Thời Tiến đội một đầu dải lụa màu, thật lâu không lên tiếng.

Liêm Quân bồi ở bên cạnh cậu, cũng không nói chuyện.

Tiểu Tử vốn đang vui mừng rít gào, thấy thế âm thanh chậm rãi yếu xuống, lo lắng hỏi: “Tiến Tiến, cậu làm sao vậy?” Theo nó biết, sinh nhật Thời Tiến và nguyên chủ là cùng một ngày, trận kinh hỉ này xác thực là phải rất kinh hỉ mới đúng.

“Không có chuyện gì.” Thời Tiến hoàn hồn, trả lời Tiểu Tử trong đầu rồi giơ tay lau mặt, cười lắc đầu một cái giũ toàn bộ lụa màu trên đầu xuống dưới, nghiêng người nhìn về phía Liêm Quân, nắn nắn tiền lì xì trong tay, cố ý hỏi, “Quân thiếu anh cho tôi cái bao gì, tại sao tôi sờ thấy như là một tấm thẻ.”

Liêm Quân liếc cậu một cái, không để ý tới cậu, trượt xe lăn định tiến vào phòng khách.

Thời Tiến gan to bằng trời mà chặn tay vịn lôi xe lăn lại, khom lưng sát vào Liêm Quân, nhìn như bình tĩnh kì thực khẩn trương mà đưa tay ra, hỏi: “Cái kia… Quân thiếu, tôi có thể ôm anh một chút sao?”

Liêm Quân khép lông mày lại nhìn cậu, hết sức rõ ràng là không vui.

“Có thể không, hôm nay là sinh nhật tôi.” Thời Tiến không biết xấu hổ mà lôi ra thân phận thọ tinh của bản thân.

Liêm Quân nhìn cậu một lúc lâu, như là không làm gì được cậu, giơ tay đáp lên bờ vai cậu, hơi hơi tới gần phía trước một chút, sau đó lập tức lui về, nói rằng: “Đi cắt bánh ngọt đi, Quẻ Nhất bọn họ cũng chuẩn bị lễ vật cho cậu.”

Cái ôm này cực kỳ qua loa không hoàn chỉnh, Thời Tiến cũng đã thỏa mãn, cười chuyển ra phía sau Liêm Quân đỡ xe lăn của anh, ngữ điệu bởi vì vui vẻ mà không tự chủ dương cao, được tiện nghi còn ra vẻ: “Quân thiếu, ngày hôm nay tôi cho phép anh ăn một khối bánh ngọt, buổi tối còn không cần ăn canh!”

Liêm Quân cau mày răn dạy: “Cậu không cần được voi đòi tiên.”

“Hắc hắc.” Thời Tiến ngây ngô cười lên, tăng tốc độ chạy, đẩy anh đến trước bánh ngọt.

Khi những người khác đẩy Liêm Quân vẫn luôn hết sức cẩn thận, tốc độ sẽ không quá nhanh cũng sẽ không quá chậm, bảo trì ở một tốc độ khiến người ta thoải mái, chưa bao giờ dám có động tác quá khích nào. Liêm Quân bị Thời Tiến đột nhiên gia tốc sợ đến mức túm chặt tay vịn xe lăn theo bản năng, đợi phản ứng lại, cảm thụ được mùi ngọt nhẹ của bánh ngọt phả vào mặt, liền từ từ bình tĩnh lại, cong khóe môi, miệng lại răn dạy: “Làm bừa cái gì, cậu đã thành niên, sau này làm việc phải thận trọng một ít.”

Thời Tiến đáp lời vô cùng qua loa, đã muốn tự cắm nến sinh nhật lên bánh ngọt.

Mới vừa cắm nến lên, một người trong đám Quẻ Nhất liền đẩy một xe đẩy nhỏ vào, trên xe đẩy là đủ loại đồ ăn, trên giá xe còn hợp với hoàn cảnh mà quấn đèn màu nhỏ lên, dùng thẩm mỹ của đám thô hán Quẻ Nhất, vậy đại khái đã là đồ vật tinh xảo nhất bọn họ có thể làm ra.

Thời Tiến cũng không chê, vui cười hớn hở mà giúp đỡ mọi ngưởi dọn đồ vật, sau đó bê một cái ghế tới bên bàn trà, trực tiếp leo lên, dùng một vị trí cao hơn nhiều so với bánh ngọt, ước nguyện rồi hạ dao cắt bánh ngọt.

Khối bánh ngọt thứ nhất khẳng định là cho Liêm Quân, Thời Tiến cầm khối thứ hai, sau đó vung dao qua, mặc cho đám người Quẻ Nhất tự do phát huy.

Quẻ Nhị trực tiếp mắng cậu không lương tâm, Thời Tiến mới không thèm quản, vùi ở bên cạnh Liêm Quân đắc ý mở quà.

Ỷ vào chính mình là thọ tinh, sau khi Thời Tiến dỡ sạch lễ vật và ăn bánh ngọt xong vung tay lên, bảo hậu cần của hội sở đưa một bộ mạt chược lại đây, dọn cái bàn ở trong phòng khách, bày trận thế.

Quẻ Nhất thấy vậy lông mày dựng ngược lên, nhớ tới bộ dáng Thời Tiến như cá gặp nước trong quán mạt chược lúc trước, không chờ Thời Tiến bắt chuyện liền trực tiếp biểu thị mình tuyệt đối không tham gia loại hoạt động đánh bạc này.

Thời Tiến nghẹn lại, lén lút đem tầm mắt liếc sang Liêm Quân.

Liêm Quân trả lại một cái ánh mắt lạnh nhạt tử vong.

Thời Tiến đành phải bỏ ý tưởng chia sẻ niềm vui cùng đùi lớn, đưa tay kéo Quẻ Nhị lại, sau đó hô Quẻ Tam và Quẻ Ngũ một tiếng. Quẻ Cửu mới điều đến bên cạnh Liêm Quân là thanh niên mặt trẻ con mỗi ngày mệt tới mức chỉ muốn ngủ, lúc này đang nằm úp sấp ở trên ghế sa lon ngủ ngon, Thời Tiến cũng đành không quấy hắn.

Một bàn bốn người, Quẻ Nhị là tên đểu cáng, kỹ thuật mạt chược dở đến mức không nỡ nhìn, còn thích chơi xấu. Quẻ Tam không nhiều lời, nhưng có chút bản lĩnh, vẫn luôn giữ yên bài hồ lớn. Trình độ chơi bài Quẻ Ngũ cũng hàm hậu như mặt của hắn, thắng thua đều không so đo, thoạt nhìn còn rất vui mừng. Tất cả mọi người vô tình hay cố ý nâng Thời Tiến, Thời Tiến thắng tiền tới mềm tay, trên mặt chưa hề ngưng cười.

Phấn khởi chiến đấu đến nửa đêm, Thời Tiến quá mức nghiện bài bị Quẻ Nhất ném trở về phòng ngủ, ngay cả trong mộng cậu cũng đang trượt trên mạt chược, hoàn toàn quên mất mạo hiểm kích thích ra khỏi cửa gặp phải anh trai lúc ban sáng.

Nhưng mà tỉnh lại sau giấc ngủ, mộng đẹp kết thúc, hiện thực tàn nhẫn dập vào mặt —— tối hôm qua sau khi trở mặt vậy mà Thời Vĩ Sùng lại không có đi, để cho trợ lý đưa một chiếc xe đến, ở tạm ngoài cửa hội sở một buổi tối, cũng nhiều lần yêu cầu gặp Thời Tiến.

Thời Tiến nằm nhoài trên cửa sổ hành lang lầu hai hội sở, nhìn xe thương vụ màu đen đỗ ngoài cửa hội sở, lòng phát hoảng: “Cậu nói hắn có ý gì, muốn cùng tôi PK ngay mặt sao?”

Tiểu Tử kỳ thực cũng rất hoảng loạn, nhưng vẫn miễn cưỡng an ủi: “Tiến Tiến không sợ, nơi này là địa bàn của bảo bối, nhóm anh trai của cậu không thể làm gì cậu.”

“Nhưng tôi cũng không thể dính chết ở bên cạnh bảo bối nhà cậu cả đời, một bước cũng không rời chứ, dù tôi nguyện ý, bảo bối nhà cậu cũng ghét bỏ đó.” Thời Tiến than khổ trong miệng, hết sức ảo não, “Kích động là ma quỷ, tối hôm qua tôi không nên trực tiếp trở mặt, bảo mệnh là một chuyện, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta vẫn là triệt tiêu thanh tiến độ, với trạng thái trở mặt hiện tại, làm sao mà triệt thanh tiến độ.”

Tiểu Tử rầm rì không đưa ra được kiến nghị tốt, cũng rất sầu.

“Không được, phải nghĩ một biện pháp cùng mấy anh trai này hòa hoãn quan hệ một chút, ít nhất phải đem thanh tiến độ rơi lại về tuyến an toàn.” Thời Tiến nắm chặt khung cửa sổ, liếc nhìn xe thương vụ dưới lầu, quay người chạy tới thư phòng Liêm Quân.



Thời Vĩ Sùng đã canh ở ngoài Dạ Sắc chừng mấy ngày, biểu hiện chấp nhất mười phần, dù thỉnh thoảng hắn phải tạm thời rời khỏi bởi vì công tác hoặc là sinh hoạt, thì không quá mấy tiếng sẽ nhất định trở về, một bộ dáng không nhìn thấy Thời Tiến là không bỏ qua.

Cứ như vậy dây dưa đến ngày thứ sáu, Thời Vĩ Sùng rốt cục được mời vào Dạ Sắc lần thứ hai.

Thời Tiến gặp hắn tại phòng tiếp khách, trước mặt bày mấy phần văn kiện.

“Tiểu Tiến, anh cần đàm luận với em.” Thời Vĩ Sùng vừa vào cửa liền mở miệng, nhíu mày, nhìn ra được tâm tình không thể nào tốt.

“Chờ một chút anh cả, trước tiên anh nghe tôi nói hết.” Thời Tiến ngăn hắn lên tiếng, ra hiệu hắn ngồi xuống, sau đó lần lượt mở mấy phần văn kiện ra, bày ở trước mặt hắn, một nói rõ từng chuyện, “Đây là dự án đấu thầu khu tây thành phố Y, tôi kiến nghị anh từ bỏ, đó là một hố to; đây là kế hoạch khai phá nước J khu K, tôi kiến nghị anh nên theo, có lợi cho Thụy Hành phát triển; cái này là kế hoạch di dời hạng ba của ba ba khi còn sống, anh có thể tham khảo một chút… Cuối cùng là cái này, danh sách tâm phúc của ba ba, nếu như anh muốn chuyển trọng tâm sinh ý của Thụy Hành về trong nước một lần nữa, tôi kiến nghị anh không nên dùng bọn họ, bọn họ sẽ ngáng chân anh.”

Thời Vĩ Sùng càng nghe biểu tình càng nghiêm túc, cầm lấy những văn kiện đó lần lượt lật từng cái một, nhấc mắt nhìn về phía Thời Tiến, như là không quen biết cậu vậy, hỏi: “Những thứ này là từ đâu em có?” Trong này thậm chí có chính dự án hắn đang lên kế hoạch.

“Tôi đi theo bên cạnh ba ba, thứ ông biết, tôi đương nhiên có thể biết.” Thời Tiến trả lời, tự mình rót cho hắn chén trà, nói rằng: “Thứ tôi muốn nói đã nói xong, anh cả anh muốn nói chuyện gì, nói đi.”

Tiểu Tử rất tuyệt vọng: “Thanh tiến độ vẫn là 900, cho một viên đường lớn như vậy, tại sao Thời Vĩ Sùng một chút phản ứng cũng không có.”

Thời Tiến nghe vậy cũng có chút nhụt chí, nhưng vẫn miễn cưỡng động viên: “Không vội, chúng ta tiếp tục nghe xem Thời Vĩ Sùng muốn nói chuyện gì, ít nhất hiện tại lập trường của tôi và hắn không tính là hoàn toàn đối lập, thái độ của hắn sẽ buông lỏng thôi.”

Thời Vĩ Sùng nghe Thời Tiến nói tất cả những tài liệu này đều là chiếm được từ chỗ Thời Hành Thụy, biểu tình trở nên khó lường, vừa cẩn thận lật những văn kiện này một lần, khí tức trên người bất tri bất giác thu liễm, ngữ khí cũng bình tĩnh lãnh đạm xuống, hỏi: “Tại sao nói cho anh những thứ này?”

“Nguyên nhân giống lý do lúc trước tôi nói cho anh lúc lựa chọn từ bỏ di sản.” Thời Tiến thản nhiên nhìn vào tầm mắt của hắn, hỏi lần nữa: “Anh cả, anh muốn nói với tôi chuyện gì?”

Thời Vĩ Sùng lần này trả lời rất nhanh: “Anh muốn em theo anh trở về.”

Thời Tiến cũng từ chối mười phần thẳng thắn: “Tôi không muốn.”

Cuộc trò chuyện tiến vào ngõ cụt trong giây lát.

Thời Vĩ Sùng trầm mặt không nói lời nào.

Thời Tiến âm thầm ngồi thẳng người, tuy rằng cực kỳ không muốn, nhưng vẫn làm xong chuẩn bị cùng Thời Vĩ Sùng triệt để trở mặt ở trong lòng —— lần thứ hai cảm tạ tồn tại của đùi vàng lớn, làm cho cậu hiện tại có mệnh đi thử khả năng trở mặt với mấy anh em nhà họ Thời.

Không khí phảng phất đọng lại, một lúc lâu, Thời Vĩ Sùng rốt cục mở miệng lần nữa, hỏi: “Khoảng thời gian này có khỏe không?”

Thời Tiến: “… A?” Kịch bản này hình như có chút không đúng? “Em thay đổi quá nhiều, gầy, cao lên, mặc quần áo cũng không chọn…” Thời Vĩ Sùng nói, ánh mắt chậm rãi ngừng lại, biểu tình mang theo một chút bất đắc dĩ cùng uể oải, giọng than thở, “Sau khi em mất tích mỗi ngày đều anh lo lắng cho em, nghĩ từ nhỏ em đã được nuông chiều, một người ở bên ngoài thì phải sinh hoạt làm sao.”

Trên người Thời Tiến bắt đầu thi nhau nổi da gà, hoàn toàn không hiểu hướng nội dung vở kịch này phát triển, biểu tình ngây ngốc, trong đầu hỏi Tiểu Tử: “Hắn định làm gì đây? Muốn đánh bài tình cảm gạt tôi sao?”

Tiểu Tử lắp ba lắp bắp: “Có, có lẽ vậy? Cũng có lẽ là hắn biết rằng thế lực của bảo bối quá lớn, không thể dùng biện pháp cứng rắn?”

“Vậy hắn thật đúng là một tâm cơ boy.”

Tiểu Tử điên cuồng phụ họa.

“Dáng dấp ngớ ngẩn này của em vẫn giống như khi còn bé, không thay đổi dù chỉ một chút.” Thời Vĩ Sùng nhìn biểu tình Thời Tiến ngây ra, đột nhiên nở nụ cười nhẹ, nhưng chút ý cười này lại rất nhanh bị ảm đạm thay thế, sau đó là một tiếng thở dài, “Tiểu Tiến, em không muốn đi theo anh, anh không buộc em, cũng không bức được em, anh chỉ là muốn em hiểu rõ, em có hiểu nhầm với các anh trai, nếu như em nguyện ý, bất cứ lúc nào các anh trai cũng hoan nghênh em về nhà.”

Về nhà bị các người bóp chết ở trong lòng bàn tay, mặc các người nặn tròn bóp méo sao? Thời Tiến nở nụ cười khô cằn, uyển chuyển từ chối: “Tôi rất thích cuộc sống bây giờ, cũng rất thích ở lại bên cạnh Quân thiếu.”

Thời Vĩ Sùng trầm mặc, thấp giọng hỏi: “Quân thiếu kia thật sự còn quan trọng hơn so với các anh trai?”

Phí lời, nhánh cỏ cứu mạng đương nhiên quan trọng hơn so với hung thủ giết người!

Thời Tiến có chút không đỡ được công kích ôn nhu của Thời Vĩ Sùng, tâm lý tình nguyện Thời Vĩ Sùng thật sự cùng mình cấu xé một hồi hơn, cái mông hơi di chuyển, không tiếp lời.

“Anh hiểu.” Thời Vĩ Sùng thở dài, muốn nói lại thôi, ý vị sâu xa, “Tiểu Tiến, em còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không hiểu, Liêm Quân cũng không có tốt như em tưởng tượng đâu, lịch sử anh ta làm giàu… có chút không trong sạch.”

Tiểu Tử tức đến xù lông: “Óa, hắn ta lại còn nói xấu bảo bối! Hắn ta muốn gây xích mích ly gián! Tiến Tiến cậu không nên tin hắn ta!”

Thời Tiến cũng rất căm giận ——Thời Vĩ Sùng này quả nhiên là một tâm cơ boy! Cứng rắn không được, vậy mà lại ném đinh mềm bôi đen Liêm Quân, đê tiện!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện