sầu não. Nữ thần y đau khổ cùng cực, nhắm mắt lại ôm đầu tóc rũ rượi trông thật thiểu não.
Sau thời hạn một cây nhang, Hiếu Trang cùng Tô ma ma và hai cung nữ trở lại sảnh phòng tìm nữ thần y, khi này ngoài trời tuyết chỉ còn rơi nhè nhẹ, tuyết mới hòa mớ tuyết cũ dưới đất phủ thành tấm thảm trắng dày một tấc.
Bốn người băng qua khu vườn thủy trúc để lần đến chính sảnh. Trong vườn có trồng một cây phong trụi lá, trên tán lá chỉ còn đúng một chiếc lá đỏ. Hiếu Trang dừng một chút nhìn chiếc lá cuối cùng không chịu buông xuôi theo định mệnh, sau đó tiếp tục cất bước.
Hiếu Trang đi trước, Tô ma ma và hai cung nữ theo phía sau. Chân Hiếu Trang mang giày đế chậu nên không đi được nhanh, hơn nữa dưới đất còn có tuyết rơi khiến mặt đường rất trơn. Tô ma ma và hai cung nữ giữ lễ đương nhiên không vượt qua mặt Hiếu Trang, nhưng cũng vì vậy mà ba người cảm giác đoạn đường hướng tới căn sảnh thật là trùng trùng điệp điệp, dài đăng đẵng như thể không bao giờ ngưng lại. Trước mắt Tô ma ma lúc nào cũng phảng phất hình ảnh ba thước lụa trắng và nữ thần y từ từ nắm lấy tấm lụa vứt lên thành gỗ trên trần nhà. Nghĩ đến Khang Hi sẽ không thể lành bệnh và tệ hơn nữa sẽ chết, đầu óc Tô ma ma căng thẳng, chưa bao giờ Tô ma ma chịu đựng cảm giác khó chịu như thế trong đời.
Bốn người im lặng bước từng bước như những bóng ma thầm lặng. Mặc dù cả tám đôi chân nhưng không khí vẫn giữ yên đến nghẹt thở.
Khi bốn người đến trước căn sảnh, Hiếu Trang dừng lại ra hiệu Tô ma ma khoan hãy mở cửa.
Hiếu Trang đứng bên ngoài hành lang nhìn qua khe cửa thấy nữ thần y đang ngồi trên ghế cởi áo choàng lông thú xuống nửa lưng, nàng lấy tay sờ lên những vết bầm tím trên vai và cổ nàng. Tuy Hiếu Trang không nhìn thấy mặt nữ thần y nhưng bà vẫn có thể cảm giác được những quằn quại đau đớn trên mình nàng, ruột gan Hiếu Trang như đau thắt lại như chính nỗi đau của bà. Nếu không vì bất đắc dĩ, Hiếu Trang nhủ bụng bà cũng không bảo bọn nô tài dùng đến hạ sách tra hình người con gái chỉ đáng tuổi con mình.
Tô ma ma trông thấy nữ thần y vẫn còn sống, cũng vô cùng mừng rỡ, hai mắt sáng quắc lên như hai vì sao rực rỡ.
Hiếu Trang quan sát nữ thần y một chút, phẩy tay ra hiệu Tô ma ma mở cửa, cung nữ vận y phục tím là người vào phòng sau cùng, thuận tay khép cửa lại.
Trong phòng im thít chỉ có tiếng giày của Hiếu Trang lộp cộp vang lên xé bầu không khí yên lặng não nề. Hiếu Trang ngồi vào chiếc ghế phủ đầu rồng nói:
- Cô nương vẫn còn ngồi đây, ai gia xem chừng cô đã có câu trả lời với ai gia.
Nữ thần y cài lại nút áo nói:
- Ngoài những điều ghi trong chiếu chỉ dân nữ còn có ba điều kiện, thái hoàng thái hậu hứa với dân nữ, dân nữ sẽ lập tức chữa bệnh cho hoàng thượng.
Hiếu Trang như được trút gánh nặng, đôi mắt sáng tinh nhưng nén vẻ vui mừng nói:
- Cô nương nói ai gia nghe thử xem sao.
Nữ thần y lắc đầu:
- Dân nữ cần ghi nhận lại.
Hiếu Trang dùng ánh mắt hiền hòa, bao dung, thân thiết nhìn nữ thần y:
- Cô nương đang lo ai gia nuốt lời phải không? Được, cô nương muốn làm một người chu đáo ai gia hiểu, Tô ma ma, bà đi lấy giấy bút mang lại đây.
- Vâng.
Tô ma ma ra ngoài, một lát sau mang vào một cuộn giấy vàng, nghiên mực và bút. Hiếu Trang nói:
- Mời cô nương, Tô ma ma sẽ thảo chỉ, sau đó ai gia nhờ hoàng thượng phê chuẩn rồi đóng mộc thông cáo thiên hạ.
Hai cung nữ cầm hai đầu cuộn giấy căng ra cho Tô ma ma đứng ở giữa cầm bút để viết.
Nữ thần y nói:
- Điều thứ nhất dân nữ muốn những bài học trong quốc tử giám từ nay về sau sẽ được bổ sung Hán văn, Tứ Thư, Ngũ Kinh, Sử ký, Hán thư, Tư Trị Thông Giám, đồng thời cũng học cách trị quốc trong quyển Binh Pháp trị quốc. Ngoài ra dân nữ cũng muốn thái hoàng thái hậu triệu mệnh thu hồi sách cấm, các văn tản của Khổng phu tử, xây lại tượng các nhà văn, nhà sử thi người Hán đã bị triều đình của bà phá hủy, tập hợp các thư từ từng lưu lạc trong chốn dân gian lại, trùng tu miếu Khổng phu tử, khuyến khích trẻ em nghèo đi học, tặng sách vở cho các em. Còn nữa, những người không chịu vào triều làm quan triều đình không được miễn cưỡng họ.
Hiếu Trang gật đầu. Tô ma ma bèn viết vào cuộn vải: “...Triều đình sẽ dùng Nho giáo như Tam Cương Ngũ Thường, Trung Hiếu Tiết Nghĩa dùng làm nền tảng trị quốc cũng đều phải được dạy trong quốc tử giám. Từ nay những cuộc thi khoa cử phải đặt ra kỷ cương, không được làm trái kỷ cương, không được thi đỗ vì quen biết với quan thần trong triều, tất cả phải công bằng. Bắt đầu từ nay tất cả những học sinh tham gia hội thi, không được gặp mặt quan giám thi, hay người thân của các quan giám thi, càng không được tự xưng người quen quan giám thi, càng không được lấy thi cử tư thông kết đảng, chiêu mộ nhân tài riêng. Sau này sau mỗi kỳ thi, sĩ tử trúng tuyển, triều đình phải theo tài năng từng người bổ nhiệm, triều đình dùng tài phải thật công minh, như vậy mới có thể làm cho người có tài, học giả nghèo khó không bị chôn vùi.”
Tô ma ma viết xong, Hiếu Trang nói:
- Khổng Tử là ngọc quý của con cháu Hoa Hạ, ai gia nhất định sẽ phát huy truyền thống đạo đức Hoa Hạ, chỉnh sửa hết những cấm vận của các hoàng đế trước, tất cả các phân biệt chủng tộc, thù hằn lẫn nhau toàn bộ cho về quá khứ. Những người có học nhưng không chịu làm quan như Nghiêm Hồng Đạt ai gia vẫn sắc phong làm thầy trong quốc tử giám, khi nào ông ta thay đổi cái nhìn với triều đình, sẵn sàng chịu vào quốc tử giám ai gia sẽ cho người đi rước ông ta đến kinh thành.
Nữ thần y cúi đầu hạ bái:
- Dân nữ thay mặt Nghiêm phu tử đa tạ thái hoàng thái hậu.
Nữ thần y nói rồi ngẩng lên, nhờ Tô ma ma mang những điều vừa viết lại cho nàng xem, sau khi xem xong và hài lòng, nàng tiếp:
- Điều kiện thứ hai của dân nữ, dân nữ muốn tất cả những tù binh ở hồi cương và Đồng sơn được trả tự do.
Hiếu Trang suy nghĩ lời này, một lúc sau nói:
- Ai gia sẽ thả họ ra, trừ một người.
- Các người không được giết huynh ấy!
- Cô nương an tâm, ai gia sẽ tha mạng hắn. Nhưng ai gia không trả tự do cho hắn, ai gia không thể thả hổ về rừng được.
Lời của Hiếu Trang như lưỡi dao cắt từng thớ thịt trên mình nữ thần y, nàng nghe những lời này mà ruột gan đau thắt, nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt tiều tụy.
Hiếu Trang yên lặng ngồi trên ghế nhìn cô gái mong manh như một cành liễu, nước mắt của cô gái đó cứ tuôn dài lên má trông thật thiểu não, nói:
- Hay là như thế này, cô nương dùng mạng của cô đổi mạng hắn, ai gia sẽ trả tự do cho hắn, thế nào?
Nữ thần y gật đầu dễ dãi:
- Chỉ cần huynh ấy sống dân nữ có chết cũng không hối tiếc.
Hiếu Trang lắc đầu:
- Không phải. Ai gia không phải muốn cô chết. Sau khi cô chữa bệnh cho hoàng thượng ai gia muốn cô tiếp tục sống, chăm sóc ngài, cô phải thề với ai gia không được tự sát, ai gia muốn cô đồng ý ở lại trong cung suốt đời.
Nữ thần y mơ hồ hiểu được ý đồ của Hiếu Trang nhưng trước tình thế này nàng chỉ có thể gật đầu.
Hiếu Trang thấy nữ thần y gật đầu cũng mỉm cười gật đầu, sau đó nói:
- Tốt lắm, ai gia sẽ nhờ hoàng thượng đóng mộc phê chuẩn thả tất cả tù binh ra ngoài, còn điều kiện thứ ba của cô là gì?
- Dân nữ muốn thủ cấp Khẩu Tâm!
Nữ thần y nói rất kiên quyết.
Tô ma ma sửng sốt đứng như trời trồng trước điều kiện cuối cùng của nữ thần y, tay cầm bút như bị đông cứng lại nhưng Hiếu Trang thản nhiên gọi:
- Người đâu!
- Có nô tài!
Hai tên lính đứng gác ngoài phòng nghe gọi chạy vào quỳ chờ lệnh, Hiếu Trang nói:
- Đem đầu tham tướng giáp lạc chương kinh đến đây cho ai gia!
- Dạ!
Tô ma ma nghe vậy khuôn mặt càng đầy vẻ kinh hãi.
Tối hôm đó Tiêu phong về phủ Viễn, đáng lẽ còn một ngày nữa chàng mới về nhưng chàng thu xếp công việc cho xong để được về kinh thành sớm hơn, chàng nhớ nữ thần y, nhớ nàng đến sắp phát ốm lên. Nàng thật tội nghiệp, nhan sắc, thân hình đều xinh đẹp, còn trẻ vậy mà đã trải bảy nổi ba chìm trên đuờng đời rồi!
Tiêu Phong vừa đặt chân qua cổng liền thấy Tô Khất và Nhạc Chung Kỳ đang ngồi trong sảnh chờ chàng. Tiêu Phong lấy làm lạ khi hai người tướng của chàng tìm chàng trong lúc khuya khoắt thế này.
Tô Khất và Nhạc Chung Kỳ thấy Tiêu Phong vào, bèn đứng dậy vòng hai tay qua khỏi đầu hướng về phía Tiêu Phong cung kính cúi thưa:
- Tham kiến phủ Viễn tướng quân.
Tiêu Phong cho hai người miễn lễ, mời hai người ngồi, chàng cũng ngồi vào bàn.
Nhạc Chung Kỳ và Tô Khất nhìn nhau, người này thầm bảo người kia hãy mở lời trước. Cuối cùng, Tô Khất quyết định chàng sẽ là người lên tiếng mang lại tin buồn cho Tiêu Phong, nhưng thay vì nói chuyện Khẩu Tâm, Tô Khất lại nói chuyện nữ thần y đã bị đưa vào cung trước tiên.
Nhưng Tô Khất không hiểu tin tức này đối với Tiêu Phong còn tệ hơn tin tức của Khẩu Tâm, nên chàng vừa nói xong, Tô Khất thấy Tiêu Phong bật dậy khỏi ghế đi tới đi lui trong sảnh.
Quả thật tự đáy lòng Tiêu Phong có một tiếng nói không ngừng rống lên: “nàng sẽ xảy ra chuyện!”
- Ta phải vào cung! - Tiêu Phong vừa đi vừa kêu lên - Ta phải ngay lập tức nhập cung diện kiến thái hoàng thái hậu, nàng ấy không khéo ăn nói sẽ đắc tội với Tô ma ma!
Tô Khất đứng lên nói:
- Ngài không có thánh dụ của thái hoàng thái hậu truyền triệu vào hậu cung không thể tự tiện vào đó.
Tiêu Phong vẫn không dừng chân, chàng vẫn trong trạng thái kinh hoàng, thất sắc, ôm lấy đầu nói với giọng run run:
- Ta biết, ta phải làm sao bây giờ?
Tô Khất thấy thần sắc Tiêu Phong hết sức bất an, bước lại gần Tiêu Phong nói:
- Tướng quân, ngài bình tĩnh lại, nàng ấy đã vào cung từ hôm qua, cũng đã đồng ý chữa bệnh cho hoàng thượng.
Tiêu Phong đứng sững lại khi nghe Tô Khất nói Hiếu Trang đã thành công thuyết phục được nữ thần y chữa bệnh cho Khang Hi, việc mà trong những ngày qua chàng tìm đủ mọi cách cũng không lay chuyển được nàng.
Tô Khất thấy Tiêu Phong bình tĩnh trở lại, cũng đứng lại và khe khẽ thở ra, chàng tự khen mình khôn lanh, không nói ra việc nữ thần y bị Tô ma ma dụng hình thê thảm ra làm sao cho Tiêu Phong nghe. Bằng không…Tô Khất cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra? Hoặc Tiêu Phong cho người đốt cung Khôn Ninh, hoặc san bằng cả hoàng cung… Tô Khất khẽ rùng mình, chàng cũng nhớ lại lúc chàng mang đầu của Khẩu Tâm vào cung Khôn Ninh cho nữ thần y xem, chàng thấy nàng rất cứng rắn. Ngoại trừ tâm hồn, thân thể dường như không còn biết đau đớn là gì nữa, mặc dù bị thương khá nặng, xương thịt nhừ tử, toàn thân đẫm máu.
Tô Khất nghĩ tới đây nghe Tiêu Phong thở ra một hơi dài thườn thượt. Tô Khất trố mắt ngạc nhiên:
- Tướng quân, mạt tướng đã nói nàng ấy không hề gì sao ngài vẫn còn lo lắng không yên?
Tiêu Phong lại tiếp tục thở dài, đúng là chàng đang lo lắng đến độ không tìm được từ để nói, một hồi sau mới thiểu não lên tiếng:
- Ta sợ tam mệnh đại thần biết được nhược điểm của ta là nàng ấy, sẽ ở trong cung tìm cách hãm hại nàng ấy hoặc dùng nàng ấy uy hiếp ta.
Tiêu Phong nói rồi trong đầu chàng hình dung tới cảnh nữ thần y từ đây về sau chỉ có một thân một mình trong cung, không có ai bầu bạn, bảo vệ, chăm sóc, chàng vừa nghĩ tới là thấy đau đớn trong từng làn da thớ thịt. Tiêu Phong nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc không tìm được cách nào có thể đưa được nàng xuất cung bèn quay sang tự trách bản thân chàng, rằng đêm trước đã không nghe theo nàng cùng nàng bỏ lại tất cả những chuyện thị phi trong quan trường để ra đi tìm một bầu trời riêng cho hai người. Bây giờ mọi chuyện đã trễ, nếu có sức mạnh nào có thể khiến thời gian trôi ngược lại, chàng bằng lòng trả mọi giá để thời gian trôi ngược lại!
- Ta phải làm sao bây giờ?
Tiêu Phong lại thảng thốt kêu lên, mặt đầy vẻ nóng ruột và buồn rầu.
Tô Khất nắm cánh tay Tiêu Phong kéo Tiêu Phong lại đằng bàn nói:
- Ngài đừng quá nóng ruột, ngồi xuống đã, ngài có nóng ruột cũng không làm gì được. Mạt tướng nghĩ chúng ta nên tin tưởng vào bản lĩnh của thái hoàng thái hậu, bà sẽ có cách bảo vệ nàng ấy. Nàng ấy còn phải chữa bệnh và theo dõi bệnh tình của hoàng thượng, thái hoàng thái hậu sẽ không để nàng ấy xảy ra chuyện. Nàng ấy nhất định không sao.
Tiêu Phong gật gật đầu, chậm chạp ngồi trở lại ghế.
- Nàng ấy nhất định không sao.
Tô Khất lặp lại một cách khẳng định, cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tiêu Phong. Nhưng vừa ngồi xuống, trong đầu Tô Khất cũng nghĩ đến việc nữ thần y một thân một mình trong cung, một suy tư u uẩn hiện lên trong đầu chàng, những ngày tháng sắp tới nàng sẽ gặp những điều bất hạnh xảy ra, viễn cảnh tương lai u tối sẽ diễn ra trong suốt cuộc đời còn lại của nàng. Tô Khất tự nhiên thấy thương nàng, thương cho định mệnh của nàng, ý nghĩ thương cảm chưa dứt khỏi trí tưởng chàng, chàng lại nghĩ đến Khẩu Tâm, chàng không biết có nên nói chuyện của Khẩu Tâm với Tiêu Phong hay không? Nhưng chuyện này không thể nào giấu Tiêu Phong lâu dài, Tô Khất đành nhìn Tiêu Phong, nói ra...
Tiêu Phong nghe Tô Khất nói xong ngồi chết sững trên ghế.
Tô Khất nhìn nét mặt ngỡ ngàng của Tiêu Phong, ôm quyền nói:
- Xin tướng quân thứ lỗi, mạt tướng đã tận sức. Mạt tướng đã nói với thái hoàng thái hậu: “không nói đến việc Khẩu Tâm có võ công cái thế và rất có tiếng tăm trong giới giang hồ, mà y đã từng là một đương gia của Đại Minh Triều đi đầu phục triều đình, chỉ riêng việc này cũng đã đủ nâng cao sĩ khí trong quân ta. Binh pháp có câu quốc chi đại sự duy tự dữ nhung, cho nên về mặt thần quyền tế tự, địa vị của người này đối với quân đội bát kỳ nói riêng và triều đình nói chung, hết sức quan trọng, là một sự cổ vũ rất lớn cho quân đội. Nuôi quân ngàn ngày, chỉ cần dùng một lúc. Khẩu Tâm đã và đang huấn luyện một số tử sĩ tinh nhuệ, lại trực tiếp điều khiển họ. Những tử sĩ này chỉ cần một mệnh lệnh của Khẩu Tâm là bọn người này đều sẵn sàng bán mạng cho triều đình,” nhưng tất cả những lời lẽ của mạt tướng thái hoàng thái hậu đều để ngoài tai.
Bấy giờ Nhạc Chung Kỳ mới lên tiếng, nhìn Tiêu Phong nói:
- Mạt tướng cũng nhắc với thái hoàng thái hậu về việc quân đoàn của chúng ta khi vượt đường xa đến Thiên Sơn, chỉ trong một thời gian ngắn, Khẩu Tâm đã giúp chúng ta chuẩn bị đầy đủ lương thảo, hắn chịu đựng gian khổ, không lời oán thán, bận tới bận lui, từng việc từng việc phân rõ trước sau mà làm, công tích rành rành trước mắt. Trận chiến Nam lộ Thiên Sơn diễn ra quân đội không có người nào quen thuộc với địa hình của Thiên Sơn, khi đó Khẩu Tâm lại được giao trọng trách bố trí quân đội, chỉnh đốn quân đội, lĩnh xuất Chính Bạch kỳ ứng chiến, lúc lâm nguy đã lấy một mạng chống ngàn mạng, anh hùng khí khái biết dường nào. Khi về thành hắn lại nhận trọng trách chỉ huy quân đội bố phòng ở ngoài thành. Mạt tướng nói mãi những lời như vậy nhưng cuối cùng vẫn không thuyết phục được thái hoàng thái hậu, mạt tướng chỉ thấy gương mặt thái hoàng thái hậu phớt tỉnh, không chút mủi lòng trước lời lẽ của mạt tướng.
Nét mặt Tô Khất thiểu não, chàng khẽ lắc đầu trước lời nói của Nhạc Chung Kỳ. Sau đó chàng ngẩng cổ lên nhìn trần nhà một chút rồi nhắm mắt lại nói trong hơi thở dài thườn thượt:
- Không ngờ tình thế trong quân đoàn chúng ta lại trở thành thế này, chúng ta liên tục mất đi ba người tướng sức mạnh lẫy lừng như mãnh hổ, thật là ngoài sức tưởng tượng của mạt tướng. Quốc có quốc pháp, triều đình muốn xử tử một quan viên cũng cần phải đưa ra nguyên do. Nhưng thái hoàng thái hậu đang lo sốt vó bệnh tình hoàng thượng, nào muốn nghe lời mạt tướng và Nhạc tướng quân khuyên. Nhưng nếu lúc đó ngài có mặt trong cung Khôn Ninh thì số mạng Khẩu Tâm có lẽ đã khác.
Câu nói cuối cùng của Tô Khất khiến Tiêu Phong cảm thấy buồn cười, chàng nén tiếng cười chua chát vào lòng, tiếp tục ngồi sững trên ghế, thật sự từ giây phút chàng nghe Tô Khất bảo Khẩu Tâm đã bị Hiếu Trang xử trảm, chàng đã hiểu tại sao lần đi Thương Châu này Hiếu Trang một mực muốn chàng phải đích thân đi. Tiêu Phong nghĩ đến những toan tính của Hiếu Trang, bỗng dưng cảm thấy lạnh người, chàng ngồi trong sảnh thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngoài đang chìm dần vào bóng đêm.
(còn tiếp)
Cung nữ vận y phục tím cũng có mặt trong phòng, khi này đang đứng cạnh chiếc ghế phủ đầu rồng, một bà lão vận y phục vàng rực rỡ đang ngồi trên ghế lần chuỗi tràng hạt. Bà lão vừa lần chuỗi Phật vừa nói nhỏ gì đó với cung nữ áo tím. Cung nữ áo tím bèn đi ra ngoài, một lát sau trở vào phòng với chiếc áo choàng lông thú.
Cung nữ áo tím cũng bưng thêm một cái ghế tới, choàng chiếc áo lên mình nữ thần y trước khi dìu nàng ngồi lên ghế.
Bà lão vận y phục vàng chờ nữ thần y ngồi trên ghế và cài nút áo xong dùng một giọng nói tràn đầy tình cảm nói với nàng:
- Cô nương được người trong giang hồ gọi là thần y đúng không? Họ bảo y thuật của cô rất cao có thể cứu được người vừa tắt thở, ai gia có thể trò chuyện với cô được không? Nữ thần y nghe bà lão tự xưng “ai gia,” biết chính là Hiếu Trang. Mãi đến lúc này Tô ma ma và hai cung nữ mới nghe được giọng nói của nữ thần y, một cô gái thanh xuân trẻ đẹp, giọng nói nghe cũng hay như tiếng chim hót, thanh thản từng chữ:
- Bà là thái hoàng thái hậu muốn nói lời gì không ai có thể cản bà được.
Lời của nữ thần y khiến bầu không khí trong phòng yên lặng đến rợn người. Tô ma ma là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó, quát lên:
- Tiểu a đầu, mi không được gọi thái hoàng thái hậu bằng “bà!” Thái hoàng thai hậu đại từ đại bi với mi, bảo chúng ta nhổ kim trên mình mi, kế đó người còn ban áo cho mi để mi đỡ run vì lạnh, cũng ban ghế cho ngồi, mi thật có phước ba đời mới gặp được người.
Tô ma ma dứt lời, trong mắt nữ thần y ánh lên những tia bi phẫn, nhìn thẳng Hiếu Trang nói:
- Dân nữ đa tạ thái hoàng thái hậu đã lo cho sức khỏe của dân nữ, cũng không bắt dân nữ phải quỳ hành lễ tham bái với bà, còn thí tọa cho dân nữ và áo choàng, nhưng dân nữ sẽ không vì vậy mà có hảo cảm với bà, người ta nói trước khi con chồn ăn thú vật mà nó bắt được nó cũng chảy nước mắt. Hơn nữa nếu thái hoàng thái hậu thật sự là người lương thiện đã không gây ra chiến tranh, giết chết hai vạn người trong hội chúng tôi.
Hiếu Trang lần chuỗi Phật nói:
- Triều đình làm vậy là vì muốn thống nhất đất nước, tất cả cũng đều vì đời sống của bá tánh.
Nữ thần y mỉm cười nói:
- Hay cho câu vì đời sống của bá tánh nhưng bà có biết câu nói đó của bà mâu thuẫn lắm không? Bà có biết quân đội của bà đã giết bao nhiêu bá tánh vô tội ở hồi cương không? Không nói đến những người trong hội chúng tôi, hằng năm, triều đình của bà đều xua binh đánh các bộ lạc hồi cương đơn giản chỉ vì các bộ lạc không nạp cống phẩm cho triều đình đúng thời hạn. Như vậy là cần chánh, thương dân sao? Binh lính của bà tràn vào các doanh trại vùng hồi cương bắt phụ nữ Duy Ngô Nhĩ, cưỡng hiếp rồi sát hại họ, cũng sát hại vô số trẻ em và người lớn tuổi, số người chết vì binh lính của bà kiếp này bà có đếm cũng không thể nào đếm xuể được. Triều đình của bà như vậy là tốt, là cần chánh thương dân sao?
Hiếu Trang nhìn cô gái trẻ trung đang ngồi trước mặt mình, một khuôn mặt kiều diễm chứa đầy sinh khí. Một khuôn mặt trái soan, đôi mắt linh hoạt với nụ cười ngọt sớt cho thấy nàng là một cô gái can trường, mặc dù đang bị thương đầy mình nhưng đối với nàng chẳng nghĩa lý gì khi nụ cười của nàng ấm cúng như mùa xuân, cặp mắt của nàng long lanh như thu thủy. Hiếu Trang nói:
- Thật không ngờ đối với trị quốc cô nương là nữ giới cũng có nhận thức.
Nữ thần y lắc đầu, thu nụ cười lại nói:
- Cần gì phải là đàn ông mới có thể nhận thức? Những người dân chúng tôi luôn sống trong cảnh nghèo đói vì sự áp bức của triều đình bà đã khiến chúng tôi ai cũng hiểu các người chưa từng có một hoàng đế tốt, ngay cả đứa trẻ lên ba cũng hiểu được điều đó.
Hiếu Trang im lặng nhìn nữ thần y, trong lòng Hiếu Trang có biết bao điều muốn nói với người con gái trước mặt mình, quá trình mở rộng và hoàn thiện lãnh thổ của một nước... nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Hiếu Trang không làm sao bày tỏ hết ý được nên chỉ nhìn nữ thần y, nhẹ nhàng nói:
- Cô nương và người của cô suy nghĩ như thế vì hằng ngày các người sinh hoạt đơn giản, các người không hiểu thế nào là đạo lý “Sức mạnh tổng hợp quốc gia” hay còn gọi là “Thực lực quốc gia,” là một khái niệm trong lĩnh vực mở rộng lãnh thổ của một nước, khiến cho một nước trở nên hùng mạnh phải dựa trên nền tảng xâm lược và chiến tranh.
Nữ thần y tiếp tục lắc đầu nói:
- Đúng là dân nữ không hiểu tại sao triều đình của bà lại đàn áp và giết hại bá tánh, đúng là ở hồi cương người dân chúng tôi đều rất đơn thuần nhưng cũng vì thế mà đời sống của chúng tôi rất vui vẻ. Chúng tôi yêu chuộng hòa bình, ở đại mạc, trên thảo nguyên, đi đâu cũng tự do tự tại, ban ngày hái hoa chăn dê, tối đến xem sao thưởng trăng, được ở bên người mình yêu, chúng tôi tin tưởng đó mới chính là một cuộc đời vui vẻ nhất của mỗi một con người.
Lời của nữ thần y khiến Hiếu Trang bồi hồi, ngồi im như tượng, mắt nhìn thẳng nữ thần y. Hiếu Trang nhớ lại lúc xưa mình cũng từng có một khoảng thời gian như lời của nữ thần y…
Hiếu Trang còn đang nghĩ đến chuyện quá khứ, nữ thần y tiếp:
- Được tự do tự tại không phải gò bó với những khuôn phép được đặt sẵn đó mới là vật quý báu nhất trong thiên hạ. Hoàng cung này so với thảo nguyên của chúng tôi và sông nước vùng Giang Nam chẳng qua chỉ là một cái lồng bằng vàng. Hằng ngày bà sống trong cái lồng bằng vàng này được vui vẻ hay sao?
Hiếu Trang tiếp tục thấy lòng đau nhói, có một cái gì đó lay động trong lòng. Cảnh cũ tự nhiên hiện lên trong đầu Hiếu Trang… Ngày xưa bà cũng từng có những chuỗi ngày sống vui vẻ trên đại mạc như nữ thần y. Hằng ngày bà cùng một chàng trai đùa vui trên những con đường nhỏ đầy sỏi, đá và cát bụi. Hai người đã lớn lên trong cái nắng, cái gió của vùng đông bắc. Những lần hai người ngồi trên ngựa xem sao thưởng trăng, rồi săn bắn, hái hoa… đếm không hết được. Thế nhưng chính khi khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại, niềm hạnh phúc mới chớm nở thì bà lại bị gả cho người ta. Hiếu Trang nén tiếng thở dài, tự nhủ bây giờ bà còn nghĩ đến chàng trai đó và những kỷ niệm xưa để làm gì? Cơn giông bão trong lòng cũng như trời đất ấy đã trở thành dĩ vãng, một dĩ vãng quá xa xưa rồi...
Hiếu Trang hít nhẹ một hơi để trấn tĩnh tâm trạng u buồn, nhìn nữ thần y nói:
- Ai gia hiểu ý cô nương. Nhớ lúc còn nhỏ ai gia cũng có một khoảng thời gian rong ruổi thảo nguyên như cô. Khi đó người trong bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm thường hay khen ta thông minh, tám tuổi đã có thể vẽ tranh, ngâm thơ, cưỡi ngựa đi săn. Dầu là con gái nhưng a mã đối với ta thương mến hơn các người con khác của người, thường dẫn ta cùng đi săn với người, a mã còn cho ta trèo lên ngồi trên con ngựa yêu quý nhất của người nữa. Sau khi trở thành trắc phúc tấn ta chẳng khác nào cá chậu chim lồng. Khi nhập cung trong triều ai cũng vô cùng nghiêm khắc với ta. Ta phải tuân theo luật lệ hậu cung, không được tùy ý cười, không được vô cớ khóc, không được phép bộc lộ thương ghét, không được quyền làm việc tùy theo ý mình. Sau này trở thành thái hoàng thái hậu mọi việc còn tệ hơn. Biết bao nhiêu lễ nghĩa trong cung, ta phải tuân theo nề nếp, để kiến lập phong độ của một nhiếp chính vương, khí độ của một mẫu nghi thiên hạ, để các quần thần kính trọng, ai cũng sợ ta, khúm núm trước mặt, quỳ mọp xuống bái lạy ta.
Nữ thần y chờ Hiếu Trang nói xong, nói:
- Nhưng bà không vui vẻ, tất cả những chuyện bà vừa kể bà đều đã làm được, quyền thế, phú quý, được người khác kính sợ. Nhưng dân nữ nhận thấy đời sống của bà lạnh như đá, không có tình yêu, ở trên thế gian này bà là người buồn tẻ nhất.
Lời của nữ thần y thanh thoát nhưng mạnh mẽ, nàng nói nhanh như dòng suối chảy mạnh qua đống đá sỏi giữa khe sơn. Hiếu Trang nhắm mắt lại như để nghe nỗi sầu bủa vây, một lát sau, Hiếu Trang chậm rãi mở mắt ra, nói:
- Xem chừng ngoài Tô ma ma chỉ có cô nương có thể xem thấu trái tim ai gia, vậy thì ở trước mặt cô ai gia không cần làm thái hoàng thái hậu, ai gia muốn làm một người bạn của cô được chăng?
Nữ thần y lắc đầu:
- Chúng ta là hai người với hai ý tưởng hoàn toàn trái lập nhau nhưng bà có lời gì muốn nói với dân nữ cứ nói.
Hiếu Trang nói:
- Ai gia phải làm thế nào cô nương mới đồng ý chữa bệnh cho hoàng thượng? Hoàng thượng chỉ là một đứa trẻ, những chuyện triều đình đã làm với bất kỳ người nào ngài vốn vô can. Cô hãy xem ngài như bao đứa trẻ mà cô đã từng chữa bệnh. Sau khi ngài lành bệnh, ai gia bảo đảm với cô, triều đình sẽ không còn mang quân tiến đánh hồi cương, ngài cũng sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt mang lại hạnh phúc cho bá tánh.
Ðối với nữ thần y trận đánh Nam lộ Thiên Sơn giống như một lưỡi dao sắc nhọn cắt cuộc đời nàng ra làm hai mảnh một cách khốc liệt, thẳng thừng. Mười sáu năm nay, những ngày tháng bình yên, vui vẻ, hạnh phúc... đều toàn bộ trở thành quá khứ. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, nàng mất tất cả. Tất cả đều không còn nữa, tất cả đều không tồn tại nữa. Ðón tiếp nàng là nỗi đau thương vĩnh viễn không ngừng và một tương lai mịt mờ không biết trước được. Giây phút nàng nhìn Tần Thiên Nhân rời khỏi nàng, lúc nào cũng rõ ràng như thể mới xảy ra ngày hôm qua.
Gương mặt nữ thần y mang đầy vẻ bi thương, khe khẽ lắc đầu nói:
- Từ khi người Mãn của bà nhập quan cho đến nay đã hứa hẹn với bá tánh rất nhiều điều nhưng đã có người nào thực hiện được những lời hứa đó? Những người cầm quyền của triều đình bà không hề đặt nhân nghĩa đi đầu, không hề đặt lợi ích của dân cao hơn lợi ích bản thân. Triều đình của bà đã đốt rất nhiều sách Nho, cấm học sinh đọc sách Nho. Triều đình của bà cho rằng những tư tưởng Nho giáo là yếu nhược, phủ nhận một hoàng đế tốt là một hoàng đế cai trị bằng lễ nghĩa và đạo đức. Các người đề xướng vũ lực, dùng mệnh lệnh để ép bức dân, dùng hình phạt để quản lý dân, các người cho như vậy có thể giảm được phạm pháp nhưng các người có biết làm như vậy những người phạm pháp không hề biết xấu hổ, nhục nhã? Đạo đức kinh nói một hoàng đế tốt là một người dùng đạo đức để hướng dẫn chỉ đạo những người phạm tội, dùng lễ nghĩa để giáo hóa họ, làm như vậy chẳng những người phạm tội hiểu được thế nào là nhục nhã khi phạm tội còn cam tâm tình nguyện sửa chữa sai lầm.
Hiếu Trang im lặng trước những lời nói của nữ thần y, nhủ bụng cô gái này quả thật không sợ đứng trước mặt những người của triều đình biểu đạt tư tưởng của mình.
Nhưng Tô ma ma không giữ được bình tĩnh, quát lên:
- To gan! Mi không được xuất khẩu cuồng ngôn trước mặt thái hoàng thái hậu! Mi tưởng mi là ai? Một dân nữ nhỏ nhoi, nhà ngươi mà biết cách trị quốc sao?
Nữ thần y nhìn Hiếu Trang nói:
- Dân nữ không biết cách trị quốc nhưng dân nữ biết người như thế nào mới được gọi là một hoàng đế tốt. Tất cả hoàng đế của Thanh triều các người đều hạ lệnh đốt Đạo Đức Kinh, cho rằng được thiên hạ được lòng dân chỉ cần dùng đao kiếm. Nhưng trị quốc phải đề cao phẩm chất và học thức bằng không tuy có lấy được thiên hạ cũng sẽ không trị được thiên hạ.
Lời nữ thần y như gáo nước lạnh tạt vào mặt Tô ma ma, làm cho mặt mày Tô ma ma tím ngắt, đôi mắt như nảy lửa nói:
- Mi thật hỗn láo! Hoàng đế tốt hay không tốt là do mi nói sao? Mi có tư cách gì bàn luận hoàng đế đáng làm việc gì, không đáng làm việc gì? Căn cứ theo luật lệ đại Thanh hậu cung can chánh có thể bị xử tử, mi thậm chí chẳng phải hậu cung, một thường dân lại cả gan dám bàn chuyện trị quốc, nói những lời quấy nhiễu triều chánh?
Nữ thần y vẫn nhìn Hiếu Trang, bình thản trả lời Tô ma ma:
- Cung nữ của bà vừa mới nói hậu cung không được can chánh vậy thái hoàng thái hậu bà chẳng phải hậu cung sao? Hằng ngày thái hoàng thái hậu bà đều ở trong đại điện nhiếp chính nếu phải đem ra xử trảm để làm gương cho thiên hạ thì không phải xử trảm bà trước hay sao?
Lời của nữ thần y khiến Tô ma ma nhất thời im lặng, chỉ có Hiếu Trang bị phản ứng quá nhanh mà vẫn bình tĩnh nói:
- Sáng nay ai gia đến tìm cô không phải bàn vấn đề trị quốc, ai gia chỉ muốn cô chữa bệnh cho hoàng thượng.
Tô ma ma nghe Hiếu Trang nói, lấy lại được bình tĩnh, nói:
- Mi nhất định phải chữa bệnh cho hoàng thượng vì mi không có lựa chọn khác!
Tô ma ma nói thật mạnh mẽ, môi cong lên nở một nụ cười khinh bỉ, sau đó rút trong tay áo một xấp giấy ném vào mặt nữ thần y.
Nữ thần y nhìn xấp giấy đang nằm trên sàn nhà ngay bên dưới chân nàng, thấy đó chính là bản danh sách của những thành viên trong Đại Minh Triều. Nữ thần y nhìn những cái tên quen thuộc, lại nhìn Hiếu Trang, nhủ bụng sáng nay Hiếu Trang tới đây sẽ không dễ dàng ban nàng cái chết, vì ban nàng cái chết, là dành cho nàng cảm tình nhân nhượng rồi, mà bề ngoài Hiếu Trang trông rất hiền từ nhưng bên trong hoàn toàn chẳng phải một người hiền từ, bằng chứng là bản danh sách đang nằm trên sàn nhà chính là điều kiện bắt nàng phải chấp thuận. Bằng không, nếu nàng không chịu chữa bệnh cho Khang Hi… Nữ thần y nghĩ tới đây ngẩng lên nhìn Hiếu trang mỉm cười nói:
- Tiểu nữ có lựa chọn khác.
Hiếu Trang lắc đầu nói:
- Cô nương nghĩ nếu cô tự sát để không phải chữa bệnh cho hoàng thượng thiên hạ sẽ trở về tay đại Minh sao? Cô nương là một người tri tình hiểu lý hãy nghĩ thử xem, nước không thể một ngày không vua, ngộ nhỡ hoàng thượng chẳng may băng hà, người Mãn chúng tôi sẽ không vì vậy mà trở ra quan ngoại, chúng tôi sẽ tìm một hoàng đế khác kế vị. Nhưng nếu cô đồng ý chữa bệnh cho hoàng thượng, khi ngài lành bệnh, ngài sẽ vì ân cứu mạng của cô tha cho gia quyến những người trong hội phục Minh. Lại nữa hoàng thượng có thể trong ba năm giảm thuế tô, xuất kho cứu Hoàng Hà. Cô hãy suy nghĩ kỹ lời ai gia, bản danh sách đang nằm ngay bên dưới chân cô toàn bộ có bao nhiêu tù nhân? Nếu mỗi một tù nhân trong đó đều bị đem ra pháp trường chấp pháp, gia quyết bị tru di cửu tộc, sẽ có bao nhiêu người chết theo hoàng thượng và cô?
Từng khuôn mặt những người trong hội thay nhau hiện lên trong đầu nữ thần y, khiến cho lòng nàng nổi lên một cảm giác đau khổ, hai mắt bắt đầu ngấn lệ.
Hiếu Trang nói tiếp:
- Thêm vào đó nếu triều đình buộc phải tìm người kế vị chắc cô nương cũng biết người đó là ai.
Nữ thần y im lặng.
Hiếu Trang thở dài nói:
- Ngao Bái là một người nham hiểm, ác độc, coi mạng người như rơm rác. Cách sống xa hoa, tiêu xài lãng phí của hắn không ai mà không biết tới. Cô nương hẳn có nghe câu "cái hoàng đế có Ngao đại thần cũng có, còn cái hoàng đế không có chưa chắc Ngao đại thần không có.” Ngao Bái cũng là người đặt ra "Nghị tội ngân,” khiến cho những quan viên phạm tội tham nhũng có thể dùng ngân lượng để chuộc tội, tội càng cao, số bạc nén càng cao, cho dù tội có lớn tới đâu cũng không bị buộc tội. “Nghị tội ngân” của hắn đã khiến cho quan lại ngày càng nhũng nhiễu. Ngao Bái đã là một người như thế thì luận nhân, đức, nghĩa, gã không có điểm nào xứng đáng làm chân mạng thiên tử.
Nữ thần y vẫn giữ im lặng.
Hiếu Trang nhìn nữ thần y với ánh mắt dịu hiền, nói rất ôn tồn:
- Trái lại bấy lâu hoàng thượng theo cha con Sách đại nhân học cách đối nhân xử thế khiêm tốn giữ lễ. Chắc cô nương cũng đã nghe nói Sách Ngạch Đồ là một viên quan nổi tiếng toàn triều với tính tình hào hiệp, trượng nghĩa, có lòng nhân ái, ngài tuyệt nhiên không để hoàng thượng nuôi dưỡng thói kiêu ngạo.
Nữ thần y vẫn không trả lời Hiếu Trang, nàng khẽ cúi đầu nhìn bản danh sách như đang đăm chiêu nghĩ ngợi những lời nói vừa rồi của Hiếu Trang. Hiếu Trang thấy nữ thần y im lặng suy nghĩ lời mình, cả mừng đưa tay lên vỗ một tiếng. Từ ngoài phòng một cung nữ mang một chiếc hộp gấm đỏ bước vào đưa Hiếu Trang. Hiếu Trang cầm chiếc hộp nói:
- Ai gia cho cô thời hạn một cây nhang để suy nghĩ những lời vừa rồi của ai gia, nếu cô đồng ý thì tốt, còn không hãy mở chiếc hộp này, ai gia sẽ ở bên ngoài chờ quyết định sáng suốt của cô.
Trước khi đứng lên khỏi ghế, Hiếu Trang bắt mạch được chút tình cảm cuối cùng của nữ thần y, nói thêm:
- Nếu ai gia là cô, ai gia sẽ không nhẫn tâm nhìn cảnh những tù binh và gia quyến của họ cùng chết với ai gia. Ai gia mong cô cho họ được sống. Ai gia biết một người rất quan trọng với cô cũng ở trong số tù binh đó, do đó cô cần phải đồng ý với ai gia, không phải chỉ để bảo vệ hắn, bảo vệ gia quyến các tù binh trong hội phục Minh mà còn bảo vệ bách tính.
Hiếu Trang dứt lời đứng dậy đặt hộp gấm lên chiếc ghế phủ đầu rồng rồi ra khỏi phòng, Tô ma ma và các cung nữ cũng theo Hiếu Trang.
Mọi người đi rồi, chỉ còn lại một mình nữ thần y, nàng cúi xuống nhặt xấp giấy lên, nhìn những cái tên trên giấy mà trái tim nàng đau như dao cắt, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi đều, tuy không nhiều như hôm qua nhưng cũng đủ khiến cung Khôn Ninh chìm trong bầu không gian mờ mờ ảo ảo. Sau khi khóc lóc một hồi, nữ thần y đưa mắt nhìn chiếc hộp gấm nằm chỏng chơ trên ghế. Nàng đi đến với tay cầm chiếc hộp lên, mở ra, bên trong là một tấm lụa trắng đặt cạnh một cuộn vải vàng, nàng mở cuộn vải, thấy chính là chiếu chỉ đã được viết chỉ là chưa đóng ngọc tỷ. Nữ thần y lướt mắt thấy trong chiếu chỉ ghi những điều Hiếu Trang đã nói sẽ làm sau khi nàng chữa bệnh cho Khang Hi: “Lập ra tân pháp, thân dân sự, trọng thân thần, dù là Hán thần...Tuân theo nguyên tắc kiến tạo quốc phú binh cường...Tu pháp chế, đãi hiền lương, tuyển luyện sĩ, tập chiến đấu…Chú trọng Hán văn, quan tâm truyền thống cổ xưa...”
Nữ thần y đọc qua chiếu chỉ một lần nữa rồi buông cuộn vải nhìn bản danh sách. Nước mắt cứ trào ra giàn giụa trên khuôn mặt sầu não. Nữ thần y đau khổ cùng cực, nhắm mắt lại ôm đầu tóc rũ rượi trông thật thiểu não.
Sau thời hạn một cây nhang, Hiếu Trang cùng Tô ma ma và hai cung nữ trở lại sảnh phòng tìm nữ thần y, khi này ngoài trời tuyết chỉ còn rơi nhè nhẹ, tuyết mới hòa mớ tuyết cũ dưới đất phủ thành tấm thảm trắng dày một tấc.
Bốn người băng qua khu vườn thủy trúc để lần đến chính sảnh. Trong vườn có trồng một cây phong trụi lá, trên tán lá chỉ còn đúng một chiếc lá đỏ. Hiếu Trang dừng một chút nhìn chiếc lá cuối cùng không chịu buông xuôi theo định mệnh, sau đó tiếp tục cất bước.
Hiếu Trang đi trước, Tô ma ma và hai cung nữ theo phía sau. Chân Hiếu Trang mang giày đế chậu nên không đi được nhanh, hơn nữa dưới đất còn có tuyết rơi khiến mặt đường rất trơn. Tô ma ma và hai cung nữ giữ lễ đương nhiên không vượt qua mặt Hiếu Trang, nhưng cũng vì vậy mà ba người cảm giác đoạn đường hướng tới căn sảnh thật là trùng trùng điệp điệp, dài đăng đẵng như thể không bao giờ ngưng lại. Trước mắt Tô ma ma lúc nào cũng phảng phất hình ảnh ba thước lụa trắng và nữ thần y từ từ nắm lấy tấm lụa vứt lên thành gỗ trên trần nhà. Nghĩ đến Khang Hi sẽ không thể lành bệnh và tệ hơn nữa sẽ chết, đầu óc Tô ma ma căng thẳng, chưa bao giờ Tô ma ma chịu đựng cảm giác khó chịu như thế trong đời.
Bốn người im lặng bước từng bước như những bóng ma thầm lặng. Mặc dù cả tám đôi chân nhưng không khí vẫn giữ yên đến nghẹt thở.
Khi bốn người đến trước căn sảnh, Hiếu Trang dừng lại ra hiệu Tô ma ma khoan hãy mở cửa.
Hiếu Trang đứng bên ngoài hành lang nhìn qua khe cửa thấy nữ thần y đang ngồi trên ghế cởi áo choàng lông thú xuống nửa lưng, nàng lấy tay sờ lên những vết bầm tím trên vai và cổ nàng. Tuy Hiếu Trang không nhìn thấy mặt nữ thần y nhưng bà vẫn có thể cảm giác được những quằn quại đau đớn trên mình nàng, ruột gan Hiếu Trang như đau thắt lại như chính nỗi đau của bà. Nếu không vì bất đắc dĩ, Hiếu Trang nhủ bụng bà cũng không bảo bọn nô tài dùng đến hạ sách tra hình người con gái chỉ đáng tuổi con mình.
Tô ma ma trông thấy nữ thần y vẫn còn sống, cũng vô cùng mừng rỡ, hai mắt sáng quắc lên như hai vì sao rực rỡ.
Hiếu Trang quan sát nữ thần y một chút, phẩy tay ra hiệu Tô ma ma mở cửa, cung nữ vận y phục tím là người vào phòng sau cùng, thuận tay khép cửa lại.
Trong phòng im thít chỉ có tiếng giày của Hiếu Trang lộp cộp vang lên xé bầu không khí yên lặng não nề. Hiếu Trang ngồi vào chiếc ghế phủ đầu rồng nói:
- Cô nương vẫn còn ngồi đây, ai gia xem chừng cô đã có câu trả lời với ai gia.
Nữ thần y cài lại nút áo nói:
- Ngoài những điều ghi trong chiếu chỉ dân nữ còn có ba điều kiện, thái hoàng thái hậu hứa với dân nữ, dân nữ sẽ lập tức chữa bệnh cho hoàng thượng.
Hiếu Trang như được trút gánh nặng, đôi mắt sáng tinh nhưng nén vẻ vui mừng nói:
- Cô nương nói ai gia nghe thử xem sao.
Nữ thần y lắc đầu:
- Dân nữ cần ghi nhận lại.
Hiếu Trang dùng ánh mắt hiền hòa, bao dung, thân thiết nhìn nữ thần y:
- Cô nương đang lo ai gia nuốt lời phải không? Được, cô nương muốn làm một người chu đáo ai gia hiểu, Tô ma ma, bà đi lấy giấy bút mang lại đây.
- Vâng.
Tô ma ma ra ngoài, một lát sau mang vào một cuộn giấy vàng, nghiên mực và bút. Hiếu Trang nói:
- Mời cô nương, Tô ma ma sẽ thảo chỉ, sau đó ai gia nhờ hoàng thượng phê chuẩn rồi đóng mộc thông cáo thiên hạ.
Hai cung nữ cầm hai đầu cuộn giấy căng ra cho Tô ma ma đứng ở giữa cầm bút để viết.
Nữ thần y nói:
- Điều thứ nhất dân nữ muốn những bài học trong quốc tử giám từ nay về sau sẽ được bổ sung Hán văn, Tứ Thư, Ngũ Kinh, Sử ký, Hán thư, Tư Trị Thông Giám, đồng thời cũng học cách trị quốc trong quyển Binh Pháp trị quốc. Ngoài ra dân nữ cũng muốn thái hoàng thái hậu triệu mệnh thu hồi sách cấm, các văn tản của Khổng phu tử, xây lại tượng các nhà văn, nhà sử thi người Hán đã bị triều đình của bà phá hủy, tập hợp các thư từ từng lưu lạc trong chốn dân gian lại, trùng tu miếu Khổng phu tử, khuyến khích trẻ em nghèo đi học, tặng sách vở cho các em. Còn nữa, những người không chịu vào triều làm quan triều đình không được miễn cưỡng họ.
Hiếu Trang gật đầu. Tô ma ma bèn viết vào cuộn vải: “...Triều đình sẽ dùng Nho giáo như Tam Cương Ngũ Thường, Trung Hiếu Tiết Nghĩa dùng làm nền tảng trị quốc cũng đều phải được dạy trong quốc tử giám. Từ nay những cuộc thi khoa cử phải đặt ra kỷ cương, không được làm trái kỷ cương, không được thi đỗ vì quen biết với quan thần trong triều, tất cả phải công bằng. Bắt đầu từ nay tất cả những học sinh tham gia hội thi, không được gặp mặt quan giám thi, hay người thân của các quan giám thi, càng không được tự xưng người quen quan giám thi, càng không được lấy thi cử tư thông kết đảng, chiêu mộ nhân tài riêng. Sau này sau mỗi kỳ thi, sĩ tử trúng tuyển, triều đình phải theo tài năng từng người bổ nhiệm, triều đình dùng tài phải thật công minh, như vậy mới có thể làm cho người có tài, học giả nghèo khó không bị chôn vùi.”
Tô ma ma viết xong, Hiếu Trang nói:
- Khổng Tử là ngọc quý của con cháu Hoa Hạ, ai gia nhất định sẽ phát huy truyền thống đạo đức Hoa Hạ, chỉnh sửa hết những cấm vận của các hoàng đế trước, tất cả các phân biệt chủng tộc, thù hằn lẫn nhau toàn bộ cho về quá khứ. Những người có học nhưng không chịu làm quan như Nghiêm Hồng Đạt ai gia vẫn sắc phong làm thầy trong quốc tử giám, khi nào ông ta thay đổi cái nhìn với triều đình, sẵn sàng chịu vào quốc tử giám ai gia sẽ cho người đi rước ông ta đến kinh thành.
Nữ thần y cúi đầu hạ bái:
- Dân nữ thay mặt Nghiêm phu tử đa tạ thái hoàng thái hậu.
Nữ thần y nói rồi ngẩng lên, nhờ Tô ma ma mang những điều vừa viết lại cho nàng xem, sau khi xem xong và hài lòng, nàng tiếp:
- Điều kiện thứ hai của dân nữ, dân nữ muốn tất cả những tù binh ở hồi cương và Đồng sơn được trả tự do.
Hiếu Trang suy nghĩ lời này, một lúc sau nói:
- Ai gia sẽ thả họ ra, trừ một người.
- Các người không được giết huynh ấy!
- Cô nương an tâm, ai gia sẽ tha mạng hắn. Nhưng ai gia không trả tự do cho hắn, ai gia không thể thả hổ về rừng được.
Lời của Hiếu Trang như lưỡi dao cắt từng thớ thịt trên mình nữ thần y, nàng nghe những lời này mà ruột gan đau thắt, nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt tiều tụy.
Hiếu Trang yên lặng ngồi trên ghế nhìn cô gái mong manh như một cành liễu, nước mắt của cô gái đó cứ tuôn dài lên má trông thật thiểu não, nói:
- Hay là như thế này, cô nương dùng mạng của cô đổi mạng hắn, ai gia sẽ trả tự do cho hắn, thế nào?
Nữ thần y gật đầu dễ dãi:
- Chỉ cần huynh ấy sống dân nữ có chết cũng không hối tiếc.
Hiếu Trang lắc đầu:
- Không phải. Ai gia không phải muốn cô chết. Sau khi cô chữa bệnh cho hoàng thượng ai gia muốn cô tiếp tục sống, chăm sóc ngài, cô phải thề với ai gia không được tự sát, ai gia muốn cô đồng ý ở lại trong cung suốt đời.
Nữ thần y mơ hồ hiểu được ý đồ của Hiếu Trang nhưng trước tình thế này nàng chỉ có thể gật đầu.
Hiếu Trang thấy nữ thần y gật đầu cũng mỉm cười gật đầu, sau đó nói:
- Tốt lắm, ai gia sẽ nhờ hoàng thượng đóng mộc phê chuẩn thả tất cả tù binh ra ngoài, còn điều kiện thứ ba của cô là gì?
- Dân nữ muốn thủ cấp Khẩu Tâm!
Nữ thần y nói rất kiên quyết.
Tô ma ma sửng sốt đứng như trời trồng trước điều kiện cuối cùng của nữ thần y, tay cầm bút như bị đông cứng lại nhưng Hiếu Trang thản nhiên gọi:
- Người đâu!
- Có nô tài!
Hai tên lính đứng gác ngoài phòng nghe gọi chạy vào quỳ chờ lệnh, Hiếu Trang nói:
- Đem đầu tham tướng giáp lạc chương kinh đến đây cho ai gia!
- Dạ!
Tô ma ma nghe vậy khuôn mặt càng đầy vẻ kinh hãi.
Tối hôm đó Tiêu phong về phủ Viễn, đáng lẽ còn một ngày nữa chàng mới về nhưng chàng thu xếp công việc cho xong để được về kinh thành sớm hơn, chàng nhớ nữ thần y, nhớ nàng đến sắp phát ốm lên. Nàng thật tội nghiệp, nhan sắc, thân hình đều xinh đẹp, còn trẻ vậy mà đã trải bảy nổi ba chìm trên đuờng đời rồi!
Tiêu Phong vừa đặt chân qua cổng liền thấy Tô Khất và Nhạc Chung Kỳ đang ngồi trong sảnh chờ chàng. Tiêu Phong lấy làm lạ khi hai người tướng của chàng tìm chàng trong lúc khuya khoắt thế này.
Tô Khất và Nhạc Chung Kỳ thấy Tiêu Phong vào, bèn đứng dậy vòng hai tay qua khỏi đầu hướng về phía Tiêu Phong cung kính cúi thưa:
- Tham kiến phủ Viễn tướng quân.
Tiêu Phong cho hai người miễn lễ, mời hai người ngồi, chàng cũng ngồi vào bàn.
Nhạc Chung Kỳ và Tô Khất nhìn nhau, người này thầm bảo người kia hãy mở lời trước. Cuối cùng, Tô Khất quyết định chàng sẽ là người lên tiếng mang lại tin buồn cho Tiêu Phong, nhưng thay vì nói chuyện Khẩu Tâm, Tô Khất lại nói chuyện nữ thần y đã bị đưa vào cung trước tiên.
Nhưng Tô Khất không hiểu tin tức này đối với Tiêu Phong còn tệ hơn tin tức của Khẩu Tâm, nên chàng vừa nói xong, Tô Khất thấy Tiêu Phong bật dậy khỏi ghế đi tới đi lui trong sảnh.
Quả thật tự đáy lòng Tiêu Phong có một tiếng nói không ngừng rống lên: “nàng sẽ xảy ra chuyện!”
- Ta phải vào cung! - Tiêu Phong vừa đi vừa kêu lên - Ta phải ngay lập tức nhập cung diện kiến thái hoàng thái hậu, nàng ấy không khéo ăn nói sẽ đắc tội với Tô ma ma!
Tô Khất đứng lên nói:
- Ngài không có thánh dụ của thái hoàng thái hậu truyền triệu vào hậu cung không thể tự tiện vào đó.
Tiêu Phong vẫn không dừng chân, chàng vẫn trong trạng thái kinh hoàng, thất sắc, ôm lấy đầu nói với giọng run run:
- Ta biết, ta phải làm sao bây giờ?
Tô Khất thấy thần sắc Tiêu Phong hết sức bất an, bước lại gần Tiêu Phong nói:
- Tướng quân, ngài bình tĩnh lại, nàng ấy đã vào cung từ hôm qua, cũng đã đồng ý chữa bệnh cho hoàng thượng.
Tiêu Phong đứng sững lại khi nghe Tô Khất nói Hiếu Trang đã thành công thuyết phục được nữ thần y chữa bệnh cho Khang Hi, việc mà trong những ngày qua chàng tìm đủ mọi cách cũng không lay chuyển được nàng.
Tô Khất thấy Tiêu Phong bình tĩnh trở lại, cũng đứng lại và khe khẽ thở ra, chàng tự khen mình khôn lanh, không nói ra việc nữ thần y bị Tô ma ma dụng hình thê thảm ra làm sao cho Tiêu Phong nghe. Bằng không…Tô Khất cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra? Hoặc Tiêu Phong cho người đốt cung Khôn Ninh, hoặc san bằng cả hoàng cung… Tô Khất khẽ rùng mình, chàng cũng nhớ lại lúc chàng mang đầu của Khẩu Tâm vào cung Khôn Ninh cho nữ thần y xem, chàng thấy nàng rất cứng rắn. Ngoại trừ tâm hồn, thân thể dường như không còn biết đau đớn là gì nữa, mặc dù bị thương khá nặng, xương thịt nhừ tử, toàn thân đẫm máu.
Tô Khất nghĩ tới đây nghe Tiêu Phong thở ra một hơi dài thườn thượt. Tô Khất trố mắt ngạc nhiên:
- Tướng quân, mạt tướng đã nói nàng ấy không hề gì sao ngài vẫn còn lo lắng không yên?
Tiêu Phong lại tiếp tục thở dài, đúng là chàng đang lo lắng đến độ không tìm được từ để nói, một hồi sau mới thiểu não lên tiếng:
- Ta sợ tam mệnh đại thần biết được nhược điểm của ta là nàng ấy, sẽ ở trong cung tìm cách hãm hại nàng ấy hoặc dùng nàng ấy uy hiếp ta.
Tiêu Phong nói rồi trong đầu chàng hình dung tới cảnh nữ thần y từ đây về sau chỉ có một thân một mình trong cung, không có ai bầu bạn, bảo vệ, chăm sóc, chàng vừa nghĩ tới là thấy đau đớn trong từng làn da thớ thịt. Tiêu Phong nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc không tìm được cách nào có thể đưa được nàng xuất cung bèn quay sang tự trách bản thân chàng, rằng đêm trước đã không nghe theo nàng cùng nàng bỏ lại tất cả những chuyện thị phi trong quan trường để ra đi tìm một bầu trời riêng cho hai người. Bây giờ mọi chuyện đã trễ, nếu có sức mạnh nào có thể khiến thời gian trôi ngược lại, chàng bằng lòng trả mọi giá để thời gian trôi ngược lại!
- Ta phải làm sao bây giờ?
Tiêu Phong lại thảng thốt kêu lên, mặt đầy vẻ nóng ruột và buồn rầu.
Tô Khất nắm cánh tay Tiêu Phong kéo Tiêu Phong lại đằng bàn nói:
- Ngài đừng quá nóng ruột, ngồi xuống đã, ngài có nóng ruột cũng không làm gì được. Mạt tướng nghĩ chúng ta nên tin tưởng vào bản lĩnh của thái hoàng thái hậu, bà sẽ có cách bảo vệ nàng ấy. Nàng ấy còn phải chữa bệnh và theo dõi bệnh tình của hoàng thượng, thái hoàng thái hậu sẽ không để nàng ấy xảy ra chuyện. Nàng ấy nhất định không sao.
Tiêu Phong gật gật đầu, chậm chạp ngồi trở lại ghế.
- Nàng ấy nhất định không sao.
Tô Khất lặp lại một cách khẳng định, cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tiêu Phong. Nhưng vừa ngồi xuống, trong đầu Tô Khất cũng nghĩ đến việc nữ thần y một thân một mình trong cung, một suy tư u uẩn hiện lên trong đầu chàng, những ngày tháng sắp tới nàng sẽ gặp những điều bất hạnh xảy ra, viễn cảnh tương lai u tối sẽ diễn ra trong suốt cuộc đời còn lại của nàng. Tô Khất tự nhiên thấy thương nàng, thương cho định mệnh của nàng, ý nghĩ thương cảm chưa dứt khỏi trí tưởng chàng, chàng lại nghĩ đến Khẩu Tâm, chàng không biết có nên nói chuyện của Khẩu Tâm với Tiêu Phong hay không? Nhưng chuyện này không thể nào giấu Tiêu Phong lâu dài, Tô Khất đành nhìn Tiêu Phong, nói ra...
Tiêu Phong nghe Tô Khất nói xong ngồi chết sững trên ghế.
Tô Khất nhìn nét mặt ngỡ ngàng của Tiêu Phong, ôm quyền nói:
- Xin tướng quân thứ lỗi, mạt tướng đã tận sức. Mạt tướng đã nói với thái hoàng thái hậu: “không nói đến việc Khẩu Tâm có võ công cái thế và rất có tiếng tăm trong giới giang hồ, mà y đã từng là một đương gia của Đại Minh Triều đi đầu phục triều đình, chỉ riêng việc này cũng đã đủ nâng cao sĩ khí trong quân ta. Binh pháp có câu quốc chi đại sự duy tự dữ nhung, cho nên về mặt thần quyền tế tự, địa vị của người này đối với quân đội bát kỳ nói riêng và triều đình nói chung, hết sức quan trọng, là một sự cổ vũ rất lớn cho quân đội. Nuôi quân ngàn ngày, chỉ cần dùng một lúc. Khẩu Tâm đã và đang huấn luyện một số tử sĩ tinh nhuệ, lại trực tiếp điều khiển họ. Những tử sĩ này chỉ cần một mệnh lệnh của Khẩu Tâm là bọn người này đều sẵn sàng bán mạng cho triều đình,” nhưng tất cả những lời lẽ của mạt tướng thái hoàng thái hậu đều để ngoài tai.
Bấy giờ Nhạc Chung Kỳ mới lên tiếng, nhìn Tiêu Phong nói:
- Mạt tướng cũng nhắc với thái hoàng thái hậu về việc quân đoàn của chúng ta khi vượt đường xa đến Thiên Sơn, chỉ trong một thời gian ngắn, Khẩu Tâm đã giúp chúng ta chuẩn bị đầy đủ lương thảo, hắn chịu đựng gian khổ, không lời oán thán, bận tới bận lui, từng việc từng việc phân rõ trước sau mà làm, công tích rành rành trước mắt. Trận chiến Nam lộ Thiên Sơn diễn ra quân đội không có người nào quen thuộc với địa hình của Thiên Sơn, khi đó Khẩu Tâm lại được giao trọng trách bố trí quân đội, chỉnh đốn quân đội, lĩnh xuất Chính Bạch kỳ ứng chiến, lúc lâm nguy đã lấy một mạng chống ngàn mạng, anh hùng khí khái biết dường nào. Khi về thành hắn lại nhận trọng trách chỉ huy quân đội bố phòng ở ngoài thành. Mạt tướng nói mãi những lời như vậy nhưng cuối cùng vẫn không thuyết phục được thái hoàng thái hậu, mạt tướng chỉ thấy gương mặt thái hoàng thái hậu phớt tỉnh, không chút mủi lòng trước lời lẽ của mạt tướng.
Nét mặt Tô Khất thiểu não, chàng khẽ lắc đầu trước lời nói của Nhạc Chung Kỳ. Sau đó chàng ngẩng cổ lên nhìn trần nhà một chút rồi nhắm mắt lại nói trong hơi thở dài thườn thượt:
- Không ngờ tình thế trong quân đoàn chúng ta lại trở thành thế này, chúng ta liên tục mất đi ba người tướng sức mạnh lẫy lừng như mãnh hổ, thật là ngoài sức tưởng tượng của mạt tướng. Quốc có quốc pháp, triều đình muốn xử tử một quan viên cũng cần phải đưa ra nguyên do. Nhưng thái hoàng thái hậu đang lo sốt vó bệnh tình hoàng thượng, nào muốn nghe lời mạt tướng và Nhạc tướng quân khuyên. Nhưng nếu lúc đó ngài có mặt trong cung Khôn Ninh thì số mạng Khẩu Tâm có lẽ đã khác.
Câu nói cuối cùng của Tô Khất khiến Tiêu Phong cảm thấy buồn cười, chàng nén tiếng cười chua chát vào lòng, tiếp tục ngồi sững trên ghế, thật sự từ giây phút chàng nghe Tô Khất bảo Khẩu Tâm đã bị Hiếu Trang xử trảm, chàng đã hiểu tại sao lần đi Thương Châu này Hiếu Trang một mực muốn chàng phải đích thân đi. Tiêu Phong nghĩ đến những toan tính của Hiếu Trang, bỗng dưng cảm thấy lạnh người, chàng ngồi trong sảnh thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngoài đang chìm dần vào bóng đêm.
(còn tiếp)
Danh sách chương