Châu Mạn nhíu mày, vẻ mặt mệt mỏi: "Em tưởng chị của em cả ngày không có việc gì để làm à? Hai đứa dứt khoát không chia tay thì chị có thể ép được sao? Vả lại, em cũng đã mười tám đến nơi rồi, làm chuyện gì thì phải suy nghĩ cho kỹ, chỉ có tư bản mới muốn sao làm vậy được, tình yêu cũng như thế, em hiểu không?"

Châu Trì gật đầu một cái: "Em biết."

"Được, chị đã nói rõ ràng với em rồi, dù sao thì chị cũng không ủng hộ, em tự mình nghĩ đi, chị còn phải đi gọi điện cho Giang Phóng."

Tri Tri ở ngoài cửa nghe lén được dăm ba câu, thấy mẹ mình chuẩn bị đi ra bèn nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Giang Tùy.

"Chị, hai người sao lại bại lộ rồi?"

Giang Tùy đang ăn tối, nhìn thấy tin nhắn gửi tới, không trả lời, lật lật danh bạ nhìn chằm chằm vào "ZC" vài giây, sau đó liền gửi một tin nhắn qua: "Chỗ cậu sao rồi?"

Vừa gửi tin nhắn đi, Giang Phóng nghe điện thoại xong quay lại ngồi xuống.

Giang Tùy nhìn sắc mặt ông, lại cúi đầu xuống, có hơi xấu hổ.

Giang Phóng bỏ điện thoại lên bàn, tiếp tục vấn đề vừa rồi: "Con biết đấy, bố không có yêu cầu gì nhiều với thành tích của con, đây là chuyện của riêng con, tự con cảm thấy tốt là được. Có điều, lão Tôn của các con đối với học sinh đều sẽ có mong đợi, điều này rất bình thường, cũng là trách nhiệm."

"Bố," Giang Tùy chủ động giải thích: "Con với Châu Trì yêu nhau, không hề giống như những gì lão Tôn nói, thực tế bài thi lần này không hao phí bao nhiêu sức lực của con, con thi không tốt với cậu ấy không liên quan gì cả, cậu ấy không làm ảnh hưởng gì đến con."

Giang Phóng gật gật đầu, nói: "Lần trước hỏi bố chuyện yêu sớm, là cậu ấy à?"

Giang Tùy ngừng một chút, thừa nhận: "Vâng."

Giang Phóng nhìn cô một lúc, hỏi: "Con cảm thấy cậu ấy rất tốt?"

Giang Tùy gật đầu: "Dạ, con người cậu ấy rất tốt, đối với con cũng tốt, hơn nữa bây giờ cậu ấy cũng rất nỗ lực, lần thi này còn xếp thứ 14."

Thực ra Giang Phóng cũng không mấy hiểu rõ Châu Trì, gần đây mới gặp qua vài lần, có điều ông tin lời của Giang Tùy.

Im lặng một lúc, ông ôn hòa nói: "Con cảm thấy tốt là được rồi, có điều, ở độ tuổi này cùng với một người con trai ở bên nhau, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, A Tùy con hiểu chứ?"

Giang Tùy hơi ngẩn người, gật đầu: "Con biết ạ."

Giang Phóng cũng gật đầu: "Vậy thì được rồi, chuyện hôm nay con không phải nghĩ nhiều đâu, cứ điều chỉnh tâm trạng cho thoải mái."

"...Bố không phản đối sao?" Giang Tùy có chút kinh ngạc.

Giang Phóng cười một cái: "Trước kia không phải đã nói với con rồi sao, bố không phản đối con yêu sớm, nếu bây giờ lật lọng, không phải A Tùy sẽ giận sao?"

Giang Tùy thở phào nhẹ nhõm: "Con cảm ơn bố."

Mười giờ tối, Giang Tùy nhận được điện thoại của Châu Trì.

Giang Tùy đang nằm gọn trong chăn, nghe thấy tiếng của cậu: "Ngủ rồi?"

"Chưa ngủ." Miệng của Giang Tùy đè lên gối, thanh âm hơi bị đè lại, vội vàng nói với Châu Trì: "Còn đang chờ cậu tìm tôi, bố tôi không phản đối chuyện của chúng ta, cậu thì sao, dì Châu có mắng cậu không?"

"Mắng rồi."

Giang Tùy ngẩn người, hơi cau mày lại, thật sự bị mắng sao? Không nghe thấy đối phương nói gì, Châu Trì xoay người đứng dậy khỏi sofa, lại gần cửa sổ, bầu trời bên ngoài một mảng tối đen như mực.

"Sao không nói gì thế?"

"Dì Châu giận lắm à?" Giang Tùy hỏi.

"Ừm, muốn chúng ta chia tay."

Hả?

Sao lại nghiêm trọng như vậy?

Giang Tùy từ trong chăn ngồi thẳng dậy: "Vậy làm sao bây giờ?"

Châu Trì liếc ra ngoài cửa sổ, ngón tay miết qua miết lại viết viết trên cửa kính, đè thấp giọng: "Cậu nói xem?"

Giang Tùy nắm chặt điện thoại trong tay, lông mày nhíu lại càng sâu, qua vài giây, nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng không chia tay."

Chữ "Tùy" cũng vừa lúc được Châu Trì viết xong, ngón tay cậu dừng lại trên cửa sổ, bật cười nhẹ: "Được, vậy nghe cậu đi."

Châu Mạn thật sự quá bận rộn, đối với chuyện này cũng không biết phải quản làm sao. Dù sao trước mặt lão Tôn cũng đã quyết liệt thể hiện thái độ phản đối, mong muốn lão Tôn để mắt nhiều hơn.

Vì vậy, vấn đề này rốt cục cũng lại rơi về tay Lão Tôn.

Tháng tiếp theo, Giang Tùy có mấy lần bị lão Tôn gọi lên văn phòng nói chuyện, nhưng tất cả đều vô dụng, mỗi lần ở văn phòng, cô đều ngoan ngoãn đứng nghe, lão Tôn nói gì, cô cũng không cãi lại.

Lão Tôn nói: "Vẫn nên chia tay thôi, Giang Tùy ạ."

Cô liền lắc đầu.

Lão Tôn có cảm giác rất thất bại, trong lịch sử chủ nhiệm huy hoàng của mình, không biết bao nhiêu cặp đôi đã bị ông chia rẽ thành công, không ngờ đến Giang Tùy lại có thể thất bại như vậy.

Cứ như vậy đến tháng một, Lão Tôn đành chấp nhận từ bỏ.

Lần thi thử này, Giang Tùy phát huy phong độ rất ổn định, lại quay về vị trí TOP ba như ban đầu, mà Châu Trì đã lần đầu tiên trong lịch sử lọt vào TOP mười.

Lão Tôn vô cùng kinh ngạc, ngạc nhiên xong rồi liền không còn gì để nói. Trong buổi sinh hoạt lớp, vẫn lấy cậu ra làm ví dụ để nêu gương, nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc gì đến chuyện yêu sớm.

Thời gian của năm lớp 12 so với những năm trước càng có vẻ nhanh hơn, cuộc sống so với lúc trước cũng khẩn trương hơn rất nhiều. Kỳ nghỉ đông cuối cùng trước kỳ thi đại học, mọi người vẫn không ngừng học tập.

Tết năm nay, Giang Phóng không đưa Giang Tùy về quê nữa, do đó, trong những ngày cuối cùng của tháng mười hai âm lịch, cô vẫn tiếp tục học với Châu Trì.

Thư viện thành phố lúc này chính là sự lựa chọn tốt nhất đối với đám học sinh trung học. Ở đây, Giang Tùy gặp được rất nhiều gương mặt quen thuộc, hầu như đều là những người có kết quả học tập tốt, đều chung phòng thi với cô.

Mỗi lúc chiếm chỗ ngồi mà gặp người quen ở đó liền cảm thấy hơi hơi áp lực, có điều, đối với Giang Tùy mà nói, càng áp lực hơn là gặp phải Trần Dịch Dương.

Ví dụ như hiện tại, cô vừa ngồi xuống được khoảng năm phút, Trần Dịch Dương liền đặt cặp sách xuống phía đối diện.

Một lúc sau, Châu Trì đi lấy nước nóng đã quay trở lại.

Hai nam sinh liếc nhìn nhau một cái.

Giang Tùy liền đau đầu.

Quả nhiên, còn chưa tới một phút, điện thoại liền sáng lên, tin nhắn đến từ một người đứng cách tay trái của cô chưa đầy một mét.

"???"

Hết chương 43.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện