Vốn dĩ Hạ Uyển Đồng còn muốn ở trang viên lâu một chút, nhưng ai biết được lại xảy ra chuyện chứ.
“Đám người kia đi rồi?”
Vừa về tới Hạ phủ, nàng đã hỏi Lý ma ma.
“Xem như may mắn, tiểu thư không có ở đây cũng là chuyện tốt.”
Lý ma ma nghĩ lại vẫn tức giận không thôi, tiểu thư lương thiện cứu Lâm nhị tiểu thư.
Vậy mà chuyện rắc rối lại kéo tiểu thư vào, công đạo ở đâu chứ? “Tiểu thư không cần quan tâm, họ tới lần nữa chúng ta đóng cửa thả chó.”
Lý ma ma vẫn còn rất giận.
Tiểu Trúc nhanh chóng từ Hàn vương phủ đi về.
“Tiểu thư…”
Hạ Uyển Đồng thấy nàng ta thì hiểu ý, kiếm cớ để Lý ma ma đi ra ngoài.
“Lý ma ma, pha cho ta một tách trà gừng, có lẽ nhiễm lạnh rồi.”
Quả thực nàng cũng muốn một tách trà gừng, thời tiết ở vùng núi Thiên Sơn có chút ẩm thấp, uống trà gừng cũng tốt.
“Tiểu thư chờ một chút, có ngay đây.”
Nói xong Lý ma ma nhanh chóng tự tay đi làm.
Nhìn bóng lưng Lý ma ma đi khuất, Hạ Uyển Đồng nhướng mày với Tiểu Trúc.
“Tiểu thư, Hàn vương nói tùy ý người, chỉ cần không ảnh hưởng Hàn vương là được.”
“Còn có… số bạc kia Hàn vương nói ngày mai sẽ chuyển tới.”
Tuy Tiểu Trúc không rõ số bạc gì đó là gì, nhưng nàng ta cũng chưa từng thấy Hàn vương có thái độ như vậy với nữ tử nào.
“Ta đã hiểu rồi.”
Hạ Uyển Đồng thả lỏng một chút.
Cái cây đại thụ Hàn vương kia đồng ý là nàng có thể dễ dàng rồi.
“Nói với Hàn vương, thuốc dẫn ta chuẩn bị xong, nói ngài ấy tìm cho ta cái cớ tốt nhất, ta muốn ở trang viên gần núi Thiên Sơn một thời gian. Xem như ta muốn tránh thị phi đi.”
Nói xong, nàng ra hiệu cho Tiểu Trúc không phải hành lễ, cứ thế đi ra.
Quả thật, nàng cần lánh thị phi đi thì hơn.
Vừa mới an bài ổn thỏa, ngoài cổng phủ lại ầm ĩ, tất nhiên là người của Hầu phủ lại đến.
“Cho họ vào đi, nói cho họ biết đây là Hạ phủ, mà ta là Hạ tiểu thư duy nhất còn lại của Hạ gia. Người bên trên còn đang nhìn xuống, đừng thất thố.”
Hạ Uyển Đồng nghiêm chỉnh ngồi vị trí chủ vị, phân phó Tiểu An.
Hầu phủ nên nhớ Hạ phủ là cái kim trong lòng Thanh đế, nàng còn sống đây không có nghĩa Thanh đế bỏ qua.
Chắc chắn Thanh đế còn nhìn chằm chằm vào Hạ phủ này.
Cho nên nếu Hầu phủ làm quá, cũng sẽ lọt vào mắt Thanh đế, nàng nên nhắc nhở họ một chút mới phải.
Tiểu An nhanh chóng thu xếp ổn thỏa.
Tiếng ồn ào ầm ĩ cũng không còn, rất nhanh xuất hiện trước mặt Hạ Uyển Đồng là Lâm Giai Kỳ cùng một vị phu nhân lạ mặt.
“Aiyo, Hạ tiểu thư… ngài thật khó tìm nha.”
Giọng nói ỏng ẹo của vị phu nhân kia làm cho Hạ Uyển Đồng có chút khó chịu.
Mà Lâm Giai Kỳ thì có mắt nhìn hơn, dù sao vị tiểu thư trước mặt nàng ta cũng là Huyện chúa do Thanh đế thân phong.
Mà Thanh đế còn ở trên nhìn xuống Hạ gia, bọn họ cũng nên làm cho đúng.
“Tiểu nữ tham kiến Huyện chúa.”
Lâm Giai Kỳ hành lễ xong thì đưa mắt ra hiệu cho mẫu thân mình làm theo.
“Là ta thất lễ, Huyện chúa bao dung chắc không trách tội ta.”
Trương thị là thân mẫu của Lâm Giai Kỳ, lại là bình thê của Hầu phủ, bà ta cũng xem như xuất thân danh gia, cho nên việc hành lễ với một vị tiểu thư là điều khó làm bà ta chấp nhận.
“Vị này…”
Hạ Uyển Đồng hơi nhíu mày như muốn hỏi.
“Đây là thân mẫu của tiểu nữ.”
Lâm Giai Kỳ vẫn đúng lễ mà đáp.
Cũng phải nói, Lâm Giai Kỳ có bao nhiêu tâm cơ thì thân mẫu này của nàng ta lại là kẻ hống hách lỗ mãng.
Nếu không có Trương gia chống lưng thì sợ rằng Trương thị ở Hầu phủ chết lâu rồi.
“Ồ, theo như ta biết, vị Huyện chúa của ta cũng xem như Chính nhị phẩm, không biết thân mẫu Lâm nhị tiểu thư đây là…”
“Thật thất lễ, ta vừa mới nhận mệnh tuổi lại còn nhỏ, gia đình gặp nạn, một số thứ đều xem như chưa rõ… Lâm nhị tiểu thư cùng vị phu nhân này đừng cười chê.”
Đây là Hạ Uyển Đồng cố ý.
Ai không biết Phu nhân hào môn quý tộc đều có phân vị, như có phẩm cấp đều là danh giá.
Một bình thê sợ là còn thua cả trắc phi của một vị Hoàng tử, mà Trương thị trước mặt Chính nhị phẩm lại thất thố.
Đây là gì?
Câu này là nàng cố ý nói cho Thanh đế nghe, cũng là nói cho Hầu phủ biết.
“Ta…”
Trương thị tức đỏ mặt.
“Các vị hôm nay tới là có chuyện gì chăng?”
Hạ Uyển Đồng cũng không mời ngồi, càng không cho dâng trà.
Tới phủ của nàng, làm ầm ĩ, còn muốn nàng lịch sự, mơ đi.
Dù sao nàng cũng không có gia tộc gì đó để giữ gìn gia phong, cốt lõi nhất nàng cũng không phải chân chính Hạ Uyển Đồng.
Sau này, nàng còn muốn tự do cho nên những thứ linh tinh này nàng không cần phải giữ gìn gì cả.
Chỉ cần Thanh đế kia có thể thấy nàng lỗ mãng, không biết gì mà tha cho nàng là đủ.
“Còn chuyện gì chứ, Hạ… à Huyện chúa xem đi, hiện tại tin đồn Giai Kỳ nhà ta bị tổn hại thanh danh, mà chỉ có người có thể chứng minh được.”
Trương thị cũng không khách khí cứ thế kéo Lâm Giai Kỳ ngồi xuống rồi nói.
Bà ta cứ như là bề trên mà nói xuống.
“Ta làm sao có khả năng đó. Ta cũng từng nói Lâm nhị tiểu thư, cứu tiểu thư là ta tiện tay, ta cũng không đủ sức can thiệp vào rắc rối, các người cũng biết thân ta còn lo chưa xong.”
Nói xong Hạ Uyển Đồng vẻ mặt như thở dài.
“Đám người kia đi rồi?”
Vừa về tới Hạ phủ, nàng đã hỏi Lý ma ma.
“Xem như may mắn, tiểu thư không có ở đây cũng là chuyện tốt.”
Lý ma ma nghĩ lại vẫn tức giận không thôi, tiểu thư lương thiện cứu Lâm nhị tiểu thư.
Vậy mà chuyện rắc rối lại kéo tiểu thư vào, công đạo ở đâu chứ? “Tiểu thư không cần quan tâm, họ tới lần nữa chúng ta đóng cửa thả chó.”
Lý ma ma vẫn còn rất giận.
Tiểu Trúc nhanh chóng từ Hàn vương phủ đi về.
“Tiểu thư…”
Hạ Uyển Đồng thấy nàng ta thì hiểu ý, kiếm cớ để Lý ma ma đi ra ngoài.
“Lý ma ma, pha cho ta một tách trà gừng, có lẽ nhiễm lạnh rồi.”
Quả thực nàng cũng muốn một tách trà gừng, thời tiết ở vùng núi Thiên Sơn có chút ẩm thấp, uống trà gừng cũng tốt.
“Tiểu thư chờ một chút, có ngay đây.”
Nói xong Lý ma ma nhanh chóng tự tay đi làm.
Nhìn bóng lưng Lý ma ma đi khuất, Hạ Uyển Đồng nhướng mày với Tiểu Trúc.
“Tiểu thư, Hàn vương nói tùy ý người, chỉ cần không ảnh hưởng Hàn vương là được.”
“Còn có… số bạc kia Hàn vương nói ngày mai sẽ chuyển tới.”
Tuy Tiểu Trúc không rõ số bạc gì đó là gì, nhưng nàng ta cũng chưa từng thấy Hàn vương có thái độ như vậy với nữ tử nào.
“Ta đã hiểu rồi.”
Hạ Uyển Đồng thả lỏng một chút.
Cái cây đại thụ Hàn vương kia đồng ý là nàng có thể dễ dàng rồi.
“Nói với Hàn vương, thuốc dẫn ta chuẩn bị xong, nói ngài ấy tìm cho ta cái cớ tốt nhất, ta muốn ở trang viên gần núi Thiên Sơn một thời gian. Xem như ta muốn tránh thị phi đi.”
Nói xong, nàng ra hiệu cho Tiểu Trúc không phải hành lễ, cứ thế đi ra.
Quả thật, nàng cần lánh thị phi đi thì hơn.
Vừa mới an bài ổn thỏa, ngoài cổng phủ lại ầm ĩ, tất nhiên là người của Hầu phủ lại đến.
“Cho họ vào đi, nói cho họ biết đây là Hạ phủ, mà ta là Hạ tiểu thư duy nhất còn lại của Hạ gia. Người bên trên còn đang nhìn xuống, đừng thất thố.”
Hạ Uyển Đồng nghiêm chỉnh ngồi vị trí chủ vị, phân phó Tiểu An.
Hầu phủ nên nhớ Hạ phủ là cái kim trong lòng Thanh đế, nàng còn sống đây không có nghĩa Thanh đế bỏ qua.
Chắc chắn Thanh đế còn nhìn chằm chằm vào Hạ phủ này.
Cho nên nếu Hầu phủ làm quá, cũng sẽ lọt vào mắt Thanh đế, nàng nên nhắc nhở họ một chút mới phải.
Tiểu An nhanh chóng thu xếp ổn thỏa.
Tiếng ồn ào ầm ĩ cũng không còn, rất nhanh xuất hiện trước mặt Hạ Uyển Đồng là Lâm Giai Kỳ cùng một vị phu nhân lạ mặt.
“Aiyo, Hạ tiểu thư… ngài thật khó tìm nha.”
Giọng nói ỏng ẹo của vị phu nhân kia làm cho Hạ Uyển Đồng có chút khó chịu.
Mà Lâm Giai Kỳ thì có mắt nhìn hơn, dù sao vị tiểu thư trước mặt nàng ta cũng là Huyện chúa do Thanh đế thân phong.
Mà Thanh đế còn ở trên nhìn xuống Hạ gia, bọn họ cũng nên làm cho đúng.
“Tiểu nữ tham kiến Huyện chúa.”
Lâm Giai Kỳ hành lễ xong thì đưa mắt ra hiệu cho mẫu thân mình làm theo.
“Là ta thất lễ, Huyện chúa bao dung chắc không trách tội ta.”
Trương thị là thân mẫu của Lâm Giai Kỳ, lại là bình thê của Hầu phủ, bà ta cũng xem như xuất thân danh gia, cho nên việc hành lễ với một vị tiểu thư là điều khó làm bà ta chấp nhận.
“Vị này…”
Hạ Uyển Đồng hơi nhíu mày như muốn hỏi.
“Đây là thân mẫu của tiểu nữ.”
Lâm Giai Kỳ vẫn đúng lễ mà đáp.
Cũng phải nói, Lâm Giai Kỳ có bao nhiêu tâm cơ thì thân mẫu này của nàng ta lại là kẻ hống hách lỗ mãng.
Nếu không có Trương gia chống lưng thì sợ rằng Trương thị ở Hầu phủ chết lâu rồi.
“Ồ, theo như ta biết, vị Huyện chúa của ta cũng xem như Chính nhị phẩm, không biết thân mẫu Lâm nhị tiểu thư đây là…”
“Thật thất lễ, ta vừa mới nhận mệnh tuổi lại còn nhỏ, gia đình gặp nạn, một số thứ đều xem như chưa rõ… Lâm nhị tiểu thư cùng vị phu nhân này đừng cười chê.”
Đây là Hạ Uyển Đồng cố ý.
Ai không biết Phu nhân hào môn quý tộc đều có phân vị, như có phẩm cấp đều là danh giá.
Một bình thê sợ là còn thua cả trắc phi của một vị Hoàng tử, mà Trương thị trước mặt Chính nhị phẩm lại thất thố.
Đây là gì?
Câu này là nàng cố ý nói cho Thanh đế nghe, cũng là nói cho Hầu phủ biết.
“Ta…”
Trương thị tức đỏ mặt.
“Các vị hôm nay tới là có chuyện gì chăng?”
Hạ Uyển Đồng cũng không mời ngồi, càng không cho dâng trà.
Tới phủ của nàng, làm ầm ĩ, còn muốn nàng lịch sự, mơ đi.
Dù sao nàng cũng không có gia tộc gì đó để giữ gìn gia phong, cốt lõi nhất nàng cũng không phải chân chính Hạ Uyển Đồng.
Sau này, nàng còn muốn tự do cho nên những thứ linh tinh này nàng không cần phải giữ gìn gì cả.
Chỉ cần Thanh đế kia có thể thấy nàng lỗ mãng, không biết gì mà tha cho nàng là đủ.
“Còn chuyện gì chứ, Hạ… à Huyện chúa xem đi, hiện tại tin đồn Giai Kỳ nhà ta bị tổn hại thanh danh, mà chỉ có người có thể chứng minh được.”
Trương thị cũng không khách khí cứ thế kéo Lâm Giai Kỳ ngồi xuống rồi nói.
Bà ta cứ như là bề trên mà nói xuống.
“Ta làm sao có khả năng đó. Ta cũng từng nói Lâm nhị tiểu thư, cứu tiểu thư là ta tiện tay, ta cũng không đủ sức can thiệp vào rắc rối, các người cũng biết thân ta còn lo chưa xong.”
Nói xong Hạ Uyển Đồng vẻ mặt như thở dài.
Danh sách chương