"Được... Được rồi ..."

Lưu Lệ Bình nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt , bi ai gật đầu , sau khi suy nghĩ một chút còn nói thêm: "Lão Ngô thì ra có xuất thân bộ đội dã chiến, bản lĩnh sinh tồn so với người bình thường đều mạnh hơn một chút, nếu như chỉ kiên trì mười ngày hay nửa tháng mà nói , ta nghĩ hắn nhất định có biện pháp dẫn đầu chúng ta sống tiếp , sáu người chúng ta có thể sống đến bây giờ cũng đều là may mắn nhờ có hắn thôi!"

"Hi vọng như thế ! Đợi tí nữa ta sẽ tìm lão Ngô hảo hảo nói chuyện một chút ..."

Lưu Thiên Lương nhẹ hít một hơi thuốc lá , yên lặng nhẹ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Đúng rồi , các ngươi tối hôm qua rốt cuộc là có mấy người ở bên trong? Vì cái gì Trần Quốc Trụ lại bị kẹt tại trong đường ống vậy?"

"Chúng ta ngay từ đầu có tận tám người đấy..."

Lưu Lệ Bình khe khẽ thở dài , bất đắc dĩ nói: "Trần Quốc Trụ ngày hôm qua bí mật mang theo tình nhân cùng cháu của hắn đi tới công ty tính tiền , giữa trưa muốn mời ta cùng lão Ngô một bữa cơm , cho nên ta mới từ đơn vị chạy tới đấy, ai biết chúng ta mới vừa đi tới thang máy này thì có một đám người từ trong thang máy lao tới muốn cắn chúng ta , lão Ngô cùng cháu của Trần Quốc Trụ mới đầu vẫn còn có thể cùng những người kia đánh lại chúng, nhưng mà ai biết vô luận bọn họ ra tay nặng thế nào cũng đều hạ không được những người kia , còn để cho bọn họ đem Bí thư Trần Quốc Trụ cắn bị thương , về sau bảo an chạy tới lại cùng đánh nhau với bọn họ, chúng ta mới có dịp mà thừa cơ bứt ra chạy tới phòng làm việc của lão Ngô để băng bó cho Bí thư Trần Quốc Trụ..."

"Phải hay không lúc chờ băng bó xong liền phát hiện toàn bộ công ty đều đã rối loạn?"

Lưu Thiên Lương hầu như không cần đa tưởng cũng có thể đoán được chuyện xảy ra kế tiếp, mà Lưu Lệ Bình cũng gật gật đầu nói: "Đúng vậy đó! Chờ thời điểm chúng ta lần nữa muốn đi ra ngoài thì mới phát hiện bên ngoài đã rối loạn rồi, thủ hạ của lão Ngô chính là chủ sự kế toán đã ngay trước mặt chúng ta cắn chết một cái hộ khách , máu bắn đâu đâu cũng có , ngay cả ta là một bác sĩ cũng đều bị giật mình , lão Ngô lúc ấy còn muốn mang chúng ta lao ra , kết quả mấy lần đều bị những người điên kia chận trở về ..."

"Cuối cùng còn đem chúng ta vây ở trong văn phòng , chúng ta cũng chỉ có thể liều mạng gọi điện thoại báo cảnh sát , mà chưa thấy cảnh sát tới đâu thì lại nghe một hồi nổ lớn , nhiều người cùng chúng ta trốn chung đã bị nổ chết tại chỗ rồi, bắp chân của Hoàng Lâm cũng bị nổ bay , nếu không phải ta kịp thời cầm máu băng bó cho hắn thì hắn tuyệt đối sống không quá tối hôm qua đấy, sau đó chỉ còn lại tám người chúng ta , bạo tạc nổ tung qua đi chúng ta liền vội vã trốn vào ở bên trong cái phòng tài liệu không có cửa sổ kia, không biết ngày đêm, chúng ta đã cho rằng sẽ bị khốn tử ở bên trong!"

"Ngươi nói tình nhân của Trần Quốc Trụ bị cắn bị thương rồi hả? Nàng kia giờ ở đâu? Bị nổ tung tạc chết rồi sao?" Lưu Thiên Lương thoáng một phát bắt được điểm mấu chốt của sự tình, cô tình nhân rất có thể bị thi biến kia đã đi nơi nào? Nếu như còn trốn ở trong đường ống vậy coi như là muốn chết ! Bất quá Lưu Lệ Bình nghe vậy lại tỏ vẻ không sao cả mà nói ra: "Nàng không có bị nổ chết , có Trần Quốc Trụ một đường che chở nên nàng chẳng bị gì , chỉ là thời điểm chúng ta bị vây ở trong phòng tài liệu, Trần Quốc Trụ lanh chanh đưa nang theo đường ống thông gió chạy trốn , kết quả là tình nhân của hắn đã dễ dàng chui vào , nhưng chính hắn lại bị kẹt ở bên trong , còn đem đường lui của chúng ta chắn cho chật như nêm cối , để cho hai nữ nhân chúng ta đều leo không ra được! Ai ~ thật sự là đen đủi đấy!"

"Ta . Cái Lề Gì Thốn! ngươi nói nữ nhân kia ngay ở bên trong đường ống thông gió?"

Lưu Thiên Lương thoáng một phát từ trên ghế nhảy lên, động tác nhất kinh nhất sạ thiếu chút nữa đem Lưu Lệ Bình sợ đến ngửa mặt ngã sấp xuống , run như cầy sấy nhìn hắn hỏi: "Vâng... Đúng vậy! Cái này thì có chuyện gì?"

"Một cái hoạt thi giấu ở trong đường ống thông gió trong khu vực quản lý , ngươi nói sẽ như thế nào? Còn không tranh thủ thời gian theo ta đi , muốn chờ chồng ngươi bị hoạt thi cắn chết ah ..."

Lưu Thiên Lương quay người lhấp tấp hướng bên cạnh chạy tới , dùng hiểu biết của hắn đối với Trần Quốc Trụ, tiểu tình nhân ưa thích gần đây đều là vóc dáng nhỏ ngực lớn mặt trẻ . Ngực sữa mỹ nữ , ngay cả Lưu Lệ Bình cũng nói nàng dễ dàng chui vào bên trong đường ống, cho nên nữ nhân kia bị kẹt tại trong đường ống có khả năng rất nhỏ , cho nên tám chín phần là trực tiếp ngay tại trong đường ống thi biến , cái này đợi tí nữa nếu không kịp chuẩn sẽ bị nàng lao tới cắn , lực sát thương nhất định sẽ rất lớn !

Bất quá chờ thời điểm hắn một đầu lao ra khỏi văn phòng, Tiêu Lan mặt mũi đầy vẻ kỳ quái mang theo Lý Tĩnh từ ở chỗ sâu trong hành lang đi tới , chứng kiến Lưu Lệ Bình sau lưng Lưu Thiên Lương liền ngạc nhiên nói ra: "YAA.A.A.. ! Thật là ngươi nha , Lệ Bình ! Thật sự là phải cám ơn trời đất , hai vợ chồng các ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt ..."

Tiêu Lan đối với nhân viên của mình hay thậm chí là người nhà , đều có được một loại ý thức trách nhiệm không tưởng tượng được, cái này có lẽ chính là nguyên nhân vì cái gì nàng có thể làm cho rất nhiều người cam tâm tình nguyện vì nàng bán mạng, nhưng mà Lưu Thiên Lương lại cho rằng trách nhiệm của nàng ngay tại lúc này xuất hiện , không thể nghi ngờ chính là tự tìm phiền toái , thậm chí là tự tìm đường chết , liền không nhịn được đánh gãy nàng nói ra: "Đừng nói nhiều nữa, trong đường ống này có một hoạt thi , chúng ta phải tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp giải quyết !"

Lưu Thiên Lương nói xong liền quay người chạy vào trong văn phòng , cầm lên d một bên ống tuýp rồi nhảy lên bàn công tác , bất quá trong đường ống yên tĩnh lại không có tí tẹo dị hưởng , không thể nghi ngờ đang dùng sự trầm mặc mà nói cho hắn biết lo lắng chỉ dư thừa , nhưng mà Lưu Thiên Lương cũng không có cứ thế từ bỏ , đinh đinh đương đương tại trong ống đánh một trận , như trước không có bất kỳ phát hiện nào , lúc này mới khiến cho hắn có chút nhẹ nhàng thở ra !

Lưu Thiên Lương buông ống tuýp , quay đầu hướng đường ống thông gió bên cạnh nhìn lại , không nghĩ tới tiến độ mấy người đối diện vậy mà rất nhanh, nguyên bản đường ống đã bị tháo dỡ không sai biệt lắm , gần kề chỉ còn một đoạn trống rỗng treo ở phía trên , bị Ngô Lập Quốc bên cạnh dùng sức kéo túm lấy !

"Tiểu Lưu ! mau giúp một tay đẩy một cái , cái vỏ bọc này bị kéo xuống thì chúng ta nhất định có thể chui đi ra..."

Bông vải cách âm được nhét vào đường ống chung quanh sớm đã được Ngô Lập Quốc kéo ra , hắn từ trong khe hở liếc mắt liền thấy được Lưu Thiên Lương trên bàn, Lưu Thiên Lương không nói hai lời liền nằm sấp đi lên hỗ trợ , nhưng mà trên thực tế , hắn là người cả ngày yêu thích nói khoác nên đối với cái vị quản lý tài vụ này có ấn tượng cũng không tính là tốt , bởi vì người này nổi danh cương trực , vô luận loại sự tình nào đến trên tay hắn gần đây đều là giải quyết việc chung , không sẽ làm khó dễ , cũng không nhận hối lộ, cho dù ngẫu nhiên phá lệ ăn của ngươi bữa cơm , thời điểm sự vụ cũng có thể làm phiền ngươi !

Cho nên loại người giống Lưu Thiên Lương luôn ưa thích làm đường ngang ngõ tắt này, gặp phải người như Ngô Lập Quốc thường thường sẽ rất là đau đầu , theo Ngô Lập Quốc lấy được bằng lái nhiều năm trước tới nay , vẫn còn từ đầu tới cuối duy trì thói quen dạy đệ tử lái xe đến xem , thì có thể biết người nọ là giáo điều đến cỡ nào rồi, Lưu Thiên Lương tại trên tay hắn ăn hết mấy lần thiệt thòi xong thì hoàn toàn giữ thái độ “kính nhi viễn chi”, triệt để không muốn cùng người này lôi kéo quan hệ rồi!

"Loảng xoảng loảng xoảng ~ "

Sắt tráng kẽm chế thành đường ống thông gió rốt cục cũng bị Ngô Lập Quốc dắt cho xuống dưới , rơi trên mặt đất phát ra một tiếng vang dội lớn , mà một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng anh tuấn lại vượt lên trước bò tới cửa động trên tường, lo lắng vạn phần hướngLưu Thiên Lương hô: "Lưu Tổng Lưu Tổng , nhanh ... Mau đưa ta kéo ra ngoài ..."

"Ngươi lớn như vậy, tự mình không bò qua được à?"

Lưu Thiên Lương rất là khó chịu mà nhìn Trầm Lãng , không có chút nào chào đón cái gia hỏa dáng dấp đẹp trai có da mặt còn siêu dày này, hắn vỗ vỗ tay liền nhảy xuống cái bàn , không thèm ... quản sống chết của đám người kia nữa, nhưng mà Tiêu Lan cũng rất tức giận đi lên đẩy hắn xuống, tức giận nói: "Ngươi xảy ra chuyện gì? Nhanh đi lên hỗ trợ đi!"

"Không thấy được ta cả người một đầu mồ hôi à? Đã không hảo hảo cảm tạ ta , mà còn suốt ngày chằm chằm vào ta mắng , ta là nhân viên của ngươi chứ không phải nô lệ của ngươi..."

Lưu Thiên Lương hừ lạnh một tiếng , quay đầu hướng về phía ghế sô pha đặt mông ngồi xuống, Tiêu Lan vô cùng tức giận dùng tay chỉ hắn , hung tợn gật hắn , nhưng sau đó xoay người đối với Lý Tĩnh cùng Lưu Lệ Bình thở phì phò nói: "Đừng quản cái con heo lười kia , chính chúng ta đi lên hỗ trợ đi!"

Ba nữ nhân lập tức bổn thủ bổn cước bò lên trên mặt bàn , nguyên một đám lấy chân nhỏ dốc sức liều mạng thò tay hướng trong trần nhà kéo người , mà người đầu tiên được lôi ra ngoài tự nhiên là Trầm Lãng , tiểu tử này tuy mặt mày xám xịt nhưng như cũ suất khí không giảm , nhìn kỹ một chút rõ ràng còn có thêm vài phần hương vị tang thương.

Nhưng mà để cho Lưu Thiên Lương căn bản không có nghĩ tới là, Trầm Lãng vừa bình an rơi xuống đất , Lý Tĩnh liền một đầu đâm vào trong ngực của hắn , gắt gao ôm lấy sống lưng của hắn khóc như mưa , mà Trầm Lãng kích động hôn nồng nhiệt ở trên trán của nàng , trong miệng lẳng lặng còn ý vị kêu nhũ danh của nàng, bất quá cái này một màn thân mật động lòng người, lại làm cho Lưu Thiên Lương một bên buồn bực lật lên con mắt , hung hăng trong lòng mắng một câu , đàn bà tốt đều bị cẩu giữ cho!

Ngay sau đó lại là một người hoảng thủ hoảng cước từ trong động bò đi ra , bất quá cũng không phải Ngô Lập Quốc mà Lưu Thiên Lương biết, đó là một thanh niên cổ mang xích vàng thô to, hai cánh tay đều đầy hoa văn sắc thái tiểu lưu manh , Lưu Thiên Lương lúc này coi như là dùng ngón chân cũng có thể đoán ra hắn là cháu của Trần Quốc Trụ, bộ dáng mười phần lưu manh kia quả thực cùng Trần Quốc Trụ không có sai biệt , hơn nữa xem tóc trên đầu tiểu tử kia vừa dài ra một chút thanh mảnh , đoán chừng kiểu tóc là do hắn cố ý thiết kế, rất có thể là vừa từ trong lao được thả ra !

Tiểu lưu manh từ trên tường leo ra thì nhẹ nhàng thở ra thật to, tựa hồ này bóng tối trong căn phòng biệt khuất đã mang đến áp lực cho hắn không nhỏ, bất quá khi hắn nhìn thấy bên chân mình là một đầu lâu máu thịt be bét, hắn chẳng những không có sợ hãi , ngược lại còn vẻ mặt chán ghét một cước đá bay , cho dù xoay người lại vô cùng khách khí đối với Lưu Thiên Lương cười cười , nhưng mà Lưu Thiên Lương lại đoán chừng tiểu tử này chỉ sợ là kẻ hung hãn !

"Hai người các ngươi chớ thất thần đến ngẩn người nữa, đi lên nhanh một chút hỗ trợ ..."

Tiêu Lan vội vàng từ trên mặt bàn nhảy xuống , bởi vì trong động trên đỉnh tường cư nhiên bị nhét tới một nam nhân hấp hối, đúng là Hoàng Lâm tống hợp bộ, mà tiểu lưu manh cùng Trầm Lãng nghe vậy vội vội vàng gật đầu mà cùng một chỗ bò lên trên cái bàn , ba chân bốn cẳng đem Hoàng Lâm từ trong động dắt đi ra !

Lưu Thiên Lương lúc này cũng theo bản năng đứng dậy , vô cùng miễn cưỡng nhìn Ngô Lập Quốc từ trong động chui ra ngoài, hắn trong khoảnh khắc cảm thấy , lão gia hỏa này tuy là đồ phá hoại về thao đản, nhưng mà thật sự là người tốt , phần giác ngộ cam nguyện kê lót dù là hắn thúc ngựa cũng không đuổi kịp nổi đấy, mà Lưu Thiên Lương cũng tin tưởng , những lão binh giống Ngô Lập Quốc này vô cùng sống tình cảm, chỉ cần không phải bị buộc đến tuyệt lộ , trái tim đó vĩnh viễn là chính trực hiền lành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện