Từ Hoài không ngoài dự đoán chút nào mà bị Thời Tiến chuốc say, trước khi gã triệt để say túy lúy, Thời Tiến bảo Tiểu Tử bỏ thêm cho mình cái buff “Âm thanh giàu sức mê hoặc”, kề sát vào bên tai gã, dụ gã cùng mình đi ra phòng riêng.
Thọ tinh và đám hồ bằng cẩu hữu của gã thấy thế, dồn dập lộ ra nụ cười ám muội bất chính, Quẻ Nhị thì lại âm thầm lườm một cái, nhắm mắt lại, làm ra vẻ đã uống say, ta đây cái gì cũng không biết.
“Tiểu Viễn bảo bối, anh biết một chỗ tốt, đi, chúng ta tới nơi đó vui vẻ vui vẻ.” Từ Hoài bị Thời Tiến điều khiển, trong miệng còn không quên chiếm tiện nghi của Thời Tiến.
Thời Tiến ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời: “Được, chúng ta đi vui vẻ vui vẻ.” Bảo đảm vui tới mức khiến mi cả đời khó quên.
Hai người lảo đảo mà tiến vào một phòng bao kín đáo rộng rãi, khóa trái cửa phòng.
Khoảng chừng sau nửa giờ, cửa phòng mở ra, Thời Tiến một mình đi ra. Cậu cố ý bày ra vẻ mặt bất mãn tức giận, sau khi về phòng riêng không quan tâm âm thanh ồn ào ám muội từ đám hồ bằng cẩu hữu của Từ Hoài, tức giận bảo bọn họ qua phòng bao tiếp Từ Hoài, sau đó đánh thức Quẻ Nhị giả say, mang theo hắn đi mất không thèm quay đầu lại.
Hai người trở lại trên xe, Quẻ Nhị lập tức hoạt bát, hỏi: “Cậu mang Từ Hoài đi ra ngoài làm cái gì?”
“Dò hỏi, phòng riêng quá nhiều người, tôi không tiện phát huy.” Thời Tiến trả lời. Kỳ thực nguyên nhân chân thực là phòng riêng quá nhiều người, không tiện để Tiểu Tử thêm một số buff không quá hài hòa.
Quẻ Nhị cũng không xoắn xuýt với cậu nhiều về cái này, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu moi ra được cái gì rồi?”
“Tin tức quan trọng.” Thời Tiến trả lời, tỉ mỉ nói một chút phát hiện của mình, “Tôi hoài nghi Từ Hoài chính là cái người được phái ra đi giao dịch kia, thời điểm gã rót rượu tôi nói lỡ miệng, nói qua một thời gian ngắn gã muốn ra nước ngoài làm giàu, sẽ trở nên còn có tiền hơn so với kim chủ là anh, hỏi tôi có muốn theo gã hay không. Vừa nãy tôi dẫn gã đi phòng bao, dụ dỗ gã tỉ mỉ nói một lượt chuyện làm giàu, gã có nhắc tới mình sắp tới muốn cùng bạn bè đi du thuyền chơi, sau đó sẽ xuất ngoại, có điều thời gian cụ thể đi du thuyền tôi không moi ra được, gã say chết rồi.”
Quẻ Nhị nhìn Thời Tiến như xem quái vật, như là không thể tin được vậy mà cậu lại thật sự lấy được thông tin.
Thời Tiến bị nhìn đến sợ hãi, nói thêm: “Không phải anh có thể nghe thấy động tĩnh bên này của tôi sao, hiện tại ánh mắt này là có ý gì.”
Quẻ Nhị móc ra từ trong túi tiền một cái tai nghe cải trang, vẻ mặt một lời khó nói hết: “Sau khi cậu và Từ Hoài đi phòng nhỏ, trong tai nghe liền bắt đầu truyền ra tiếng Từ Hoài… rên rỉ, quá cay lỗ tai, tôi liền lấy tai nghe xuống. Khụ, không phải là do tôi nghĩ rẳng cậu hi sinh chính mình vì nhiệm vụ, thật sự cùng Từ Hoài cái gì kia sao…”
Thời Tiến giơ tay định táng một cái.
“Đừng đừng đừng, đừng động thủ, chỉ đùa một chút mà thôi, tôi biết cậu có chừng mực.” Quẻ Nhị vội vã né tránh, lại nịnh hót lấy lòng, “Tiểu Tiến Tiến cậu thật là lợi hại, mới đó đã hoàn thành hơn nửa nhiệm vụ, chờ xác minh tính chân thật tin tức này, là chúng ta có thể thoái mái nghỉ phép.”
Thời Tiến nghi hoặc: “Có ý gì? Việc này chúng ta không quản nữa?”
“Quản cái gì, phía sau đều là việc của chính phủ, chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo, không thể quản được loại buôn bán vượt quốc gia này.” Quẻ Nhị nhàn nhàn mở miệng, ra hiệu tài xế lái xe vè hội sở, nghiêng đầu đánh giá Thời Tiến một chút, nói rằng, “Có điều tôi không thật không ngờ nha Tiểu Tiến Tiến, vậy mà tửu lượng cậu lại tốt như vậy, ngàn chén không say nha.”
Phù phù.
Phảng phất ma chú bị giải trừ, Thời Tiến một giây trước còn tinh thần phấn chấn thần trí thanh tỉnh, một giây sau liền sắc mặt đỏ gay ngã vật xuống trên ghế dựa, giơ tay che miệng lại, ánh mắt mông lung mà nhìn về phía Quẻ Nhị, yếu ớt mở miệng: “Mợ nó, tôi muốn nôn…”
Quẻ Nhị: “???”
…
Buff là có thời gian hạn chế, thời gian hạn chế vừa qua, nên thân thể cần chịu tội bao nhiêu, thì vẫn là phải chịu.
Thời Tiến sau khi say rượu hình như nửa ngốc nghếch, ói ra một trận rồi bị Quẻ Nhị cứng rắn đổ một bình nước, rốt cục hơi hơi có tinh thần một chút, nhưng cậu vừa có tinh thần, liền bắt đầu níu Quẻ Nhị, ồn ào nháo muốn đi xem bảo bối có ăn cơm đàng hoàng hay không.
Quẻ Nhị đặc biệt muốn trực tiếp gõ ngất cậu, mà nhìn bộ dáng cậu say rượu khó chịu tội nghiệp, lại có chút không xuống tay được, muốn rót thêm cho cậu ít nước, lại thấy Thời Tiến say rượu tự lục lọi lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Khi thấy cái tên “Quân thiếu” trên điện thoại di động, Quẻ Nhị thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, hỏng mất mà đi cướp điện thoại di động của Thời Tiến, vội la lên: “Tôi còn đoán bảo bối của cậu là ai, thì ra cậu thật sự nổi lên ý xấu với Quân thiếu! Chết mất thôi, cũng không nhìn một chút hiện tại là lúc nào rồi, đừng tìm đường chết sớm!”
Thời Tiến uốn tới ẹo lui mà trốn, khí lực tăng cao, sau đó hình ảnh Quẻ Nhị không muốn nhìn thấy nhất xuất hiện —— điện thoại được tiếp.
Âm thanh Liêm Quân truyền tới từ trong điện thoại di động, có chút thấp, cho thấy rõ ràng là bị đánh thức, gọi nhỏ một tiếng: “Thời Tiến?”
Quẻ Nhị vội vã cứu bồ, cao giọng đáp: “Xin lỗi Quân thiếu, Thời Tiến hắn uống say, gọi điện thoại loạn thôi, ngài ngủ tiếp —— “
“Bảo bối!” Thời Tiến kinh thiên động địa rống một tiếng, tát một cái quét Quẻ Nhị ra, niệm với điện thoại di động như bà mẹ già, “Tại sao anh không thích ăn canh! Canh bổ như vậy, tại sao anh không uống! Dạ dày anh không tốt, phải bồi bổ nhiều anh có biết hay không! Anh có còn muốn tốt lên hay không, có muốn khỏe mạnh lên hay không! Anh lớn bằng đó rồi, tại sao có thể kiêng ăn! Anh hơi quá đáng!”
Quẻ Nhị hít vào một ngụm khí lạnh, đưa tay bịt kín miệng Thời Tiến, nói với điện thoại di động rằng: “Quân thiếu, cậu ấy thật sự say rồi, tôi sẽ trừng trị cậu ấy, ngài ngủ tiếp, cậu ấy không biết mình đang làm gì, ngài đừng nóng giận.”
“A a a… Bảo bối!” Thời Tiến vẫn đang giùng giằng muốn lên tiếng.
Quẻ Nhị quả thực muốn đánh chết cậu, dùng sức đè lên cậu, với tới tay đi cướp điện thoại di động của cậu.
Ngay khi Quẻ Nhị cho là bên kia Liêm Quân cũng đã cúp điện thoại rồi, tiếng của Liêm Quân lại truyền ra: “Dẫn cậu ta trở về gặp tôi, ngay lập tức.” Nói xong cúp điện thoại.
Quẻ Nhị rốt cục cướp được điện thoại di động, mà hình như đã không còn tác dụng gì nữa. Vẻ mặt hắn xanh lè mà cúi đầu, xem Thời Tiến trong tay giãy giãy dụa dụa rồi nhắm mắt muốn ngủ thiếp đi, vừa tức vừa bất đắc dĩ, buông lỏng tay ra: “Nháo đi nháo đi, đến lúc cậu muốn khóc, anh cũng không giúp được cậu.”
Thời điểm trở lại hội sở, Thời Tiến đã triệt để say chết rồi, Quẻ Nhị không còn cách nào, chỉ có thể cõng cậu đi gặp Liêm Quân.
Liêm Quân khoác áo ngủ trên người chờ ở thư phòng, thấy Thời Tiến được nâng vào, hơi nhướn mày, quan sát trang phục tao khí trên người Thời Tiến một chút, nhìn về phía Quẻ Nhị, hỏi: “Nhiệm vụ thế nào rồi?”
“Đã tiếp xúc được với nhân vật mục tiêu Từ Hoài, Thời Tiến còn moi được một chút tin tức từ chỗ Từ Hoài, bước đầu xác định người giao dịch văn kiện chính là Từ Hoài, địa điểm giao dịch hẳn là trên một chiếc du thuyền.” Quẻ Nhị trả lời, thấy Liêm Quân vừa nhìn về phía Thời Tiến, vội bổ sung, “Lần này nhờ có Thời Tiến nhiệm vụ mới có thể thuận lợi như vậy, cậu ấy uống rượu cũng là vì rút ngắn khoảng cách với mục tiêu để dò hỏi, không phải cố ý.”
Thời Tiến bị ném ở trên ghế sa lon đột nhiên giật giật, trở mình lẩm bẩm lên tiếng: “Bảo bối… ăn canh…”
Chuông báo trong lòng Quẻ Nhị rung lên mãnh liệt, vội gia tăng âm thanh báo cáo nhạc đệm Long Thạch một lần, nỗ lực dùng giọng mình che lại tiếng bảo bối kia của Thời Tiến.
Mà hiển nhiên thính lực của Liêm Quân không có vấn đề, anh trượt xe lăn đến bên ghế sô pha, nhìn tướng Thời Tiến ngủ vừa xấu vừa ngốc, vậy mà lại chậm rãi đưa tay, niết cái miệng khẽ nhếch của Thời Tiến vào nhau.
Thời Tiến khó chịu uốn éo đầu, thoạt nhìn càng ngu hơn.
Quẻ Nhị: “…”
“Đi tra Long Thạch kia.” Liêm Quân niết xong liền thu tay về, lấy hoa tai trên lỗ tai Thời Tiến xuống, ném cho Quẻ Nhị, tiếp tục phân phó, “Xác định một chút thông tin Thời Tiến thu được, nếu không có sai sót thì giao cho chính phủ.” Nói xong xua tay ra hiệu hắn mang Thời Tiến đi ngủ, trượt xe lăn đi.
Quẻ Nhị trợn mắt ngoác mồm, có chút không thể tin được việc ngày hôm nay vậy mà lại cứ như vậy là xong, nhìn về phía Thời Tiến vẫn ngủ tới vô tri vô giác, mơ hồ ngửi được một chút khí tức kỳ quái—— Quân thiếu giống như đối với Thời Tiến đặc biệt… Ách, khoan dung? …
Đau đầu sau khi say rượu khiến người ta dục tiên dục tử, Thời Tiến tỉnh ngủ cũng không biết bây giờ là mấy giờ, trước tiên đạp bước chân phù phiếm lướt vào buồng tắm tùy tiện tắm rửa sạch sẽ, sau đó mang mái đầu bạc phếch, chạy đi đập vang cửa phòng Quẻ Nhị.
Quẻ Nhị mở cửa thấy là cậu, đồng tình liếc cậu một cái, nói rằng: “Tỉnh rồi, đi ăn cơm đi, Quân thiếu còn chờ cậu đấy.”
Thời Tiến phản ứng trì độn, chậm vài giây mới gật gật đầu, có chút chột dạ hỏi: “Tôi nhớ mang máng tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho Quân thiếu, cái kia… Tôi không nói gì thứ gì khác người chứ.”
Quẻ Nhị thở dài, nặng nề vỗ vỗ bờ vai cậu.
“Tôi, tôi nói rồi?” Cổ họng Thời Tiến thít lại.
Vẻ mặt Quẻ Nhị không đành lòng: “Nói rồi, cậu gọi Quân thiếu bảo bối, còn chỉ trích Quân thiếu kiêng ăn… Cậu, ài, cậu đi bình an, tôi sẽ cầu phúc cho cậu.”
Nước mắt Thời Tiến chảy thành sông, máy móc quay người, trong đầu muốn khóc mà không khóc nổi: “Tiểu Tử, vậy mà cậu lại không có gạt tôi…”
Tiểu Tử rất là oan ức: “Chuyện như vậy, tui lừa cậu làm cái gì.”
“Vậy sao tối hôm qua cậu không cản tôi…”
“Tui có ngăn, cậu không nghe.”
Một người một hệ thống nhìn nhau trầm mặc, cuối cùng vẫn là Tiểu Tử mềm lòng trước, không quá hiệu quả mà an ủi: “Không có chuyện gì, bảo bối đau cậu như vậy, sẽ không trách cậu uống rượu lung tung.”
“Cậu không hiểu, việc này không liên quan với uống rượu…” Mà có quan hệ với câu “Bảo bối” kia… Thời Tiến u ám thở dài, nỗ lực miễn cưỡng lên tinh thần, đi đến phòng ăn.
Cửa phòng ăn mở ra, một bàn yến tiệc toàn dưa chuột xuất hiện ở trước mặt, Liêm Quân ngồi ở sau bàn, trước mặt bày một chén canh, đang dùng máy tính bảng lướt gì đó.
“Quân thiếu.” Thời Tiến yếu ớt gọi.
“Ngồi, ăn cơm.” Liêm Quân cũng không ngẩng đầu lên.
Thời Tiến ngồi xuống, nhìn trước mặt là dưa chuột muối, dưa chuột xào, canh miến dưa chuột trứng gà, dưa chuột trộn… Một đống món dưa chuột, nhớ tới trình độ nguyên chủ chán ghét dưa chuột, sâu sắc cảm nhận được ác ý của Liêm Quân, thăm dò mở miệng: “Cái kia Quân thiếu, ngày hôm qua…”
“Không được kiêng ăn.” Liêm Quân thả máy tính bảng xuống, bưng bát canh trước mặt, uống một hớp, “Sau khi say rượu không thích hợp ăn nhiều dầu mỡ, ăn đi, đừng phụ tấm lòng tốt của đầu bếp.”
Lòng tốt này cũng quá nặng nề.
Thời Tiến quét mắt liếc nhìn canh trước mặt Liêm Quân một cái, cúi đầu cầm đũa lên —— xem ra Liêm Quân thật sự tức giận, giận đến tự ép mình ăn canh… Có điều may mắn, không thích ăn dưa chuột chính là nguyên chủ, cậu cũng không phải quá xoi mói mùi vị của dưa chuột.
Trước tiên múc nửa bát canh miến dưa chuột trứng gà vào trong bát, Thời Tiến múc lên một miếng trứng gà, nhét vào trong miệng.
“Sáng nay Dung Châu Trung phát weibo, nội dung là ‘Tìm kiếm người trẻ tuổi khiêu vũ tại quán bar tối hôm qua’, tỏ vẻ muốn thêm cậu ta tiến vào công ty của mình, phía dưới còn kèm theo video bối cảnh một người trẻ tuổi khiêu vũ tại sàn nhảy quán bar.” Liêm Quân đột nhiên mở miệng.
“Phụt ——” Thời Tiến phun toàn bộ trứng gà mới vừa ăn vào trong miệng ra ngoài.
Thọ tinh và đám hồ bằng cẩu hữu của gã thấy thế, dồn dập lộ ra nụ cười ám muội bất chính, Quẻ Nhị thì lại âm thầm lườm một cái, nhắm mắt lại, làm ra vẻ đã uống say, ta đây cái gì cũng không biết.
“Tiểu Viễn bảo bối, anh biết một chỗ tốt, đi, chúng ta tới nơi đó vui vẻ vui vẻ.” Từ Hoài bị Thời Tiến điều khiển, trong miệng còn không quên chiếm tiện nghi của Thời Tiến.
Thời Tiến ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời: “Được, chúng ta đi vui vẻ vui vẻ.” Bảo đảm vui tới mức khiến mi cả đời khó quên.
Hai người lảo đảo mà tiến vào một phòng bao kín đáo rộng rãi, khóa trái cửa phòng.
Khoảng chừng sau nửa giờ, cửa phòng mở ra, Thời Tiến một mình đi ra. Cậu cố ý bày ra vẻ mặt bất mãn tức giận, sau khi về phòng riêng không quan tâm âm thanh ồn ào ám muội từ đám hồ bằng cẩu hữu của Từ Hoài, tức giận bảo bọn họ qua phòng bao tiếp Từ Hoài, sau đó đánh thức Quẻ Nhị giả say, mang theo hắn đi mất không thèm quay đầu lại.
Hai người trở lại trên xe, Quẻ Nhị lập tức hoạt bát, hỏi: “Cậu mang Từ Hoài đi ra ngoài làm cái gì?”
“Dò hỏi, phòng riêng quá nhiều người, tôi không tiện phát huy.” Thời Tiến trả lời. Kỳ thực nguyên nhân chân thực là phòng riêng quá nhiều người, không tiện để Tiểu Tử thêm một số buff không quá hài hòa.
Quẻ Nhị cũng không xoắn xuýt với cậu nhiều về cái này, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu moi ra được cái gì rồi?”
“Tin tức quan trọng.” Thời Tiến trả lời, tỉ mỉ nói một chút phát hiện của mình, “Tôi hoài nghi Từ Hoài chính là cái người được phái ra đi giao dịch kia, thời điểm gã rót rượu tôi nói lỡ miệng, nói qua một thời gian ngắn gã muốn ra nước ngoài làm giàu, sẽ trở nên còn có tiền hơn so với kim chủ là anh, hỏi tôi có muốn theo gã hay không. Vừa nãy tôi dẫn gã đi phòng bao, dụ dỗ gã tỉ mỉ nói một lượt chuyện làm giàu, gã có nhắc tới mình sắp tới muốn cùng bạn bè đi du thuyền chơi, sau đó sẽ xuất ngoại, có điều thời gian cụ thể đi du thuyền tôi không moi ra được, gã say chết rồi.”
Quẻ Nhị nhìn Thời Tiến như xem quái vật, như là không thể tin được vậy mà cậu lại thật sự lấy được thông tin.
Thời Tiến bị nhìn đến sợ hãi, nói thêm: “Không phải anh có thể nghe thấy động tĩnh bên này của tôi sao, hiện tại ánh mắt này là có ý gì.”
Quẻ Nhị móc ra từ trong túi tiền một cái tai nghe cải trang, vẻ mặt một lời khó nói hết: “Sau khi cậu và Từ Hoài đi phòng nhỏ, trong tai nghe liền bắt đầu truyền ra tiếng Từ Hoài… rên rỉ, quá cay lỗ tai, tôi liền lấy tai nghe xuống. Khụ, không phải là do tôi nghĩ rẳng cậu hi sinh chính mình vì nhiệm vụ, thật sự cùng Từ Hoài cái gì kia sao…”
Thời Tiến giơ tay định táng một cái.
“Đừng đừng đừng, đừng động thủ, chỉ đùa một chút mà thôi, tôi biết cậu có chừng mực.” Quẻ Nhị vội vã né tránh, lại nịnh hót lấy lòng, “Tiểu Tiến Tiến cậu thật là lợi hại, mới đó đã hoàn thành hơn nửa nhiệm vụ, chờ xác minh tính chân thật tin tức này, là chúng ta có thể thoái mái nghỉ phép.”
Thời Tiến nghi hoặc: “Có ý gì? Việc này chúng ta không quản nữa?”
“Quản cái gì, phía sau đều là việc của chính phủ, chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo, không thể quản được loại buôn bán vượt quốc gia này.” Quẻ Nhị nhàn nhàn mở miệng, ra hiệu tài xế lái xe vè hội sở, nghiêng đầu đánh giá Thời Tiến một chút, nói rằng, “Có điều tôi không thật không ngờ nha Tiểu Tiến Tiến, vậy mà tửu lượng cậu lại tốt như vậy, ngàn chén không say nha.”
Phù phù.
Phảng phất ma chú bị giải trừ, Thời Tiến một giây trước còn tinh thần phấn chấn thần trí thanh tỉnh, một giây sau liền sắc mặt đỏ gay ngã vật xuống trên ghế dựa, giơ tay che miệng lại, ánh mắt mông lung mà nhìn về phía Quẻ Nhị, yếu ớt mở miệng: “Mợ nó, tôi muốn nôn…”
Quẻ Nhị: “???”
…
Buff là có thời gian hạn chế, thời gian hạn chế vừa qua, nên thân thể cần chịu tội bao nhiêu, thì vẫn là phải chịu.
Thời Tiến sau khi say rượu hình như nửa ngốc nghếch, ói ra một trận rồi bị Quẻ Nhị cứng rắn đổ một bình nước, rốt cục hơi hơi có tinh thần một chút, nhưng cậu vừa có tinh thần, liền bắt đầu níu Quẻ Nhị, ồn ào nháo muốn đi xem bảo bối có ăn cơm đàng hoàng hay không.
Quẻ Nhị đặc biệt muốn trực tiếp gõ ngất cậu, mà nhìn bộ dáng cậu say rượu khó chịu tội nghiệp, lại có chút không xuống tay được, muốn rót thêm cho cậu ít nước, lại thấy Thời Tiến say rượu tự lục lọi lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Khi thấy cái tên “Quân thiếu” trên điện thoại di động, Quẻ Nhị thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, hỏng mất mà đi cướp điện thoại di động của Thời Tiến, vội la lên: “Tôi còn đoán bảo bối của cậu là ai, thì ra cậu thật sự nổi lên ý xấu với Quân thiếu! Chết mất thôi, cũng không nhìn một chút hiện tại là lúc nào rồi, đừng tìm đường chết sớm!”
Thời Tiến uốn tới ẹo lui mà trốn, khí lực tăng cao, sau đó hình ảnh Quẻ Nhị không muốn nhìn thấy nhất xuất hiện —— điện thoại được tiếp.
Âm thanh Liêm Quân truyền tới từ trong điện thoại di động, có chút thấp, cho thấy rõ ràng là bị đánh thức, gọi nhỏ một tiếng: “Thời Tiến?”
Quẻ Nhị vội vã cứu bồ, cao giọng đáp: “Xin lỗi Quân thiếu, Thời Tiến hắn uống say, gọi điện thoại loạn thôi, ngài ngủ tiếp —— “
“Bảo bối!” Thời Tiến kinh thiên động địa rống một tiếng, tát một cái quét Quẻ Nhị ra, niệm với điện thoại di động như bà mẹ già, “Tại sao anh không thích ăn canh! Canh bổ như vậy, tại sao anh không uống! Dạ dày anh không tốt, phải bồi bổ nhiều anh có biết hay không! Anh có còn muốn tốt lên hay không, có muốn khỏe mạnh lên hay không! Anh lớn bằng đó rồi, tại sao có thể kiêng ăn! Anh hơi quá đáng!”
Quẻ Nhị hít vào một ngụm khí lạnh, đưa tay bịt kín miệng Thời Tiến, nói với điện thoại di động rằng: “Quân thiếu, cậu ấy thật sự say rồi, tôi sẽ trừng trị cậu ấy, ngài ngủ tiếp, cậu ấy không biết mình đang làm gì, ngài đừng nóng giận.”
“A a a… Bảo bối!” Thời Tiến vẫn đang giùng giằng muốn lên tiếng.
Quẻ Nhị quả thực muốn đánh chết cậu, dùng sức đè lên cậu, với tới tay đi cướp điện thoại di động của cậu.
Ngay khi Quẻ Nhị cho là bên kia Liêm Quân cũng đã cúp điện thoại rồi, tiếng của Liêm Quân lại truyền ra: “Dẫn cậu ta trở về gặp tôi, ngay lập tức.” Nói xong cúp điện thoại.
Quẻ Nhị rốt cục cướp được điện thoại di động, mà hình như đã không còn tác dụng gì nữa. Vẻ mặt hắn xanh lè mà cúi đầu, xem Thời Tiến trong tay giãy giãy dụa dụa rồi nhắm mắt muốn ngủ thiếp đi, vừa tức vừa bất đắc dĩ, buông lỏng tay ra: “Nháo đi nháo đi, đến lúc cậu muốn khóc, anh cũng không giúp được cậu.”
Thời điểm trở lại hội sở, Thời Tiến đã triệt để say chết rồi, Quẻ Nhị không còn cách nào, chỉ có thể cõng cậu đi gặp Liêm Quân.
Liêm Quân khoác áo ngủ trên người chờ ở thư phòng, thấy Thời Tiến được nâng vào, hơi nhướn mày, quan sát trang phục tao khí trên người Thời Tiến một chút, nhìn về phía Quẻ Nhị, hỏi: “Nhiệm vụ thế nào rồi?”
“Đã tiếp xúc được với nhân vật mục tiêu Từ Hoài, Thời Tiến còn moi được một chút tin tức từ chỗ Từ Hoài, bước đầu xác định người giao dịch văn kiện chính là Từ Hoài, địa điểm giao dịch hẳn là trên một chiếc du thuyền.” Quẻ Nhị trả lời, thấy Liêm Quân vừa nhìn về phía Thời Tiến, vội bổ sung, “Lần này nhờ có Thời Tiến nhiệm vụ mới có thể thuận lợi như vậy, cậu ấy uống rượu cũng là vì rút ngắn khoảng cách với mục tiêu để dò hỏi, không phải cố ý.”
Thời Tiến bị ném ở trên ghế sa lon đột nhiên giật giật, trở mình lẩm bẩm lên tiếng: “Bảo bối… ăn canh…”
Chuông báo trong lòng Quẻ Nhị rung lên mãnh liệt, vội gia tăng âm thanh báo cáo nhạc đệm Long Thạch một lần, nỗ lực dùng giọng mình che lại tiếng bảo bối kia của Thời Tiến.
Mà hiển nhiên thính lực của Liêm Quân không có vấn đề, anh trượt xe lăn đến bên ghế sô pha, nhìn tướng Thời Tiến ngủ vừa xấu vừa ngốc, vậy mà lại chậm rãi đưa tay, niết cái miệng khẽ nhếch của Thời Tiến vào nhau.
Thời Tiến khó chịu uốn éo đầu, thoạt nhìn càng ngu hơn.
Quẻ Nhị: “…”
“Đi tra Long Thạch kia.” Liêm Quân niết xong liền thu tay về, lấy hoa tai trên lỗ tai Thời Tiến xuống, ném cho Quẻ Nhị, tiếp tục phân phó, “Xác định một chút thông tin Thời Tiến thu được, nếu không có sai sót thì giao cho chính phủ.” Nói xong xua tay ra hiệu hắn mang Thời Tiến đi ngủ, trượt xe lăn đi.
Quẻ Nhị trợn mắt ngoác mồm, có chút không thể tin được việc ngày hôm nay vậy mà lại cứ như vậy là xong, nhìn về phía Thời Tiến vẫn ngủ tới vô tri vô giác, mơ hồ ngửi được một chút khí tức kỳ quái—— Quân thiếu giống như đối với Thời Tiến đặc biệt… Ách, khoan dung? …
Đau đầu sau khi say rượu khiến người ta dục tiên dục tử, Thời Tiến tỉnh ngủ cũng không biết bây giờ là mấy giờ, trước tiên đạp bước chân phù phiếm lướt vào buồng tắm tùy tiện tắm rửa sạch sẽ, sau đó mang mái đầu bạc phếch, chạy đi đập vang cửa phòng Quẻ Nhị.
Quẻ Nhị mở cửa thấy là cậu, đồng tình liếc cậu một cái, nói rằng: “Tỉnh rồi, đi ăn cơm đi, Quân thiếu còn chờ cậu đấy.”
Thời Tiến phản ứng trì độn, chậm vài giây mới gật gật đầu, có chút chột dạ hỏi: “Tôi nhớ mang máng tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho Quân thiếu, cái kia… Tôi không nói gì thứ gì khác người chứ.”
Quẻ Nhị thở dài, nặng nề vỗ vỗ bờ vai cậu.
“Tôi, tôi nói rồi?” Cổ họng Thời Tiến thít lại.
Vẻ mặt Quẻ Nhị không đành lòng: “Nói rồi, cậu gọi Quân thiếu bảo bối, còn chỉ trích Quân thiếu kiêng ăn… Cậu, ài, cậu đi bình an, tôi sẽ cầu phúc cho cậu.”
Nước mắt Thời Tiến chảy thành sông, máy móc quay người, trong đầu muốn khóc mà không khóc nổi: “Tiểu Tử, vậy mà cậu lại không có gạt tôi…”
Tiểu Tử rất là oan ức: “Chuyện như vậy, tui lừa cậu làm cái gì.”
“Vậy sao tối hôm qua cậu không cản tôi…”
“Tui có ngăn, cậu không nghe.”
Một người một hệ thống nhìn nhau trầm mặc, cuối cùng vẫn là Tiểu Tử mềm lòng trước, không quá hiệu quả mà an ủi: “Không có chuyện gì, bảo bối đau cậu như vậy, sẽ không trách cậu uống rượu lung tung.”
“Cậu không hiểu, việc này không liên quan với uống rượu…” Mà có quan hệ với câu “Bảo bối” kia… Thời Tiến u ám thở dài, nỗ lực miễn cưỡng lên tinh thần, đi đến phòng ăn.
Cửa phòng ăn mở ra, một bàn yến tiệc toàn dưa chuột xuất hiện ở trước mặt, Liêm Quân ngồi ở sau bàn, trước mặt bày một chén canh, đang dùng máy tính bảng lướt gì đó.
“Quân thiếu.” Thời Tiến yếu ớt gọi.
“Ngồi, ăn cơm.” Liêm Quân cũng không ngẩng đầu lên.
Thời Tiến ngồi xuống, nhìn trước mặt là dưa chuột muối, dưa chuột xào, canh miến dưa chuột trứng gà, dưa chuột trộn… Một đống món dưa chuột, nhớ tới trình độ nguyên chủ chán ghét dưa chuột, sâu sắc cảm nhận được ác ý của Liêm Quân, thăm dò mở miệng: “Cái kia Quân thiếu, ngày hôm qua…”
“Không được kiêng ăn.” Liêm Quân thả máy tính bảng xuống, bưng bát canh trước mặt, uống một hớp, “Sau khi say rượu không thích hợp ăn nhiều dầu mỡ, ăn đi, đừng phụ tấm lòng tốt của đầu bếp.”
Lòng tốt này cũng quá nặng nề.
Thời Tiến quét mắt liếc nhìn canh trước mặt Liêm Quân một cái, cúi đầu cầm đũa lên —— xem ra Liêm Quân thật sự tức giận, giận đến tự ép mình ăn canh… Có điều may mắn, không thích ăn dưa chuột chính là nguyên chủ, cậu cũng không phải quá xoi mói mùi vị của dưa chuột.
Trước tiên múc nửa bát canh miến dưa chuột trứng gà vào trong bát, Thời Tiến múc lên một miếng trứng gà, nhét vào trong miệng.
“Sáng nay Dung Châu Trung phát weibo, nội dung là ‘Tìm kiếm người trẻ tuổi khiêu vũ tại quán bar tối hôm qua’, tỏ vẻ muốn thêm cậu ta tiến vào công ty của mình, phía dưới còn kèm theo video bối cảnh một người trẻ tuổi khiêu vũ tại sàn nhảy quán bar.” Liêm Quân đột nhiên mở miệng.
“Phụt ——” Thời Tiến phun toàn bộ trứng gà mới vừa ăn vào trong miệng ra ngoài.
Danh sách chương