Tối muộn ngày hôm đó, đột nhiên truyền đến tiếng bác sĩ ra vào bên phòng ngủ chính cách phòng khách một cái đình viện nhỏ —— Liêm Quân thân kiều thể yếu hình như bởi vì tối ăn quá nhiều, dạ dày khó chịu.
Thời Tiến nhìn lén qua khe cửa, sâu kín hỏi: “Buff ăn ngon sẽ tồn tại khoảng bao lâu?”
Giọng Tiểu Tử suy yếu: “Tui không biết.”
“Đồ của cậu mà cậu còn không biết?” Thời Tiến không dám tin tưởng.
Tiểu Tử càng ngày càng chột dạ: “Bởi vì trước đây tui chưa từng dùng cái buff này, hơn nữa thời gian buff kéo dài là tùy theo từng người.”
“…”
Thời Tiến bất đắc dĩ, hỏi ngược lại: “Vậy dài nhất có thể là khoảng bao lâu?”
“Một, một năm?” Tiểu Tử không quá chắc chắn.
Thời Tiến mặt than: “… Vậy cậu thật sự là rất rất tuyệt vời đấy.”
Ngữ khí Tiểu Tử ngượng ngùng: “Khách khí khách khí, tui chỉ phát huy một thành công lực mà thôi.”
Thời Tiến: “…”
Tiếng bác sĩ ra vào kéo dài đến hừng đông mới dần dần lắng xuống, Thời Tiến thấy thanh tiến độ thuộc về Liêm Quân trong đầu dừng ở chỉ số 620 này, ưu sầu thở dài.
Thanh tiến độ này của Liêm Quân thật là khó trị, năm ngày không gặp tăng 100, ăn một bữa cơm tăng 20, nháy mắt đã mất đi hơn một phần năm còn thêm một chút của phần an toàn 500, cũng không biết anh có cái thanh khiến người ta sốt ruột như vậy, làm thế nào mà sống bình an đến bây giờ, hình như còn trở thành lão đại xã hội đen.
“Tiểu Tử, chúng ta phải nghĩ biện pháp lưu lại.” Thời Tiến mở miệng, âm thanh bị chăn ép tới rầu rĩ, “Tình huống hiện tại của Liêm Quân, tôi cảm giác hơi không chú ý là anh ta sẽ ngủm.”
Âm thanh Tiểu Tử cũng nghiêm chỉnh lại, đứng đắn “Ừ” một tiếng, lại bổ sung: “Khổ cực Tiến Tiến, cám ơn cậu.”
“Giữa hai ta với nhau, còn nói cám ơn với không cám ơn cái gì.” Thời Tiến xoay người, nhìn cửa kéo hoa văn thanh nhã cách đó không xa, an tĩnh một hồi, đột nhiên hỏi: “Nếu như Liêm Quân chết…”
“Bối cảnh thế giới trong sách có thể sẽ mất thăng bằng.” Tiểu Tử trả lời.
Sách này chỉ cái gì, Thời Tiến rất rõ ràng, nhưng kỳ thật cho tới bây giờ, cậu vẫn có chút không thể tin được vậy mà mình lại trọng sinh vào trong một quyển sách.
Thôi, nghĩ nhiều như thế làm cái gì, sống một ngày tính một ngày đi. Cậu kéo chăn, nhắm hai mắt lại.
Một giấc đến hừng đông, Thời Tiến lại khỏe như vâm. Cậu mang theo buff Tiểu Tử mới thêm, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà đi đến nhà ăn, dùng sức mở ra cửa kéo, hét lớn một tiếng: “Liêm Quân, tôi muốn đi theo anh lăn lộn xã hội!”
Lạch cạch, viên thuốc Liêm Quân mới vừa cầm lên rơi xuống bàn.
Ông bác sĩ trông coi ở một bên thiết diện vô tư, liền lấy thêm mấy viên thuốc đưa tới tay Liêm Quân, nói rằng: “Quân thiếu, ngài có thể tiếp tục vứt thuốc, tôi vẫn còn một cặp, sẽ luôn có cách khiến ngài uống vào.”
Thời Tiến quyết đoán lùi về sau kéo cửa lại, nói cách ván cửa rằng: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn thấy cái gì cả.” Đồng thời âm thầm cảm thán trong lòng, không nghĩ tới bộ dáng Liêm Quân thoạt nhìn hết sức lợi hại, lại sợ uống thuốc giống như đứa bé, quả nhiên ai cũng có nhược điểm.
Mi tâm Liêm Quân giật một cái, nhắm mắt giơ tay lên trực tiếp nuốt thuốc xuống, nhìn về phía ông bác sĩ, hỏi: “Được chưa?”
Ông bác biết hiện tại anh có chút tức giận, thức thời không có tiếp lời, mà là hơi ám chỉ bên ngoài cửa, nói sang chuyện khác hỏi: “Quân thiếu chuẩn bị xử lý cậu ta như thế nào?”
Liêm Quân trả lời: “Đương nhiên là đóng gói trả về cho anh cậu —— “
“Không thể!!!” Thời Tiến kéo cửa cái phịch ra xông tới, vèo vèo nhào tới bên cạnh Liêm Quân, ôm đùi, “Quân thiếu, anh nhất định phải thu nhận tôi, anh trai tôi một lòng muốn tôi chết, anh không thể đưa tôi trở về, xét tới việc tôi từng cứu anh một lần, cho tôi ở lại đi!” Nói rồi dùng sức bấm bắp đùi của mình, viền mắt rưng rưng ngửa đầu nhìn Liêm Quân.
“Úi chà.” Ông bác sĩ lùi một bước lớn, tựa vào vách tường xem kịch vui.
Liêm Quân bị ôm sững sờ, sau đó trầm mặt, nói rằng: “Buông ra!”
“Không buông! Mời thần dễ tiễn thần khó, là anh bắt tôi tới, anh phải chịu trách nhiệm với tôi!” Thời Tiến từ bỏ da mặt, ỷ vào hiện tại bộ thân thể này nhỏ tuổi, chơi xấu khóc lóc om sòm——vừa nãy Tiểu Tử bỏ thêm cho cậu buff làm ít mà hiệu quả nhiều, còn tính ra được làm như vậy có tỷ lệ lưu lại được cao nhất, cho nên cái tay này tuyệt đối không thể buông!
Chân Liêm Quân vốn dĩ vô lực, không đạp được Thời Tiến, mặt vốn tái nhợt cũng không biết là do tức hay là làm sao, mà hơi có chút đỏ lên, môi mím thật chặt, đột nhiên rút ra một con dao găm từ thắt lưng áo bào, kề vào cổ Thời Tiến, uy hiếp nói: “Buông ra, bằng không là giết cậu.”
Thân thể Thời Tiến cứng đờ, có chút do dự, Tiểu Tử vội vàng cao giọng nhắc nhở: “Bảo bối đang hù dọa cậu thôi! Anh ấy sẽ không ra tay với cậu, cậu xem thanh tiến độ của cậu, không tăng một chút nào! Tiến Tiến đừng sợ, lên, bắt lấy bảo bối!”
Lời này sao cứ quái quái.
Thời Tiến nói thầm, tâm lý lại ổn định hơn, gắt gao ôm cái đùi lớn của Liêm Quân không buông, miệng hơi mở, nhanh chóng nói bùm bùm một lèo tình huống nhà họ Thời, sau đó tội nghiệp nhìn Liêm Quân, nỗ lực tỏ ra đáng thương và nịnh nọt: “Quân thiếu, anh tốt như vậy, chắc chắn sẽ không ép tôi quay về chịu chết có đúng hay không? Hơn nữa tôi còn chưa trưởng thành, anh nhẫn tâm khiến tôi một mình lang thang trong xã hội sao? Lỡ như lần sau đụng phải xã hội đen thật, tôi có khả năng sẽ đi luôn đó.”
Ánh mắt Liêm Quân chuyển động, dời dao găm, cũng không phải là bởi vì cậu tỏ ra đáng thương, mà là hỏi: “Ngoại trừ Thời Vĩ Sùng, cậu còn có bốn người anh trai?”
“Đúng vậy đúng vậy, bọn họ đều rất hung tàn.” Thời Tiến trả lời, chìa vết sẹo trên cổ tay cho anh xem, “Anh xem cái này, để không chết ở trong tay anh của tôi, tôi không thể không làm bộ tự sát để đổi lấy một chút không gian thở dốc, tìm cơ hội trốn thoát, cho nên tuyệt đối đừng đưa tôi trở về, tôi sẽ chết, thật đó.”
Liêm Quân suy tư, lại nhẹ nhàng giật giật hai chân vô lực, ngữ khí buông lỏng một chút: “Buông ra, bằng không thật sự đưa cậu về.”
Thấy anh mềm hóa, Thời Tiến chậm rãi buông tay ra, tâm lý có chút khẩn trương.
Liêm Quân không nhìn cậu, kéo kéo vạt áo tán loạn, xua tay ra hiệu bác sĩ đang xem trò vui rời đi, đợi khi trong phòng không còn những người khác mới mở miệng hỏi lần nữa: “Cậu nói đều là thật?”
“Thật như vàng 9999.” Thời Tiến bảo đảm, nỗ lực tăng cường sức thuyết phục cho lời nói của mình, “Còn nhớ cái gối ôm dưa chuột tôi mang theo không? Trên đó có máu tôi dính vào khi tự sát, lúc đó tôi chính là dùng nó cất giấy tờ và tiền mặt để giấu diếm anh cả tôi, tìm cơ hội chuồn đi.”
Liêm Quân không nói gì, rũ mắt lộ ra bộ dáng suy tư.
Thời Tiến không dám quấy rầy anh suy nghĩ, chỉ nhìn anh tha thiết mong chờ.
“Lưu cậu lại cũng có thể.” Mấy phút sau, Liêm Quân rốt cục nhả ra.
Tiểu Tử kinh hỉ rít gào: “A a a a, Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu đột nhiên hạ rồi,780 rồi!”
Thời Tiến sững sờ, sau đó mừng rỡ —— Liêm Quân vừa mới nhả ra nói cậu có thể lưu lại, chỉ số thanh tiến độ liền vèo cái giảm xuống 100, đây có phải là chỉ cần ở lại bên cạnh Liêm Quân, dù cho cậu bại lộ tung tích, năm anh em nhà họ Thời cũng sẽ bởi vì kiêng kỵ Liêm Quân mà không dám động thủ với cậu? Thanh tiến độ cũng không trướng đầy nổi? Đây thực sự là niềm vui bất ngờ! Không nghĩ tới Liêm Quân lại là bảo bối lợi hại như vậy!
Thời Tiến vui vẻ quá rõ ràng, Liêm Quân nhìn nụ cười ngốc bạch ngọt trên mặt cậu, nhìn một chút, đột nhiên lại cảm thấy… đói bụng.
Anh quét mắt nhìn bữa sáng trên bàn mà trước đó thoạt nhìn không có tí mùi vị nào, nghi hoặc với sự thèm ăn của mình tăng lên một cách khó hiểu, khẽ cau mày, tiếp tục nói: “Nhưng bên cạnh tôi chưa bao giờ giữ người vô dụng. Thời Tiến, bối cảnh của cậu phiền phức, bằng ơn cứu mạng tôi lúc trước của cậu, tôi có thể để cho cậu lưu lại, nhưng cậu phải nhớ cho rõ, ở chỗ này của tôi, là cậu không thể làm thiếu gia nhà họ Thời, mà phải theo quy củ của tôi.”
Thời Tiến trả lời không chút do dự: “Tôi cũng không muốn làm thiếu gia gì, Quân thiếu, tôi sẽ cố gắng trở nên có ích, khiến anh không hối hận quyết định của ngày hôm nay.” Lời này cũng là đang uyển chuyển nói cho Liêm Quân, cậu không muốn chỉ làm một người được che chở không thôi, mà là muốn thật sự đi theo Liêm Quân đúng nghĩa.
Liêm Quân nghe ra được nghĩa ngoài lời nói của cậu, ngón tay thon dài gõ bàn, tầm mắt kỹ càng nhìn qua mặt cậu, ý vị thâm trường nói: “Đã như thế, vậy thì, chứng minh cho tôi xem.”
Tiểu Tử nói năng lộn xộn hoan hô: “700 rồi! Tiến Tiến thanh tiến độ của cậu rơi xuống 700 rồi! Nha nha nha, tui thiệt nà cảm động, bảo bối xiệt tốt, Tiến Tiến cũng thật tốt, ổ yêu các nị, ổ muốn nhìn các nị sinh khỉ con…”
Thời Tiến vốn đang rất vui vẻ: “… Không biết nói chuyện thì ngậm miệng, cảm ơn.”
…
Quẻ Tam dẫn Thời Tiến được phép lưu lại tới tiểu lâu đằng trước đình viện Liêm Quân đang ở, cư trú tại nhà nghỉ độc thân chỗ đám người Quẻ Nhất, cũng được lĩnh mấy bộ quần áo công nhân vườn trái cây Hoa Hoa, chính thức trở thành một thành viên của vườn trái cây Hoa Hoa.
“Vườn trái cây Hoa Hoa của chúng ta là một trong mấy vườn trái cây lớn ở tỉnh Y, hoa quả trồng trọt chủ yếu là xoài, nho đen, nho đỏ, quả lựu, quả lê v.v…, tổng diện tích vườn trái cây là mấy ngàn mẫu, gồm có ba đỉnh núi, hai hồ nhân tạo, bốn vườn nuôi trồng loại nhỏ cùng một ít cơ sở thiết bị khác. Cậu mới tới, thì tạm thời đi vườn xoài theo Quẻ Nhị trước, bên kia gần đây không có gì bận rộn, trước tiên cậu làm quen một chút. Về phần lương và đãi ngộ, bởi vì cậu là đi cửa sau vào, cho nên xem ở mặt mũi của Quân thiếu, chúng ta trực tiếp cho cậu đãi ngộ làm việc chính thức, bao ăn ngủ, một tháng sáu ngàn.”
Thời Tiến nghe Quẻ Tam thuyết minh, tâm lý hưng phấn gia nhập tổ chức xã hội đen bị choáng ngốc thay thế, không nhịn được hỏi: “Kia, cái kia, các anh không phải xã hội đen sao?” Tại sao còn thật sự có hoa quả vậy.
Quẻ Tam nghiêm mặt sửa chữa: “Chúng tôi không phải xã hội đen, là người làm ăn đứng đắn.”
Tầm mắt Thời Tiến rơi vào bao súng bên hông hắn, không phun tào nổi*.
* từ gốc là ‘tào đa vô khẩu’ [槽多无口], nghĩa là nhiều tào quá không biết nên phun từ đâu, ‘phun tào’ là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.
“Tình huống cơ bản chính là như vậy, được rồi, câu đi làm việc đi, hôm nay vừa vặn có một lượng xoài lớn cần chở ra ngoài, ở cổng hai bên kia, cậu canh thời gian hội hợp với Quẻ Nhị, đừng làm sai.” Quẻ Tam nói rồi kín đáo đưa cho Thời Tiến một cái bản đồ vườn trái cây và một chiếc di động mới, còn thu điện thoại di động cũ không cho Thời Tiến cự tuyệt, sau đó dứt khoát đi luôn.
Thời Tiến nhìn hắn rời đi, giật giật khóe miệng, lấy điện thoại di động thăm dò, cùng chỉ thị của bản đồ đi tới chỗ cổng hai.
Thời Tiến nhìn lén qua khe cửa, sâu kín hỏi: “Buff ăn ngon sẽ tồn tại khoảng bao lâu?”
Giọng Tiểu Tử suy yếu: “Tui không biết.”
“Đồ của cậu mà cậu còn không biết?” Thời Tiến không dám tin tưởng.
Tiểu Tử càng ngày càng chột dạ: “Bởi vì trước đây tui chưa từng dùng cái buff này, hơn nữa thời gian buff kéo dài là tùy theo từng người.”
“…”
Thời Tiến bất đắc dĩ, hỏi ngược lại: “Vậy dài nhất có thể là khoảng bao lâu?”
“Một, một năm?” Tiểu Tử không quá chắc chắn.
Thời Tiến mặt than: “… Vậy cậu thật sự là rất rất tuyệt vời đấy.”
Ngữ khí Tiểu Tử ngượng ngùng: “Khách khí khách khí, tui chỉ phát huy một thành công lực mà thôi.”
Thời Tiến: “…”
Tiếng bác sĩ ra vào kéo dài đến hừng đông mới dần dần lắng xuống, Thời Tiến thấy thanh tiến độ thuộc về Liêm Quân trong đầu dừng ở chỉ số 620 này, ưu sầu thở dài.
Thanh tiến độ này của Liêm Quân thật là khó trị, năm ngày không gặp tăng 100, ăn một bữa cơm tăng 20, nháy mắt đã mất đi hơn một phần năm còn thêm một chút của phần an toàn 500, cũng không biết anh có cái thanh khiến người ta sốt ruột như vậy, làm thế nào mà sống bình an đến bây giờ, hình như còn trở thành lão đại xã hội đen.
“Tiểu Tử, chúng ta phải nghĩ biện pháp lưu lại.” Thời Tiến mở miệng, âm thanh bị chăn ép tới rầu rĩ, “Tình huống hiện tại của Liêm Quân, tôi cảm giác hơi không chú ý là anh ta sẽ ngủm.”
Âm thanh Tiểu Tử cũng nghiêm chỉnh lại, đứng đắn “Ừ” một tiếng, lại bổ sung: “Khổ cực Tiến Tiến, cám ơn cậu.”
“Giữa hai ta với nhau, còn nói cám ơn với không cám ơn cái gì.” Thời Tiến xoay người, nhìn cửa kéo hoa văn thanh nhã cách đó không xa, an tĩnh một hồi, đột nhiên hỏi: “Nếu như Liêm Quân chết…”
“Bối cảnh thế giới trong sách có thể sẽ mất thăng bằng.” Tiểu Tử trả lời.
Sách này chỉ cái gì, Thời Tiến rất rõ ràng, nhưng kỳ thật cho tới bây giờ, cậu vẫn có chút không thể tin được vậy mà mình lại trọng sinh vào trong một quyển sách.
Thôi, nghĩ nhiều như thế làm cái gì, sống một ngày tính một ngày đi. Cậu kéo chăn, nhắm hai mắt lại.
Một giấc đến hừng đông, Thời Tiến lại khỏe như vâm. Cậu mang theo buff Tiểu Tử mới thêm, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà đi đến nhà ăn, dùng sức mở ra cửa kéo, hét lớn một tiếng: “Liêm Quân, tôi muốn đi theo anh lăn lộn xã hội!”
Lạch cạch, viên thuốc Liêm Quân mới vừa cầm lên rơi xuống bàn.
Ông bác sĩ trông coi ở một bên thiết diện vô tư, liền lấy thêm mấy viên thuốc đưa tới tay Liêm Quân, nói rằng: “Quân thiếu, ngài có thể tiếp tục vứt thuốc, tôi vẫn còn một cặp, sẽ luôn có cách khiến ngài uống vào.”
Thời Tiến quyết đoán lùi về sau kéo cửa lại, nói cách ván cửa rằng: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn thấy cái gì cả.” Đồng thời âm thầm cảm thán trong lòng, không nghĩ tới bộ dáng Liêm Quân thoạt nhìn hết sức lợi hại, lại sợ uống thuốc giống như đứa bé, quả nhiên ai cũng có nhược điểm.
Mi tâm Liêm Quân giật một cái, nhắm mắt giơ tay lên trực tiếp nuốt thuốc xuống, nhìn về phía ông bác sĩ, hỏi: “Được chưa?”
Ông bác biết hiện tại anh có chút tức giận, thức thời không có tiếp lời, mà là hơi ám chỉ bên ngoài cửa, nói sang chuyện khác hỏi: “Quân thiếu chuẩn bị xử lý cậu ta như thế nào?”
Liêm Quân trả lời: “Đương nhiên là đóng gói trả về cho anh cậu —— “
“Không thể!!!” Thời Tiến kéo cửa cái phịch ra xông tới, vèo vèo nhào tới bên cạnh Liêm Quân, ôm đùi, “Quân thiếu, anh nhất định phải thu nhận tôi, anh trai tôi một lòng muốn tôi chết, anh không thể đưa tôi trở về, xét tới việc tôi từng cứu anh một lần, cho tôi ở lại đi!” Nói rồi dùng sức bấm bắp đùi của mình, viền mắt rưng rưng ngửa đầu nhìn Liêm Quân.
“Úi chà.” Ông bác sĩ lùi một bước lớn, tựa vào vách tường xem kịch vui.
Liêm Quân bị ôm sững sờ, sau đó trầm mặt, nói rằng: “Buông ra!”
“Không buông! Mời thần dễ tiễn thần khó, là anh bắt tôi tới, anh phải chịu trách nhiệm với tôi!” Thời Tiến từ bỏ da mặt, ỷ vào hiện tại bộ thân thể này nhỏ tuổi, chơi xấu khóc lóc om sòm——vừa nãy Tiểu Tử bỏ thêm cho cậu buff làm ít mà hiệu quả nhiều, còn tính ra được làm như vậy có tỷ lệ lưu lại được cao nhất, cho nên cái tay này tuyệt đối không thể buông!
Chân Liêm Quân vốn dĩ vô lực, không đạp được Thời Tiến, mặt vốn tái nhợt cũng không biết là do tức hay là làm sao, mà hơi có chút đỏ lên, môi mím thật chặt, đột nhiên rút ra một con dao găm từ thắt lưng áo bào, kề vào cổ Thời Tiến, uy hiếp nói: “Buông ra, bằng không là giết cậu.”
Thân thể Thời Tiến cứng đờ, có chút do dự, Tiểu Tử vội vàng cao giọng nhắc nhở: “Bảo bối đang hù dọa cậu thôi! Anh ấy sẽ không ra tay với cậu, cậu xem thanh tiến độ của cậu, không tăng một chút nào! Tiến Tiến đừng sợ, lên, bắt lấy bảo bối!”
Lời này sao cứ quái quái.
Thời Tiến nói thầm, tâm lý lại ổn định hơn, gắt gao ôm cái đùi lớn của Liêm Quân không buông, miệng hơi mở, nhanh chóng nói bùm bùm một lèo tình huống nhà họ Thời, sau đó tội nghiệp nhìn Liêm Quân, nỗ lực tỏ ra đáng thương và nịnh nọt: “Quân thiếu, anh tốt như vậy, chắc chắn sẽ không ép tôi quay về chịu chết có đúng hay không? Hơn nữa tôi còn chưa trưởng thành, anh nhẫn tâm khiến tôi một mình lang thang trong xã hội sao? Lỡ như lần sau đụng phải xã hội đen thật, tôi có khả năng sẽ đi luôn đó.”
Ánh mắt Liêm Quân chuyển động, dời dao găm, cũng không phải là bởi vì cậu tỏ ra đáng thương, mà là hỏi: “Ngoại trừ Thời Vĩ Sùng, cậu còn có bốn người anh trai?”
“Đúng vậy đúng vậy, bọn họ đều rất hung tàn.” Thời Tiến trả lời, chìa vết sẹo trên cổ tay cho anh xem, “Anh xem cái này, để không chết ở trong tay anh của tôi, tôi không thể không làm bộ tự sát để đổi lấy một chút không gian thở dốc, tìm cơ hội trốn thoát, cho nên tuyệt đối đừng đưa tôi trở về, tôi sẽ chết, thật đó.”
Liêm Quân suy tư, lại nhẹ nhàng giật giật hai chân vô lực, ngữ khí buông lỏng một chút: “Buông ra, bằng không thật sự đưa cậu về.”
Thấy anh mềm hóa, Thời Tiến chậm rãi buông tay ra, tâm lý có chút khẩn trương.
Liêm Quân không nhìn cậu, kéo kéo vạt áo tán loạn, xua tay ra hiệu bác sĩ đang xem trò vui rời đi, đợi khi trong phòng không còn những người khác mới mở miệng hỏi lần nữa: “Cậu nói đều là thật?”
“Thật như vàng 9999.” Thời Tiến bảo đảm, nỗ lực tăng cường sức thuyết phục cho lời nói của mình, “Còn nhớ cái gối ôm dưa chuột tôi mang theo không? Trên đó có máu tôi dính vào khi tự sát, lúc đó tôi chính là dùng nó cất giấy tờ và tiền mặt để giấu diếm anh cả tôi, tìm cơ hội chuồn đi.”
Liêm Quân không nói gì, rũ mắt lộ ra bộ dáng suy tư.
Thời Tiến không dám quấy rầy anh suy nghĩ, chỉ nhìn anh tha thiết mong chờ.
“Lưu cậu lại cũng có thể.” Mấy phút sau, Liêm Quân rốt cục nhả ra.
Tiểu Tử kinh hỉ rít gào: “A a a a, Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu đột nhiên hạ rồi,780 rồi!”
Thời Tiến sững sờ, sau đó mừng rỡ —— Liêm Quân vừa mới nhả ra nói cậu có thể lưu lại, chỉ số thanh tiến độ liền vèo cái giảm xuống 100, đây có phải là chỉ cần ở lại bên cạnh Liêm Quân, dù cho cậu bại lộ tung tích, năm anh em nhà họ Thời cũng sẽ bởi vì kiêng kỵ Liêm Quân mà không dám động thủ với cậu? Thanh tiến độ cũng không trướng đầy nổi? Đây thực sự là niềm vui bất ngờ! Không nghĩ tới Liêm Quân lại là bảo bối lợi hại như vậy!
Thời Tiến vui vẻ quá rõ ràng, Liêm Quân nhìn nụ cười ngốc bạch ngọt trên mặt cậu, nhìn một chút, đột nhiên lại cảm thấy… đói bụng.
Anh quét mắt nhìn bữa sáng trên bàn mà trước đó thoạt nhìn không có tí mùi vị nào, nghi hoặc với sự thèm ăn của mình tăng lên một cách khó hiểu, khẽ cau mày, tiếp tục nói: “Nhưng bên cạnh tôi chưa bao giờ giữ người vô dụng. Thời Tiến, bối cảnh của cậu phiền phức, bằng ơn cứu mạng tôi lúc trước của cậu, tôi có thể để cho cậu lưu lại, nhưng cậu phải nhớ cho rõ, ở chỗ này của tôi, là cậu không thể làm thiếu gia nhà họ Thời, mà phải theo quy củ của tôi.”
Thời Tiến trả lời không chút do dự: “Tôi cũng không muốn làm thiếu gia gì, Quân thiếu, tôi sẽ cố gắng trở nên có ích, khiến anh không hối hận quyết định của ngày hôm nay.” Lời này cũng là đang uyển chuyển nói cho Liêm Quân, cậu không muốn chỉ làm một người được che chở không thôi, mà là muốn thật sự đi theo Liêm Quân đúng nghĩa.
Liêm Quân nghe ra được nghĩa ngoài lời nói của cậu, ngón tay thon dài gõ bàn, tầm mắt kỹ càng nhìn qua mặt cậu, ý vị thâm trường nói: “Đã như thế, vậy thì, chứng minh cho tôi xem.”
Tiểu Tử nói năng lộn xộn hoan hô: “700 rồi! Tiến Tiến thanh tiến độ của cậu rơi xuống 700 rồi! Nha nha nha, tui thiệt nà cảm động, bảo bối xiệt tốt, Tiến Tiến cũng thật tốt, ổ yêu các nị, ổ muốn nhìn các nị sinh khỉ con…”
Thời Tiến vốn đang rất vui vẻ: “… Không biết nói chuyện thì ngậm miệng, cảm ơn.”
…
Quẻ Tam dẫn Thời Tiến được phép lưu lại tới tiểu lâu đằng trước đình viện Liêm Quân đang ở, cư trú tại nhà nghỉ độc thân chỗ đám người Quẻ Nhất, cũng được lĩnh mấy bộ quần áo công nhân vườn trái cây Hoa Hoa, chính thức trở thành một thành viên của vườn trái cây Hoa Hoa.
“Vườn trái cây Hoa Hoa của chúng ta là một trong mấy vườn trái cây lớn ở tỉnh Y, hoa quả trồng trọt chủ yếu là xoài, nho đen, nho đỏ, quả lựu, quả lê v.v…, tổng diện tích vườn trái cây là mấy ngàn mẫu, gồm có ba đỉnh núi, hai hồ nhân tạo, bốn vườn nuôi trồng loại nhỏ cùng một ít cơ sở thiết bị khác. Cậu mới tới, thì tạm thời đi vườn xoài theo Quẻ Nhị trước, bên kia gần đây không có gì bận rộn, trước tiên cậu làm quen một chút. Về phần lương và đãi ngộ, bởi vì cậu là đi cửa sau vào, cho nên xem ở mặt mũi của Quân thiếu, chúng ta trực tiếp cho cậu đãi ngộ làm việc chính thức, bao ăn ngủ, một tháng sáu ngàn.”
Thời Tiến nghe Quẻ Tam thuyết minh, tâm lý hưng phấn gia nhập tổ chức xã hội đen bị choáng ngốc thay thế, không nhịn được hỏi: “Kia, cái kia, các anh không phải xã hội đen sao?” Tại sao còn thật sự có hoa quả vậy.
Quẻ Tam nghiêm mặt sửa chữa: “Chúng tôi không phải xã hội đen, là người làm ăn đứng đắn.”
Tầm mắt Thời Tiến rơi vào bao súng bên hông hắn, không phun tào nổi*.
* từ gốc là ‘tào đa vô khẩu’ [槽多无口], nghĩa là nhiều tào quá không biết nên phun từ đâu, ‘phun tào’ là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.
“Tình huống cơ bản chính là như vậy, được rồi, câu đi làm việc đi, hôm nay vừa vặn có một lượng xoài lớn cần chở ra ngoài, ở cổng hai bên kia, cậu canh thời gian hội hợp với Quẻ Nhị, đừng làm sai.” Quẻ Tam nói rồi kín đáo đưa cho Thời Tiến một cái bản đồ vườn trái cây và một chiếc di động mới, còn thu điện thoại di động cũ không cho Thời Tiến cự tuyệt, sau đó dứt khoát đi luôn.
Thời Tiến nhìn hắn rời đi, giật giật khóe miệng, lấy điện thoại di động thăm dò, cùng chỉ thị của bản đồ đi tới chỗ cổng hai.
Danh sách chương