Nhà nghỉ Thời Tiến trọ cách địa chỉ ăn cơm Liêm Quân nói có hơi xa, đến khi Liêm Quân chuẩn bị cúp điện thoại, biểu thị đã tới chỗ ăn cơm, Thời Tiến bên này vẫn còn khoảng hai mươi phút đường xe nữa mới có thể đến.
Thời Tiến rất gấp, ngồi không yên ổn.
Hướng Ngạo Đình thấy cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như rất nôn nóng, cuối cùng nhịn không được, hỏi: “Chuyện cùng Liêm Quân ăn cơm này, rất quan trọng?”
Thời Tiến hoàn hồn, nghiêng đầu liếc hắn một cái, nghiêm túc gật đầu, trả lời: “Đúng, rất quan trọng.” Đây chính là chuyện lớn liên quan đến tính mạng. Nói xong tiếp tục nhìn đường xá ngoài cửa sổ, vừa cầu khẩn quãng đường còn lại không bị kẹt xe không phải dừng đèn đỏ, vừa chú ý sít sao tình hình thanh tiến độ trong đầu.
Liêm Quân từ từ tới gần chỗ ăn cơm, chỉ số thanh tiến độ của anh một đường thẳng tiến, đến khi Liêm Quân cúp điện thoại, thanh tiến độ đã đột phá cửa ải 900, vươn tới chỉ số 910 nói nguy hiểm không tính rất nguy hiểm, nói an toàn lại tuyệt đối không đủ an toàn.
Tiểu Tử khẩn trương đến mức sắp chết máy, Thời Tiến cũng rất hoảng loạn trong lòng, muốn gọi điện thoại dặn Quẻ Nhị chú ý an toàn của Liêm Quân nhiều một chút, lại sợ cuộc gọi của mình sẽ khiến Quẻ Nhị phân tâm, vì vậy chỉ có thể cắn răng nhẫn nại.
“Làm sao lại đột nhiên nhô ra một vị bạn cũ mời Liêm Quân ăn cơm, chuyện Liêm Quân ở thành phố B nhiều người biết sao?” Thời Tiến không nhịn được hỏi Tiểu Tử trong đầu.
Tiểu Tử trả lời: “Hẳn là không có mấy người biết, lần này bảo bối đến thành phố B vốn là lâm thời thay đổi chủ ý, quyết định ở đến năm sau lại càng là sau khi chính phủ nói vẫn cần viện trợ nhiệm vụ mới định ra, người biết không nhiều.”
“Vậy thì kỳ quái, nghe Liêm Quân vừa nãy nói, bữa tiệc này cũng không phải xác định rất lâu trước đó, mà là lâm thời mới mời. Làm sao lại khéo như vậy, bạn cũ phát lời mời khi Liêm Quân trùng hợp đang ở thành phố B.” Thời Tiến cau mày, chắp nối tin tức mới vừa hỏi thăm được từ Liêm Quân, muốn dùng việc này dời đi một chút lực chú ý, hòa hoãn cảm xúc nôn nóng quá mức.
Tiểu Tử chỉ có thể an ủi: “Tiến Tiến cậu đừng hoảng loạn, điều cậu có thể nghĩ tới, bảo bối khẳng định cũng có thể nghĩ tới, trong lòng anh ấy có tính toán.”
“Nếu như anh ta có tính toán thì sẽ không chỉ mang theo Quẻ Nhị đi đến nơi hẹn, kiểu gì cũng phải đem toàn bộ Quẻ Nhất, Nhị, Tam, Ngũ, Cửu tới!” Thời Tiến nói đến đây liền tức giận, càng nghĩ càng càng cảm thấy lần này Liêm Quân ra ngoài thực sự qua loa, không nhịn được giơ tay chọc kính xe, hận không thể bay đến bên cạnh Liêm Quân.
Hướng Ngạo Đình thu một loạt biểu hiện của Thời Tiến sau khi trả lời xong vấn đề vào trong mắt, càng lúc càng khẳng định suy đoán trong lòng, trầm mặt tăng nhanh tốc độ xe.
Hai phút sau, thanh tiến độ của Liêm Quân lại tăng một lần, đến 940, Thời Tiến suy đoán hẳn là Liêm Quân đã gặp mặt vị bạn cũ kia. Cũng may đến đây rồi thanh tiến độ của Liêm Quân không tăng lên nữa, khiến Thời Tiến hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ô tô lao nhanh một đường, hơn mười phút sau, Hướng Ngạo Đình dừng xe ở cửa một nhà hàng trăm năm tuổi, Thời Tiến không chờ hắn dừng hẳn đã cởi đai an toàn xuống xe, chạy như bay vào trong nhà hàng, hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng Hướng Ngạo Đình gọi ở phía sau.
Nhà hàng không lớn, Thời Tiến vọt vào cửa kéo một nhân viên phục vụ đi ngang qua, sau khi hỏi được phòng bao của Liêm Quân ở lầu ba, lập tức quẹo tới cầu thang, một lần bước hai bậc nhanh chóng phi lên trên.
Tiểu Tử vẫn đang an ủi cậu: “Tiến Tiến đừng nóng vội, thanh tiến độ của bảo bối vẫn là 940, không phồng thêm nữa, cậu chạy chậm chút, đừng để ngã.”
“Không ngã đâu.” Thời Tiến trả lời một câu, dùng tốc độ nhanh nhất lên lầu ba, quay đầu chú ý dãy số trên cửa mấy gian phòng bao đầu cầu thang, quyết đoán đi về hành lang bên trái.
Một đường vừa đi vừa chú ý, Thời Tiến cuối cùng dừng ở ngoài cửa gian phòng thứ hai từ dưới đếm ngược lên, số 308 bên trái hành lang, không trực tiếp đi vào, mà trước tiên là thầm kín quan sát hai gian phòng bao hư hư thực thực không có người cách vách một chút, hơi nhớ lại sảnh lớn lầu một náo nhiệt của nhà hàng, khẽ cau mày, lúc này mới giơ tay gõ cửa một cái.
Người ra mở cửa là Quẻ Nhị, hắn nhìn thấy Thời Tiến cũng không ngoài ý muốn, chỉ là biểu tình có chút kỳ quái, bộ dáng như muốn nói lại thôi.
“Sao anh lại có biểu tình này, Quân thiếu đâu?” Thời Tiến vừa hỏi vừa chen vào phòng, đi vào thấy bàn tròn bên trong không có ai, trong lòng lộp bộp một tiếng, sau đó liền nghe thấy Quẻ Nhị giải thích: “Quân thiếu đang ở phòng trong, bạn của Quân là Trần tiên sinh cũng ở đó, cậu…”
Khi hắn nói câu đầu tiên ra khỏi miệng thì Thời Tiến đã thẳng tiến vào phòng trong, cũng không quản có lễ phép hay không, trực tiếp đưa tay đẩy cửa ra, sau đó nhìn thấy Thời Vĩ Sùng ngồi bên trong giương mắt nhìn ra thì cứng đờ.
Quẻ Nhị đi tới phía sau cậu, nhỏ giọng nói hết câu, “… Anh cả cậu Thời Vĩ Sùng cũng ở đây.”
Thời Tiến: “……”
Cho nên tình huống này là thế nào, vì sao Thời Vĩ Sùng lại ở đây? “Tiểu Lục.” Phía sau truyền đến giọng Hướng Ngạo Đình—— Hướng Ngạo Đình bị Thời Tiến quăng ở cửa nhà hàng cũng chạy tới.
Liêm Quân nghe thấy tiếng cửa mở quay đầu nhìn sang, tầm mắt trước tiên quét qua Thời Tiến một lần, xác định cả người cậu đều ổn cả, nhìn về phía Hướng Ngạo Đình xuất hiện ở phía sau Thời Tiến, gật gật đầu với hắn xem như là bắt chuyện.
Diện mạo xa lạ duy nhất bên trong phòng bao là một nam tử gầy gò cũng nhìn sang cửa, tầm mắt hơi di chuyển qua lại giữa Thời Tiến và Hướng Ngạo Đình, cuối cùng dừng ở trên người Hướng Ngạo Đình có khí chất khác biệt rõ ràng, ngón tay nhỏ gầy nắm chặt chén trà, nhíu nhíu mày, ánh mắt mơ hồ mang theo bất an, không nói gì.
Bầu không khí không hiểu sao có chút ngưng trọng, Thời Tiến, Hướng Ngạo Đình và Quẻ Nhị chặn ở cửa, Thời Vĩ Sùng, Liêm Quân và nam tử gầy gò ngồi ở trong phòng, sáu người mắt to trừng mắt nhỏ, trong lúc nhất thời ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.
Tiểu Tử kinh hỉ nhắc nhở: “Thanh tiến độ của bảo bối hàng rồi! Rơi xuống 900, ngay sau khi Hướng Ngạo Đình lại đây.”
Thời Tiến sững sờ, xoẹt một cái quay đầu nhìn về phía Hướng Ngạo Đình, tầm mắt đảo qua áo khoác màu đen chuyên dụng của bộ đội có kiểu dáng rộng rãi phổ thông trên người hắn, rồi cả con dấu của quân đội phía trên ống tay áo và in ở ngực, khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, đột nhiên quay người khoác vai Hướng Ngạo Đình, hơi động tay kéo khóa áo khoác của hắn xuống, vừa cởi áo khoác của hắn vừa cố ý cao giọng nói: “Anh tư, áo khoác được làm chuyên dùng để mặc khi lái máy bay chiến đấu này của anh có phải là đặc biệt ấm áp không, cho em mượn mặc một chút.”
“Em đang nói cái gì vậy, đây chỉ là áo khoác bình thường.” Hướng Ngạo Đình cau mày, lại không ngăn cản động tác của cậu, phối hợp cởi áo ra, còn không quên quở trách cậu, “Trước khi ra cửa đã bảo em thay quần áo khác em không muốn, hiện tại biết lạnh à, sau này đừng xúc động như thế.”
Tiểu Tử lần thứ hai vui vẻ nhắc nhở: “Lại hàng rồi, thanh tiến độ của bảo bối rơi xuống 890, Tiến Tiến cậu thật là lợi hại!”
Quả nhiên có tác dụng!
Thời Tiến vui vẻ trong lòng, thả lỏng trải tim buộc chặt ra một nửa.
Theo quan sát của cậu, trong nhà hàng này nhất định là có người xấu mai phục, trước đó thanh tiến độ của Liêm Quân kẹt ở 940 không phồng, bây giờ nghĩ lại, hẳn là người mai phục không ngờ rằng Thời Vĩ Sùng cũng sẽ ở đây, lại còn nhận thức Liêm Quân, ngồi chung một gian phòng, trong lúc nhất thời không dám có động tác nào. Hiện giờ lại tới thêm một Hướng Ngạo Đình của phía chính phủ nữa, người mai phục phỏng chừng càng khó ở rồi!
Lần đầu tiên Thời Tiến cảm thấy mấy vị anh trai này của nhà họ Thời đáng yêu như vậy, cũng không ngại nóng, lột áo khoác của Hướng Ngạo Đình xuống quấn ở trên người mình, như quả cầu chạy đến chỗ Liêm Quân, đặt mông ngồi vào bên cạnh anh, còn hơi di chuyển cái ghế sang bên Liêm Quân, cười ra một hàm răng trắng với người đàn ông gầy gò đối diện, thân thiết bắt chuyện: “Xin chào, tôi là Thời Tiến, Quân thiếu… Ạch, hiện tại là người dựa vào Quân thiếu nuôi sống. Nghe nói anh là bạn Quân thiếu? Chào anh chào anh, lần đầu gặp gỡ, rất vui được biết anh.”
Thấy cậu tự giới thiệu mình như vậy, Thời Vĩ Sùng trực tiếp tối sầm mặt lại đặt mạnh chén nước lên bàn, Hướng Ngạo Đình cũng nghiêm mặt, rõ ràng hết sức không vừa lòng cách nói này, chỉ có biểu tình Liêm Quân không đổi, nghiêng đầu nhìn qua Thời Tiến xáp đến rất gần bên cạnh.
Người đàn ông gầy gò cũng bị đoạn tự giới thiệu này của Thời Tiến làm ngây ngẩn cả người, nhạy cảm nhận ra được bầu không khí trong phòng có chút không đúng, nhìn về phía Liêm Quân, thấy anh không phản bác lời Thời Tiến, không được tự nhiên giật giật, nặn ra một nụ cười cứng ngắc với Thời Tiến, trả lời: “Xin chào, tôi là Trần Thanh, là… người quen cũ của Liêm Quân.”
Người quen cũ? Liêm Quân nói Trần Thanh này là bạn cũ, Trần Thanh lại chọn từ có hơi xa lạ là “người quen cũ”… Trong lòng Thời Tiến gõ bàn tính nhỏ, trên mặt vẫn duy trì bộ dáng thân thiết, giới thiệu với Trần Thanh: “Vị bên cạnh anh chính là anh cả tôi, tổng giám đốc mới của Thụy Hành – Thời Vĩ Sùng, anh biết Thụy Hành không, cái Thụy Hành siêu cấp lợi hại ở nước ngoài ấy, anh cả tôi lợi hại thế đó, cực kì có khả năng kiếm tiền.”
Vừa nói ra, mưa gió chớp giật khắp người Thời Vĩ Sùng ngừng lại, nhìn về phía Thời Tiến, trong mắt lộ ra thần sắc tựa như cảm động, lại tựa như xúc động.
Nhưng Trần Thanh có chút không chống đỡ được “nhiệt tình” của Thời Tiến, hàm hồ đáp một tiếng, biểu tình càng thêm bất an.
“Còn có vị này, vị này chính là anh tư tôi, Hướng Ngạo Đình, hắc hắc, cũng siêu cấp lợi hại, người của bộ đội, biết lái máy bay chiến đấu đó hắc hắc hắc.” Thời Tiến đưa tay kéo Hướng Ngạo Đình, kéo kéo hắn sang bên cạnh, vẻ mặt kiêu ngạo giới thiệu.
Biểu tình của Hướng Ngạo Đình dễ nhìn hơn chút, thuận theo lực đạo của Thời Tiến ngồi xuống bên cạnh cậu, chủ động gật gật đầu với Trần Thanh.
Bầu không khí lập tức dịu xuống một cách khó hiểu.
Người trên bàn xem như đã làm quen, Quẻ Nhị thức thời định đóng cửa lui ra —— hắn không giống Thời Tiến, có anh trai làm chỗ dựa, có thể không quản gì mà ngồi bên cạnh Liêm Quân.
“Chờ một chút, đừng đóng cửa vội.” Hướng Ngạo Đình thấy thế ngăn cản động tác của hắn, nói, “Anh ba của tôi lập tức tới ngay, một lát là đến.”
Thời Tiến sửng sốt, sau đó sắp vui đến choáng váng —— Dung Châu Trung cũng đến? Đây thực sự là, thực sự là quá tốt! Chỉ bằng vào độ quốc dân kia của Dung Châu Trung, không quản người mai phục bên trong nhà hàng ngày hôm nay là ai, trước khi hành động sợ là phải cân nhắc hết sức cẩn thận.
“Rất vui vẻ?” Liêm Quân đột nhiên mở miệng, nói câu đầu tiên từ sau khi Thời Tiến đi vào.
“Vui vẻ.” Thời Tiến thẳng thắn gật đầu, tươi cười hớn hở nhìn về phía Trần Thanh, cố ý lớn giọng nói, “Trần tiên sinh, anh ba của tôi sắp tới rồi, anh biết anh ba của tôi là ai không? Anh biết Dung Châu Trung chứ, chính là Dung Châu Trung nổi tiếng cả phim ảnh và ca hát, lấy giải thưởng đến mềm tay, lớn lên cực kỳ cực kỳ soái, fan siêu cấp nhiều đó đó! Phim điện ảnh của hắn vô cùng hay, anh từng xem chưa? Anh khẳng định xem qua rồi đúng không?”
“Xem, xem qua, các anh trai cậu… rất lợi hại.” Trán Trần Thanh hơi chảy mồ hôi, gặng cười hai tiếng sau đột nhiên đứng lên, áy náy cười cười với Liêm Quân, nói, “Liêm Quân, xin lỗi không tiếp được, tôi đi nhà vệ sinh một chút.”
Liêm Quân như là hoàn toàn không nhìn thấy hắn ta có vấn đề, gật gật đầu, thả hắn ta đi ra ngoài.
Thời Tiến theo dõi hắn ta rời đi, tầm mắt cảnh giác, một khắc không buông, thẳng đến khi không nhìn thấy thân ảnh hắn ta mới thu tầm mắt lại.
“Thời Tiến.” Liêm Quân gọi Thời Tiến một tiếng.
Thời Tiến lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Liêm Quân, mang vẻ mặt “Anh gọi tôi làm gì, tôi rất bình thường, trong lòng tôi không có tính toán gì hết, tôi chỉ là người tương đối nhiệt tình, khá là yêu thích khoe khoang anh trai”.
Liêm Quân nhìn thẳng cậu vài giây, không nói thêm nữa, thu tầm mắt lại rót cho cậu chén trà, hỏi: “Nhiệm vụ như thế nào, có gặp phải nguy hiểm hay không?”
“Có!” Thời Tiến trả lời dõng dạc, lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người trong phòng.
Thời Vĩ Sùng cau mày dò hỏi: “Nhiệm vụ gì? Tiểu Tiến em lại đi làm nhiệm vụ?” Hỏi xong còn dời tầm mắt sang Hướng Ngạo Đình, mang ý dò hỏi.
Hướng Ngạo Đình gật gật đầu, giải thích: “Tiểu Tiến mấy ngày nay cùng em đi làm một nhiệm vụ, của chính phủ, là nhiệm vụ cơ mật, cho nên không có nói cho anh biết.”
Biểu tình của Thời Vĩ Sùng lập tức chìm xuống, lạnh lùng quét mắt Liêm Quân liếc một cái, hỏi: “Tiểu Tiến, em gặp phải nguy hiểm gì?”
“Đụng phải một tên biến thái!” Tâm tư Thời Tiến toàn bộ không đặt trong lời nói, nâng chung trà lên một hơi uống cạn, đột nhiên đứng lên nói, “Các anh tán gẫu, em đi tiếp anh ba, gương mặt kia của hắn quá chọc người phạm tội, thành phố B khắp nơi là paparazi, em đi yểm trợ hắn một chút.” Nói xong liền chạy đi, căn bản không cho tất cả mọi người cơ hội phản ứng.
Thời Vĩ Sùng đang yên lặng đợi đoạn sau: “…”
Liêm Quân ra hiệu Quẻ Nhị đuổi theo Thời Tiến, chờ xác định Thời Tiến rời đi rồi mới đặt chén trà xuống, hỏi: “Các anh hôm nay đặc biệt tới đây, là muốn nói cái gì?”
Anh không ngốc, loại trùng hợp ra khỏi cửa ăn bữa cơm ngẫu nhiên gặp người quen này, không tồn tại trong từ điển của anh.
Thời Vĩ Sùng thu tầm mắt lại nhìn về phía anh, tinh tế đánh giá tướng mạo anh một chút, nhớ tới nội dung Hướng Ngạo Đình nói ở trong điện thoại cùng hành vi phòng bị Trần Thanh, kề cận Liêm Quân ra oai phủ đầu với Trần Thanh rõ ràng mười phần mới nãy của Thời Tiến, đè nén tâm tình, cân nhắc từ ngữ một chút, tận lực ôn hòa nói: “Tôi hi vọng anh chủ động thả Tiểu Tiến rời đi, cậu ấy mới mười tám tuổi, không thể bỏ bê việc học.”
“Không thể.” Liêm Quân từ chối hết sức thẳng thắn, hoàn toàn không thương lượng, “Trừ phi Thời Tiến chủ động yêu cầu rời đi, bằng không tôi sẽ không bức bách cậu ấy đi làm bất kỳ chuyện gì cậu ấy không muốn làm.”
“Anh đang dạy cậu ấy đi sai đường.” Thời Vĩ Sùng khiển trách.
Liêm Quân không mảy may nhân nhượng: “Tôi lại cảm thấy, sau khi Thời Tiến ở lại bên cạnh tôi, càng ngày càng trở nên ưu tú.”
Lời này cũng thật là sự thật, Thời Vĩ Sùng không phản bác, biểu tình trở nên khó coi.
“Vậy anh có biết, Tiểu Tiến có tâm tư không đồng dạng như vậy hay không?” Hướng Ngạo Đình đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Liêm Quân mang theo đánh giá.
Thời Vĩ Sùng không nghĩ rằng Hướng Ngạo Đình sẽ trực tiếp nói sự hoài nghi của bọn họ ra với người trong cuộc trước mặt, nhíu nhíu mày, do dự một chút, vẫn không ngăn cản Hướng Ngạo Đình, ngậm miệng đưa quyền phát biểu vào tay hắn.
Liêm Quân hơi sửng sốt một cách hết sức rõ ràng, rồi lại ép tâm tình xuống rất mau, hỏi ngược lại: “Có biết thì sao, mà không biết thì lại làm sao? Mà không nói cái gọi là ‘Tâm tư không đồng dạng như vậy’ này có phải là anh hiểu lầm không, chỉ nói tình huống khách quan, Thời Tiến đã thành niên, cậu ấy là một cá thể độc lập, các anh yêu cầu tôi thả cậu ấy đi, nhưng tôi chưa từng cưỡng chế cậu ấy lưu lại ở bên cạnh tôi.”
“Cậu ấy mới mười tám tuổi, tư tưởng còn chưa thành thục, rất dễ dàng bị người cùng tư tưởng khác ảnh hưởng.” Hướng Ngạo Đình cường điệu.
Liêm Quân không đồng ý lối nói của hắn: “Thời Tiến đã thành niên, tôi cảm thấy được cậu ấy hiểu rõ chính mình đang làm gì.”
“Vậy anh có hiểu anh đang làm gì hay không? Anh bây giờ là đang lợi dụng tình cảm mông lung của một thiếu niên, mưu toan bó chết cậu ấy ở bên cạnh anh sao?” Thời Vĩ Sùng nhịn không được chất vấn, nói đến mức cực kỳ không lưu tình, mất ráo bình tĩnh quả quyết trên thương trường, có khuynh hướng quan tâm quá sẽ bị loạn.
Liêm Quân nghe vậy thái độ trở nên lạnh đi, nói: “Thời tiên sinh, tôi vẫn là câu nói kia, chỉ cần Thời Tiến không muốn đi, như vậy ai cũng không cách nào làm cho cậu ấy từ bên cạnh tôi rời đi.”
Hai phe đều không thoái nhượng, bầu không khí đọng lại, không ai nói chuyện, bên trong phòng nghe được cả tiếng kim rơi.
Một lúc lâu, Hướng Ngạo Đình mở miệng lần nữa, ngữ khí nghiêm túc: “Liêm Quân, Thời Tiến là có cơ hội sống cuộc sống của người bình thường, cậu ấy có thể học tập, trưởng thành, yêu đương, kết hôn dưới ánh mặt trời, mà không phải lần mò sờ soạng dưới mưa bom bão đạn. Tôi biết anh muốn mang ‘Diệt’ hướng tới quang minh, anh muốn mang theo thuộc hạ của anh trải qua cuộc sống của người bình thường, thì tại sao vào thời khắc hắc ám nhất trước khi ‘Diệt’ nghênh đón quang minh, anh lại muốn kéo một người vốn nên có thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời, vào thế giới của anh?”
“Thời Tiến mới mười tám tuổi, nhiệm vụ lần này cậu ấy chỉ là bị tên biến thái chiếm chút tiện nghi, bị thủy tinh cứa thương tay. Nhưng còn lần sau? Tôi không hy vọng em trai của tôi chết ở một nơi nào đó, vào thời khắc nào đó mà tôi không biết. Liêm Quân, Thời Tiến rất để ý anh, anh cũng để ý cậu ấy một chút có được hay không?”
Ngón tay Liêm Quân đặt ở trên tay vịn xe lăn run rẩy, sau chậm rãi nắm chặt, trên mặt lại không có phản ứng, mi mắt hơi rủ xuống, chặn lại cảm xúc trong mắt, cũng chặn lại hết thảy áp lực cùng tâm tình tuôn trào đến từ bên ngoài.
” ‘Diệt’ là thế giới của tôi.” Anh mở miệng, âm thanh triệt để nghiêm túc, “Nếu Thời Tiến bước vào được, như vậy trừ cậu ấy ra, ai cũng đừng nghĩ kéo cậu ấy đi ra ngoài, trước khi quang minh tới, cậu ấy sẽ sống, nhất định.”
…
Thời Tiến nhìn chằm chằm Trần Thanh vào nhà vệ sinh, sau đó lại cố ý đi đến đoạn hành lang đầu cầu thang đi tới đi lui, một bên làm bộ chờ người, một bên bảo Tiểu Tử quét tình huống bốn phía phòng bao.
Tiểu Tử yên lặng làm việc, cuối cùng đưa ra kết luận —— chu vi cả phòng 308 nhìn như không khách, tất cả đều giấu người, nhân số còn không ít.
Thời Tiến cau mày, trong lòng cấp tốc có tính toán.
Chu vi có quá nhiều người mai phục, bọn họ cứng đối cứng nhất định là không được, hiện tại gọi người từ hội sở tới đây khẳng định cũng không kịp, chỉ có thể suy nghĩ chút biện pháp làm cho những người này khiếp sợ, khiến bọn họ không dám tùy ý động thủ.
Đang vùi đầu suy nghĩ, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở khúc rẽ cầu thang, thấy Thời Tiến chặn ở đầu cầu thang, dừng bước nhìn sang, âm thanh bị khẩu trang làm cho có chút nghẽn: “Em đứng ngốc ở nơi này làm gì? Ăn mặc trông như con gấu, ngu hay không?”
Thời Tiến dừng bước chân lại, quay đầu nhìn người vừa tới, ánh mắt chú ý thấy Trần Thanh trở về phòng bao, trong lòng kiên định, lộ ra một nụ cười xán lạn đến mức có hơi khủng bố với người đến, hai ba bước nhào tới cầu thang, gân họng gào to: “Anh ba anh tới rồi! Nghe nói bộ phim mới lên sóng của anh phá kỷ lục phòng bán vé, chúc mừng anh, trên đường tới đây em còn nghe có người khen anh đấy, nói kỹ năng diễn xuất của Dung Châu Trung lần này có một sự đột phá lớn, diễn nhân vật Viêm Đế này tới—— a a a!”
Biểu tình Dung Châu Trung đại biến, bước nhanh một cái về phía trước dùng sức che miệng Thời Tiến, liếc mắt nhìn phòng lớn dưới lầu dường như nghe được động tĩnh rối loạn lên, vội kéo Thời Tiến hai ba bước lên lầu, kéo khẩu trang tức giận nói: “Thằng nhóc con nhà em có phải cố ý hay không! Ồn ào cái gì mà ồn ào, lát nữa mà người khác nhào tới, hôm nay cả nhà ai cũng đừng nghĩ ăn cơm ngon lành!”
Thời Tiến dùng sức giãy dụa, gạt tay hắn tiếp tục gào: “Sợ cái gì, buôn bán của nhà hàng trăm năm này ngày hôm nay không tốt, phòng bao lầu hai, ba đều trống không, em gào một cái có làm sao, hay anh đóng phim tốt em không thể khen? Anh chính là diễn hay, diễn tốt, Dung Châu Trung là diễn viên giỏi nhất, em yêu a a a!”
“Hỗn tiểu tử nhà em… Em ngậm miệng cho anh!” Dung Châu Trung cảnh giác nhìn phòng bao bốn phía, thấy không có ai nghe được động tĩnh chạy đến, khẽ thở ra một hơi, bị cậu thổi phồng đến mức tâm tình có hơi phức tạp, có chút thư thái, lại có chút ngứa tay muốn đánh người, trực tiếp duỗi cánh tay ghìm bờ vai cậu lại, cứ như vậy một tay ghìm người một tay che miệng kéo cậu đi, hung tợn mắng, “Em bớt nói đi một tí cho anh! Bọn anh cả ở phòng bao nào, chỉ cho anh xem!”
Thời Tiến chỉ chỉ phòng bao Liêm Quân đang ở, tay không bị kiềm chế đột nhiên lượn một cái, dùng một góc độ xảo quyệt lột được mũ và khăn quàng cổ của Dung Châu Trung, triệt để lộ mặt hắn ra, thừa dịp Dung Châu Trung sửng sốt tránh khỏi sự kiềm chế của hắn, nhét khăn quàng cổ và mũ vào trong quần áo, nói như đúng rồi: “Anh ba, anh có biết vật phẩm trên người anh đặc biệt đáng giá hay không? Hai cái này cho em đi, em đã đáp ứng đưa cho hai vị sasaeng fan của anh làm chút ‘vật kỷ niệm’, bọn họ hứa cho em hơn mấy vạn đấy.”
Dung Châu Trung nghe vậy bùng cháy lửa giận, đưa tay ra chộp cậu, uy hiếp: “Em dám bán thử xem, anh đánh gãy chân em!”
“Em dám đấy!” Thời Tiến liền chạy tới phòng bao, vừa chạy vừa kích thích hắn, “Em mà có bán, thì anh cũng không đánh được em.”
“Thằng nhóc con muốn chết! Đừng chạy, trả đồ lại cho anh!” Dung Châu Trung tức đến nổ phổi đuổi theo, biểu tình đều vặn vẹo, hoàn toàn mất hết hình tượng hoàn mỹ cao lãnh xây dựng với bên ngoài.
Thời Tiến mới không thèm quản hắn, quay đầu lao vào phòng bao, hỏi Tiểu Tử: “Thanh tiến độ hạ chưa?”
“Hạ rồi hạ rồi, sau khi Dung Châu Trung ló mặt trực tiếp hạ xuống 600, bảo bối đã an toàn!” Tiểu Tử hưng phấn trả lời.
Lực sát thương của Dung Châu Trung quả nhiên rất lớn!
Thời Tiến nắm tay hô một tiếng “YES”, tựa như một trận gió thổi qua Quẻ Nhị canh giữ ở gian ngoài, đẩy cửa phòng ra, xông thẳng lên ngồi xuống bên cạnh Liêm Quân, sau đó quay đầu trả khăn quàng cổ và mũ cho Dung Châu Trung oán hận đuổi theo, nói thầm một câu “hẹp hòi” xong giữ chặt cánh tay Dung Châu Trung, nhìn về phía Trần Thanh đối diện đã quay lại, vẻ mặt kiêu ngạo mà giới thiệu: “Trần tiên sinh, vị này chính là anh ba Dung Châu Trung của tôi, anh thấy hắn có phải là đẹp trai hơn so với trên ti vi hay không? Tôi nói anh nghe, kỹ năng diễn xuất của hắn cực kỳ lợi hại, tuyệt đối không giống như anti-fan nói là cái lọ hoa, anh muốn hắn kí tên không? Đây chính là chữ kí của ảnh đế tương lai được quốc tế ca tụng, sau này bảo đảm tăng giá rất nhanh, tôi sẽ bảo anh tôi ký cho anh một cái!”
Dung Châu Trung vừa chuẩn bị phóng thích kỹ năng mắng em trai mười tám kiểu: “…”
Trần Thanh hiển nhiên là nhận ra Dung Châu Trung, nhớ tới sức ảnh hưởng của Dung Châu Trung, quả thực là như đứng đống lửa, ngồi đống than, miễn cưỡng cười cười, gật gật đầu với Dung Châu Trung xem như là bắt chuyện, nói: “Chào, chào anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi rất yêu thích phim “Vây khốn” anh diễn.”
“Khụ, vậy à.” Dung Châu Trung thu tay về điều chỉnh tốt biểu tình trong một giây, qua tay liền vứt khăn quàng cổ và mũ trong lồng ngực cho Hướng Ngạo Đình bên cạnh, hơi sửa lại quần áo bị Thời Tiến cọ loạn, vẻ mặt nhân mô cẩu dạng đưa tay ra với Trần Thanh, mất tự nhiên nói, “Cảm tạ yêu thích, nếu như anh thật sự muốn kí tên, xem trên mặt mũi em trai tôi, tôi có thể ngoại lệ ký nhiều cho anh mấy cái.”
Trần Thanh: “…” Không phải, tôi chỉ là khách sáo thôi.
Tiểu Tử kinh ngạc hô khẽ: “Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu hàng rồi, 790 rồi!”
Thời Tiến ngẩn người, tâm tình trở nên hết sức phức tạp, nhìn về phía Dung Châu Trung nghiêm chỉnh lại soái như đang sáng lên bên cạnh, suy nghĩ một chút, liền thử thăm dò khen một câu: “Anh ba, anh cũng ký cho em cái tên đi, em cảm thấy chữ anh viết đặc biệt đẹp đẽ.”
Dung Châu Trung thu hồi cái tay vừa cùng Trần Thanh bắt tay, quay đầu âm trầm nhìn cậu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ký cho em đi bán lấy tiền sao? Đừng mơ tưởng, đời này anh cũng sẽ không kí tên cho em.”
Thời Tiến: “…”
Thời Tiến rất gấp, ngồi không yên ổn.
Hướng Ngạo Đình thấy cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như rất nôn nóng, cuối cùng nhịn không được, hỏi: “Chuyện cùng Liêm Quân ăn cơm này, rất quan trọng?”
Thời Tiến hoàn hồn, nghiêng đầu liếc hắn một cái, nghiêm túc gật đầu, trả lời: “Đúng, rất quan trọng.” Đây chính là chuyện lớn liên quan đến tính mạng. Nói xong tiếp tục nhìn đường xá ngoài cửa sổ, vừa cầu khẩn quãng đường còn lại không bị kẹt xe không phải dừng đèn đỏ, vừa chú ý sít sao tình hình thanh tiến độ trong đầu.
Liêm Quân từ từ tới gần chỗ ăn cơm, chỉ số thanh tiến độ của anh một đường thẳng tiến, đến khi Liêm Quân cúp điện thoại, thanh tiến độ đã đột phá cửa ải 900, vươn tới chỉ số 910 nói nguy hiểm không tính rất nguy hiểm, nói an toàn lại tuyệt đối không đủ an toàn.
Tiểu Tử khẩn trương đến mức sắp chết máy, Thời Tiến cũng rất hoảng loạn trong lòng, muốn gọi điện thoại dặn Quẻ Nhị chú ý an toàn của Liêm Quân nhiều một chút, lại sợ cuộc gọi của mình sẽ khiến Quẻ Nhị phân tâm, vì vậy chỉ có thể cắn răng nhẫn nại.
“Làm sao lại đột nhiên nhô ra một vị bạn cũ mời Liêm Quân ăn cơm, chuyện Liêm Quân ở thành phố B nhiều người biết sao?” Thời Tiến không nhịn được hỏi Tiểu Tử trong đầu.
Tiểu Tử trả lời: “Hẳn là không có mấy người biết, lần này bảo bối đến thành phố B vốn là lâm thời thay đổi chủ ý, quyết định ở đến năm sau lại càng là sau khi chính phủ nói vẫn cần viện trợ nhiệm vụ mới định ra, người biết không nhiều.”
“Vậy thì kỳ quái, nghe Liêm Quân vừa nãy nói, bữa tiệc này cũng không phải xác định rất lâu trước đó, mà là lâm thời mới mời. Làm sao lại khéo như vậy, bạn cũ phát lời mời khi Liêm Quân trùng hợp đang ở thành phố B.” Thời Tiến cau mày, chắp nối tin tức mới vừa hỏi thăm được từ Liêm Quân, muốn dùng việc này dời đi một chút lực chú ý, hòa hoãn cảm xúc nôn nóng quá mức.
Tiểu Tử chỉ có thể an ủi: “Tiến Tiến cậu đừng hoảng loạn, điều cậu có thể nghĩ tới, bảo bối khẳng định cũng có thể nghĩ tới, trong lòng anh ấy có tính toán.”
“Nếu như anh ta có tính toán thì sẽ không chỉ mang theo Quẻ Nhị đi đến nơi hẹn, kiểu gì cũng phải đem toàn bộ Quẻ Nhất, Nhị, Tam, Ngũ, Cửu tới!” Thời Tiến nói đến đây liền tức giận, càng nghĩ càng càng cảm thấy lần này Liêm Quân ra ngoài thực sự qua loa, không nhịn được giơ tay chọc kính xe, hận không thể bay đến bên cạnh Liêm Quân.
Hướng Ngạo Đình thu một loạt biểu hiện của Thời Tiến sau khi trả lời xong vấn đề vào trong mắt, càng lúc càng khẳng định suy đoán trong lòng, trầm mặt tăng nhanh tốc độ xe.
Hai phút sau, thanh tiến độ của Liêm Quân lại tăng một lần, đến 940, Thời Tiến suy đoán hẳn là Liêm Quân đã gặp mặt vị bạn cũ kia. Cũng may đến đây rồi thanh tiến độ của Liêm Quân không tăng lên nữa, khiến Thời Tiến hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ô tô lao nhanh một đường, hơn mười phút sau, Hướng Ngạo Đình dừng xe ở cửa một nhà hàng trăm năm tuổi, Thời Tiến không chờ hắn dừng hẳn đã cởi đai an toàn xuống xe, chạy như bay vào trong nhà hàng, hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng Hướng Ngạo Đình gọi ở phía sau.
Nhà hàng không lớn, Thời Tiến vọt vào cửa kéo một nhân viên phục vụ đi ngang qua, sau khi hỏi được phòng bao của Liêm Quân ở lầu ba, lập tức quẹo tới cầu thang, một lần bước hai bậc nhanh chóng phi lên trên.
Tiểu Tử vẫn đang an ủi cậu: “Tiến Tiến đừng nóng vội, thanh tiến độ của bảo bối vẫn là 940, không phồng thêm nữa, cậu chạy chậm chút, đừng để ngã.”
“Không ngã đâu.” Thời Tiến trả lời một câu, dùng tốc độ nhanh nhất lên lầu ba, quay đầu chú ý dãy số trên cửa mấy gian phòng bao đầu cầu thang, quyết đoán đi về hành lang bên trái.
Một đường vừa đi vừa chú ý, Thời Tiến cuối cùng dừng ở ngoài cửa gian phòng thứ hai từ dưới đếm ngược lên, số 308 bên trái hành lang, không trực tiếp đi vào, mà trước tiên là thầm kín quan sát hai gian phòng bao hư hư thực thực không có người cách vách một chút, hơi nhớ lại sảnh lớn lầu một náo nhiệt của nhà hàng, khẽ cau mày, lúc này mới giơ tay gõ cửa một cái.
Người ra mở cửa là Quẻ Nhị, hắn nhìn thấy Thời Tiến cũng không ngoài ý muốn, chỉ là biểu tình có chút kỳ quái, bộ dáng như muốn nói lại thôi.
“Sao anh lại có biểu tình này, Quân thiếu đâu?” Thời Tiến vừa hỏi vừa chen vào phòng, đi vào thấy bàn tròn bên trong không có ai, trong lòng lộp bộp một tiếng, sau đó liền nghe thấy Quẻ Nhị giải thích: “Quân thiếu đang ở phòng trong, bạn của Quân là Trần tiên sinh cũng ở đó, cậu…”
Khi hắn nói câu đầu tiên ra khỏi miệng thì Thời Tiến đã thẳng tiến vào phòng trong, cũng không quản có lễ phép hay không, trực tiếp đưa tay đẩy cửa ra, sau đó nhìn thấy Thời Vĩ Sùng ngồi bên trong giương mắt nhìn ra thì cứng đờ.
Quẻ Nhị đi tới phía sau cậu, nhỏ giọng nói hết câu, “… Anh cả cậu Thời Vĩ Sùng cũng ở đây.”
Thời Tiến: “……”
Cho nên tình huống này là thế nào, vì sao Thời Vĩ Sùng lại ở đây? “Tiểu Lục.” Phía sau truyền đến giọng Hướng Ngạo Đình—— Hướng Ngạo Đình bị Thời Tiến quăng ở cửa nhà hàng cũng chạy tới.
Liêm Quân nghe thấy tiếng cửa mở quay đầu nhìn sang, tầm mắt trước tiên quét qua Thời Tiến một lần, xác định cả người cậu đều ổn cả, nhìn về phía Hướng Ngạo Đình xuất hiện ở phía sau Thời Tiến, gật gật đầu với hắn xem như là bắt chuyện.
Diện mạo xa lạ duy nhất bên trong phòng bao là một nam tử gầy gò cũng nhìn sang cửa, tầm mắt hơi di chuyển qua lại giữa Thời Tiến và Hướng Ngạo Đình, cuối cùng dừng ở trên người Hướng Ngạo Đình có khí chất khác biệt rõ ràng, ngón tay nhỏ gầy nắm chặt chén trà, nhíu nhíu mày, ánh mắt mơ hồ mang theo bất an, không nói gì.
Bầu không khí không hiểu sao có chút ngưng trọng, Thời Tiến, Hướng Ngạo Đình và Quẻ Nhị chặn ở cửa, Thời Vĩ Sùng, Liêm Quân và nam tử gầy gò ngồi ở trong phòng, sáu người mắt to trừng mắt nhỏ, trong lúc nhất thời ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.
Tiểu Tử kinh hỉ nhắc nhở: “Thanh tiến độ của bảo bối hàng rồi! Rơi xuống 900, ngay sau khi Hướng Ngạo Đình lại đây.”
Thời Tiến sững sờ, xoẹt một cái quay đầu nhìn về phía Hướng Ngạo Đình, tầm mắt đảo qua áo khoác màu đen chuyên dụng của bộ đội có kiểu dáng rộng rãi phổ thông trên người hắn, rồi cả con dấu của quân đội phía trên ống tay áo và in ở ngực, khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, đột nhiên quay người khoác vai Hướng Ngạo Đình, hơi động tay kéo khóa áo khoác của hắn xuống, vừa cởi áo khoác của hắn vừa cố ý cao giọng nói: “Anh tư, áo khoác được làm chuyên dùng để mặc khi lái máy bay chiến đấu này của anh có phải là đặc biệt ấm áp không, cho em mượn mặc một chút.”
“Em đang nói cái gì vậy, đây chỉ là áo khoác bình thường.” Hướng Ngạo Đình cau mày, lại không ngăn cản động tác của cậu, phối hợp cởi áo ra, còn không quên quở trách cậu, “Trước khi ra cửa đã bảo em thay quần áo khác em không muốn, hiện tại biết lạnh à, sau này đừng xúc động như thế.”
Tiểu Tử lần thứ hai vui vẻ nhắc nhở: “Lại hàng rồi, thanh tiến độ của bảo bối rơi xuống 890, Tiến Tiến cậu thật là lợi hại!”
Quả nhiên có tác dụng!
Thời Tiến vui vẻ trong lòng, thả lỏng trải tim buộc chặt ra một nửa.
Theo quan sát của cậu, trong nhà hàng này nhất định là có người xấu mai phục, trước đó thanh tiến độ của Liêm Quân kẹt ở 940 không phồng, bây giờ nghĩ lại, hẳn là người mai phục không ngờ rằng Thời Vĩ Sùng cũng sẽ ở đây, lại còn nhận thức Liêm Quân, ngồi chung một gian phòng, trong lúc nhất thời không dám có động tác nào. Hiện giờ lại tới thêm một Hướng Ngạo Đình của phía chính phủ nữa, người mai phục phỏng chừng càng khó ở rồi!
Lần đầu tiên Thời Tiến cảm thấy mấy vị anh trai này của nhà họ Thời đáng yêu như vậy, cũng không ngại nóng, lột áo khoác của Hướng Ngạo Đình xuống quấn ở trên người mình, như quả cầu chạy đến chỗ Liêm Quân, đặt mông ngồi vào bên cạnh anh, còn hơi di chuyển cái ghế sang bên Liêm Quân, cười ra một hàm răng trắng với người đàn ông gầy gò đối diện, thân thiết bắt chuyện: “Xin chào, tôi là Thời Tiến, Quân thiếu… Ạch, hiện tại là người dựa vào Quân thiếu nuôi sống. Nghe nói anh là bạn Quân thiếu? Chào anh chào anh, lần đầu gặp gỡ, rất vui được biết anh.”
Thấy cậu tự giới thiệu mình như vậy, Thời Vĩ Sùng trực tiếp tối sầm mặt lại đặt mạnh chén nước lên bàn, Hướng Ngạo Đình cũng nghiêm mặt, rõ ràng hết sức không vừa lòng cách nói này, chỉ có biểu tình Liêm Quân không đổi, nghiêng đầu nhìn qua Thời Tiến xáp đến rất gần bên cạnh.
Người đàn ông gầy gò cũng bị đoạn tự giới thiệu này của Thời Tiến làm ngây ngẩn cả người, nhạy cảm nhận ra được bầu không khí trong phòng có chút không đúng, nhìn về phía Liêm Quân, thấy anh không phản bác lời Thời Tiến, không được tự nhiên giật giật, nặn ra một nụ cười cứng ngắc với Thời Tiến, trả lời: “Xin chào, tôi là Trần Thanh, là… người quen cũ của Liêm Quân.”
Người quen cũ? Liêm Quân nói Trần Thanh này là bạn cũ, Trần Thanh lại chọn từ có hơi xa lạ là “người quen cũ”… Trong lòng Thời Tiến gõ bàn tính nhỏ, trên mặt vẫn duy trì bộ dáng thân thiết, giới thiệu với Trần Thanh: “Vị bên cạnh anh chính là anh cả tôi, tổng giám đốc mới của Thụy Hành – Thời Vĩ Sùng, anh biết Thụy Hành không, cái Thụy Hành siêu cấp lợi hại ở nước ngoài ấy, anh cả tôi lợi hại thế đó, cực kì có khả năng kiếm tiền.”
Vừa nói ra, mưa gió chớp giật khắp người Thời Vĩ Sùng ngừng lại, nhìn về phía Thời Tiến, trong mắt lộ ra thần sắc tựa như cảm động, lại tựa như xúc động.
Nhưng Trần Thanh có chút không chống đỡ được “nhiệt tình” của Thời Tiến, hàm hồ đáp một tiếng, biểu tình càng thêm bất an.
“Còn có vị này, vị này chính là anh tư tôi, Hướng Ngạo Đình, hắc hắc, cũng siêu cấp lợi hại, người của bộ đội, biết lái máy bay chiến đấu đó hắc hắc hắc.” Thời Tiến đưa tay kéo Hướng Ngạo Đình, kéo kéo hắn sang bên cạnh, vẻ mặt kiêu ngạo giới thiệu.
Biểu tình của Hướng Ngạo Đình dễ nhìn hơn chút, thuận theo lực đạo của Thời Tiến ngồi xuống bên cạnh cậu, chủ động gật gật đầu với Trần Thanh.
Bầu không khí lập tức dịu xuống một cách khó hiểu.
Người trên bàn xem như đã làm quen, Quẻ Nhị thức thời định đóng cửa lui ra —— hắn không giống Thời Tiến, có anh trai làm chỗ dựa, có thể không quản gì mà ngồi bên cạnh Liêm Quân.
“Chờ một chút, đừng đóng cửa vội.” Hướng Ngạo Đình thấy thế ngăn cản động tác của hắn, nói, “Anh ba của tôi lập tức tới ngay, một lát là đến.”
Thời Tiến sửng sốt, sau đó sắp vui đến choáng váng —— Dung Châu Trung cũng đến? Đây thực sự là, thực sự là quá tốt! Chỉ bằng vào độ quốc dân kia của Dung Châu Trung, không quản người mai phục bên trong nhà hàng ngày hôm nay là ai, trước khi hành động sợ là phải cân nhắc hết sức cẩn thận.
“Rất vui vẻ?” Liêm Quân đột nhiên mở miệng, nói câu đầu tiên từ sau khi Thời Tiến đi vào.
“Vui vẻ.” Thời Tiến thẳng thắn gật đầu, tươi cười hớn hở nhìn về phía Trần Thanh, cố ý lớn giọng nói, “Trần tiên sinh, anh ba của tôi sắp tới rồi, anh biết anh ba của tôi là ai không? Anh biết Dung Châu Trung chứ, chính là Dung Châu Trung nổi tiếng cả phim ảnh và ca hát, lấy giải thưởng đến mềm tay, lớn lên cực kỳ cực kỳ soái, fan siêu cấp nhiều đó đó! Phim điện ảnh của hắn vô cùng hay, anh từng xem chưa? Anh khẳng định xem qua rồi đúng không?”
“Xem, xem qua, các anh trai cậu… rất lợi hại.” Trán Trần Thanh hơi chảy mồ hôi, gặng cười hai tiếng sau đột nhiên đứng lên, áy náy cười cười với Liêm Quân, nói, “Liêm Quân, xin lỗi không tiếp được, tôi đi nhà vệ sinh một chút.”
Liêm Quân như là hoàn toàn không nhìn thấy hắn ta có vấn đề, gật gật đầu, thả hắn ta đi ra ngoài.
Thời Tiến theo dõi hắn ta rời đi, tầm mắt cảnh giác, một khắc không buông, thẳng đến khi không nhìn thấy thân ảnh hắn ta mới thu tầm mắt lại.
“Thời Tiến.” Liêm Quân gọi Thời Tiến một tiếng.
Thời Tiến lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Liêm Quân, mang vẻ mặt “Anh gọi tôi làm gì, tôi rất bình thường, trong lòng tôi không có tính toán gì hết, tôi chỉ là người tương đối nhiệt tình, khá là yêu thích khoe khoang anh trai”.
Liêm Quân nhìn thẳng cậu vài giây, không nói thêm nữa, thu tầm mắt lại rót cho cậu chén trà, hỏi: “Nhiệm vụ như thế nào, có gặp phải nguy hiểm hay không?”
“Có!” Thời Tiến trả lời dõng dạc, lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người trong phòng.
Thời Vĩ Sùng cau mày dò hỏi: “Nhiệm vụ gì? Tiểu Tiến em lại đi làm nhiệm vụ?” Hỏi xong còn dời tầm mắt sang Hướng Ngạo Đình, mang ý dò hỏi.
Hướng Ngạo Đình gật gật đầu, giải thích: “Tiểu Tiến mấy ngày nay cùng em đi làm một nhiệm vụ, của chính phủ, là nhiệm vụ cơ mật, cho nên không có nói cho anh biết.”
Biểu tình của Thời Vĩ Sùng lập tức chìm xuống, lạnh lùng quét mắt Liêm Quân liếc một cái, hỏi: “Tiểu Tiến, em gặp phải nguy hiểm gì?”
“Đụng phải một tên biến thái!” Tâm tư Thời Tiến toàn bộ không đặt trong lời nói, nâng chung trà lên một hơi uống cạn, đột nhiên đứng lên nói, “Các anh tán gẫu, em đi tiếp anh ba, gương mặt kia của hắn quá chọc người phạm tội, thành phố B khắp nơi là paparazi, em đi yểm trợ hắn một chút.” Nói xong liền chạy đi, căn bản không cho tất cả mọi người cơ hội phản ứng.
Thời Vĩ Sùng đang yên lặng đợi đoạn sau: “…”
Liêm Quân ra hiệu Quẻ Nhị đuổi theo Thời Tiến, chờ xác định Thời Tiến rời đi rồi mới đặt chén trà xuống, hỏi: “Các anh hôm nay đặc biệt tới đây, là muốn nói cái gì?”
Anh không ngốc, loại trùng hợp ra khỏi cửa ăn bữa cơm ngẫu nhiên gặp người quen này, không tồn tại trong từ điển của anh.
Thời Vĩ Sùng thu tầm mắt lại nhìn về phía anh, tinh tế đánh giá tướng mạo anh một chút, nhớ tới nội dung Hướng Ngạo Đình nói ở trong điện thoại cùng hành vi phòng bị Trần Thanh, kề cận Liêm Quân ra oai phủ đầu với Trần Thanh rõ ràng mười phần mới nãy của Thời Tiến, đè nén tâm tình, cân nhắc từ ngữ một chút, tận lực ôn hòa nói: “Tôi hi vọng anh chủ động thả Tiểu Tiến rời đi, cậu ấy mới mười tám tuổi, không thể bỏ bê việc học.”
“Không thể.” Liêm Quân từ chối hết sức thẳng thắn, hoàn toàn không thương lượng, “Trừ phi Thời Tiến chủ động yêu cầu rời đi, bằng không tôi sẽ không bức bách cậu ấy đi làm bất kỳ chuyện gì cậu ấy không muốn làm.”
“Anh đang dạy cậu ấy đi sai đường.” Thời Vĩ Sùng khiển trách.
Liêm Quân không mảy may nhân nhượng: “Tôi lại cảm thấy, sau khi Thời Tiến ở lại bên cạnh tôi, càng ngày càng trở nên ưu tú.”
Lời này cũng thật là sự thật, Thời Vĩ Sùng không phản bác, biểu tình trở nên khó coi.
“Vậy anh có biết, Tiểu Tiến có tâm tư không đồng dạng như vậy hay không?” Hướng Ngạo Đình đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Liêm Quân mang theo đánh giá.
Thời Vĩ Sùng không nghĩ rằng Hướng Ngạo Đình sẽ trực tiếp nói sự hoài nghi của bọn họ ra với người trong cuộc trước mặt, nhíu nhíu mày, do dự một chút, vẫn không ngăn cản Hướng Ngạo Đình, ngậm miệng đưa quyền phát biểu vào tay hắn.
Liêm Quân hơi sửng sốt một cách hết sức rõ ràng, rồi lại ép tâm tình xuống rất mau, hỏi ngược lại: “Có biết thì sao, mà không biết thì lại làm sao? Mà không nói cái gọi là ‘Tâm tư không đồng dạng như vậy’ này có phải là anh hiểu lầm không, chỉ nói tình huống khách quan, Thời Tiến đã thành niên, cậu ấy là một cá thể độc lập, các anh yêu cầu tôi thả cậu ấy đi, nhưng tôi chưa từng cưỡng chế cậu ấy lưu lại ở bên cạnh tôi.”
“Cậu ấy mới mười tám tuổi, tư tưởng còn chưa thành thục, rất dễ dàng bị người cùng tư tưởng khác ảnh hưởng.” Hướng Ngạo Đình cường điệu.
Liêm Quân không đồng ý lối nói của hắn: “Thời Tiến đã thành niên, tôi cảm thấy được cậu ấy hiểu rõ chính mình đang làm gì.”
“Vậy anh có hiểu anh đang làm gì hay không? Anh bây giờ là đang lợi dụng tình cảm mông lung của một thiếu niên, mưu toan bó chết cậu ấy ở bên cạnh anh sao?” Thời Vĩ Sùng nhịn không được chất vấn, nói đến mức cực kỳ không lưu tình, mất ráo bình tĩnh quả quyết trên thương trường, có khuynh hướng quan tâm quá sẽ bị loạn.
Liêm Quân nghe vậy thái độ trở nên lạnh đi, nói: “Thời tiên sinh, tôi vẫn là câu nói kia, chỉ cần Thời Tiến không muốn đi, như vậy ai cũng không cách nào làm cho cậu ấy từ bên cạnh tôi rời đi.”
Hai phe đều không thoái nhượng, bầu không khí đọng lại, không ai nói chuyện, bên trong phòng nghe được cả tiếng kim rơi.
Một lúc lâu, Hướng Ngạo Đình mở miệng lần nữa, ngữ khí nghiêm túc: “Liêm Quân, Thời Tiến là có cơ hội sống cuộc sống của người bình thường, cậu ấy có thể học tập, trưởng thành, yêu đương, kết hôn dưới ánh mặt trời, mà không phải lần mò sờ soạng dưới mưa bom bão đạn. Tôi biết anh muốn mang ‘Diệt’ hướng tới quang minh, anh muốn mang theo thuộc hạ của anh trải qua cuộc sống của người bình thường, thì tại sao vào thời khắc hắc ám nhất trước khi ‘Diệt’ nghênh đón quang minh, anh lại muốn kéo một người vốn nên có thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời, vào thế giới của anh?”
“Thời Tiến mới mười tám tuổi, nhiệm vụ lần này cậu ấy chỉ là bị tên biến thái chiếm chút tiện nghi, bị thủy tinh cứa thương tay. Nhưng còn lần sau? Tôi không hy vọng em trai của tôi chết ở một nơi nào đó, vào thời khắc nào đó mà tôi không biết. Liêm Quân, Thời Tiến rất để ý anh, anh cũng để ý cậu ấy một chút có được hay không?”
Ngón tay Liêm Quân đặt ở trên tay vịn xe lăn run rẩy, sau chậm rãi nắm chặt, trên mặt lại không có phản ứng, mi mắt hơi rủ xuống, chặn lại cảm xúc trong mắt, cũng chặn lại hết thảy áp lực cùng tâm tình tuôn trào đến từ bên ngoài.
” ‘Diệt’ là thế giới của tôi.” Anh mở miệng, âm thanh triệt để nghiêm túc, “Nếu Thời Tiến bước vào được, như vậy trừ cậu ấy ra, ai cũng đừng nghĩ kéo cậu ấy đi ra ngoài, trước khi quang minh tới, cậu ấy sẽ sống, nhất định.”
…
Thời Tiến nhìn chằm chằm Trần Thanh vào nhà vệ sinh, sau đó lại cố ý đi đến đoạn hành lang đầu cầu thang đi tới đi lui, một bên làm bộ chờ người, một bên bảo Tiểu Tử quét tình huống bốn phía phòng bao.
Tiểu Tử yên lặng làm việc, cuối cùng đưa ra kết luận —— chu vi cả phòng 308 nhìn như không khách, tất cả đều giấu người, nhân số còn không ít.
Thời Tiến cau mày, trong lòng cấp tốc có tính toán.
Chu vi có quá nhiều người mai phục, bọn họ cứng đối cứng nhất định là không được, hiện tại gọi người từ hội sở tới đây khẳng định cũng không kịp, chỉ có thể suy nghĩ chút biện pháp làm cho những người này khiếp sợ, khiến bọn họ không dám tùy ý động thủ.
Đang vùi đầu suy nghĩ, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở khúc rẽ cầu thang, thấy Thời Tiến chặn ở đầu cầu thang, dừng bước nhìn sang, âm thanh bị khẩu trang làm cho có chút nghẽn: “Em đứng ngốc ở nơi này làm gì? Ăn mặc trông như con gấu, ngu hay không?”
Thời Tiến dừng bước chân lại, quay đầu nhìn người vừa tới, ánh mắt chú ý thấy Trần Thanh trở về phòng bao, trong lòng kiên định, lộ ra một nụ cười xán lạn đến mức có hơi khủng bố với người đến, hai ba bước nhào tới cầu thang, gân họng gào to: “Anh ba anh tới rồi! Nghe nói bộ phim mới lên sóng của anh phá kỷ lục phòng bán vé, chúc mừng anh, trên đường tới đây em còn nghe có người khen anh đấy, nói kỹ năng diễn xuất của Dung Châu Trung lần này có một sự đột phá lớn, diễn nhân vật Viêm Đế này tới—— a a a!”
Biểu tình Dung Châu Trung đại biến, bước nhanh một cái về phía trước dùng sức che miệng Thời Tiến, liếc mắt nhìn phòng lớn dưới lầu dường như nghe được động tĩnh rối loạn lên, vội kéo Thời Tiến hai ba bước lên lầu, kéo khẩu trang tức giận nói: “Thằng nhóc con nhà em có phải cố ý hay không! Ồn ào cái gì mà ồn ào, lát nữa mà người khác nhào tới, hôm nay cả nhà ai cũng đừng nghĩ ăn cơm ngon lành!”
Thời Tiến dùng sức giãy dụa, gạt tay hắn tiếp tục gào: “Sợ cái gì, buôn bán của nhà hàng trăm năm này ngày hôm nay không tốt, phòng bao lầu hai, ba đều trống không, em gào một cái có làm sao, hay anh đóng phim tốt em không thể khen? Anh chính là diễn hay, diễn tốt, Dung Châu Trung là diễn viên giỏi nhất, em yêu a a a!”
“Hỗn tiểu tử nhà em… Em ngậm miệng cho anh!” Dung Châu Trung cảnh giác nhìn phòng bao bốn phía, thấy không có ai nghe được động tĩnh chạy đến, khẽ thở ra một hơi, bị cậu thổi phồng đến mức tâm tình có hơi phức tạp, có chút thư thái, lại có chút ngứa tay muốn đánh người, trực tiếp duỗi cánh tay ghìm bờ vai cậu lại, cứ như vậy một tay ghìm người một tay che miệng kéo cậu đi, hung tợn mắng, “Em bớt nói đi một tí cho anh! Bọn anh cả ở phòng bao nào, chỉ cho anh xem!”
Thời Tiến chỉ chỉ phòng bao Liêm Quân đang ở, tay không bị kiềm chế đột nhiên lượn một cái, dùng một góc độ xảo quyệt lột được mũ và khăn quàng cổ của Dung Châu Trung, triệt để lộ mặt hắn ra, thừa dịp Dung Châu Trung sửng sốt tránh khỏi sự kiềm chế của hắn, nhét khăn quàng cổ và mũ vào trong quần áo, nói như đúng rồi: “Anh ba, anh có biết vật phẩm trên người anh đặc biệt đáng giá hay không? Hai cái này cho em đi, em đã đáp ứng đưa cho hai vị sasaeng fan của anh làm chút ‘vật kỷ niệm’, bọn họ hứa cho em hơn mấy vạn đấy.”
Dung Châu Trung nghe vậy bùng cháy lửa giận, đưa tay ra chộp cậu, uy hiếp: “Em dám bán thử xem, anh đánh gãy chân em!”
“Em dám đấy!” Thời Tiến liền chạy tới phòng bao, vừa chạy vừa kích thích hắn, “Em mà có bán, thì anh cũng không đánh được em.”
“Thằng nhóc con muốn chết! Đừng chạy, trả đồ lại cho anh!” Dung Châu Trung tức đến nổ phổi đuổi theo, biểu tình đều vặn vẹo, hoàn toàn mất hết hình tượng hoàn mỹ cao lãnh xây dựng với bên ngoài.
Thời Tiến mới không thèm quản hắn, quay đầu lao vào phòng bao, hỏi Tiểu Tử: “Thanh tiến độ hạ chưa?”
“Hạ rồi hạ rồi, sau khi Dung Châu Trung ló mặt trực tiếp hạ xuống 600, bảo bối đã an toàn!” Tiểu Tử hưng phấn trả lời.
Lực sát thương của Dung Châu Trung quả nhiên rất lớn!
Thời Tiến nắm tay hô một tiếng “YES”, tựa như một trận gió thổi qua Quẻ Nhị canh giữ ở gian ngoài, đẩy cửa phòng ra, xông thẳng lên ngồi xuống bên cạnh Liêm Quân, sau đó quay đầu trả khăn quàng cổ và mũ cho Dung Châu Trung oán hận đuổi theo, nói thầm một câu “hẹp hòi” xong giữ chặt cánh tay Dung Châu Trung, nhìn về phía Trần Thanh đối diện đã quay lại, vẻ mặt kiêu ngạo mà giới thiệu: “Trần tiên sinh, vị này chính là anh ba Dung Châu Trung của tôi, anh thấy hắn có phải là đẹp trai hơn so với trên ti vi hay không? Tôi nói anh nghe, kỹ năng diễn xuất của hắn cực kỳ lợi hại, tuyệt đối không giống như anti-fan nói là cái lọ hoa, anh muốn hắn kí tên không? Đây chính là chữ kí của ảnh đế tương lai được quốc tế ca tụng, sau này bảo đảm tăng giá rất nhanh, tôi sẽ bảo anh tôi ký cho anh một cái!”
Dung Châu Trung vừa chuẩn bị phóng thích kỹ năng mắng em trai mười tám kiểu: “…”
Trần Thanh hiển nhiên là nhận ra Dung Châu Trung, nhớ tới sức ảnh hưởng của Dung Châu Trung, quả thực là như đứng đống lửa, ngồi đống than, miễn cưỡng cười cười, gật gật đầu với Dung Châu Trung xem như là bắt chuyện, nói: “Chào, chào anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi rất yêu thích phim “Vây khốn” anh diễn.”
“Khụ, vậy à.” Dung Châu Trung thu tay về điều chỉnh tốt biểu tình trong một giây, qua tay liền vứt khăn quàng cổ và mũ trong lồng ngực cho Hướng Ngạo Đình bên cạnh, hơi sửa lại quần áo bị Thời Tiến cọ loạn, vẻ mặt nhân mô cẩu dạng đưa tay ra với Trần Thanh, mất tự nhiên nói, “Cảm tạ yêu thích, nếu như anh thật sự muốn kí tên, xem trên mặt mũi em trai tôi, tôi có thể ngoại lệ ký nhiều cho anh mấy cái.”
Trần Thanh: “…” Không phải, tôi chỉ là khách sáo thôi.
Tiểu Tử kinh ngạc hô khẽ: “Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu hàng rồi, 790 rồi!”
Thời Tiến ngẩn người, tâm tình trở nên hết sức phức tạp, nhìn về phía Dung Châu Trung nghiêm chỉnh lại soái như đang sáng lên bên cạnh, suy nghĩ một chút, liền thử thăm dò khen một câu: “Anh ba, anh cũng ký cho em cái tên đi, em cảm thấy chữ anh viết đặc biệt đẹp đẽ.”
Dung Châu Trung thu hồi cái tay vừa cùng Trần Thanh bắt tay, quay đầu âm trầm nhìn cậu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ký cho em đi bán lấy tiền sao? Đừng mơ tưởng, đời này anh cũng sẽ không kí tên cho em.”
Thời Tiến: “…”
Danh sách chương