Những ngày kế tiếp, họ không còn nhắc lại chuyện công việc, chỉ đơn thuần dành thời gian cùng nhau du ngoạn.
Cả hai ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, sau đó tay trong tay dạo quanh những điểm tham quan nổi tiếng, chẳng khác gì những du khách phương xa đến khám phá.
Ban ngày rong ruổi khắp nơi dường như vẫn chưa đủ để tiêu hao hết tinh lực và thể lực của họ. Khi màn đêm buông xuống, họ lại quấn quýt bên nhau, trao những nụ hôn dài và những cái ôm nồng nàn. Ánh trăng ngoài cửa sổ là nhân chứng duy nhất cho những xúc cảm miên man ấy.
Hôm đó, sau khi ăn tối tại một nhà hàng gần khách sạn, họ dự định đi bộ trở về.
Nửa đường vô tình đi lạc, cả hai rẽ nhầm vào một khu chợ đêm nhộn nhịp kéo dài nửa con phố. Người qua kẻ lại đông đúc, tiếng nói cười rôm rả. Hai bên đường, ngoài những quầy đồ ăn vặt với hương thơm nức mũi, còn có những sạp hàng bán đồ lưu niệm thủ công.
Trình Vân Thanh bị thu hút bởi một quầy bán áo choàng len thủ công. Kiểu dáng tuy không quá tinh xảo nhưng lại độc đáo, phối màu sáng tạo và bắt mắt. Cô định dừng lại hỏi giá thì nhận ra trên bảng không ghi giá bán mà thay vào đó là một trò chơi nhỏ: Muốn có áo choàng, phải thắng trò bắn súng cao su vào bóng bay. Một lần chơi tốn một đồng, nếu bắn trúng mười quả bóng sẽ nhận được áo miễn phí.
Người phụ nữ trung niên ngồi đan len sau quầy niềm nở chào mời:
“Muốn thử không cháu?”
Anh nghiêng đầu, khẽ hỏi Trình Vân Thanh:
“Em thích không?”
Không đợi cô trả lời, anh ghé sát tai cô, giọng trầm thấp, mang theo chút ý cười:
“Trò này anh giỏi lắm.”
Trình Vân Thanh nhìn ra anh có chút ngứa tay, liền cười nói:
“Bà chủ, bọn cháu muốn chơi thử.”
Bà chủ quán xua tay ra hiệu họ có thể ngồi xuống bất cứ chỗ nào để bắt đầu. Vừa giới thiệu, bà vừa nói:
“Mỗi khẩu súng đều có mười viên đạn, chọn khẩu nào cũng được. Nếu bắn hết mà chưa trúng đủ thì có thể chơi tiếp.”
Anh bật cười, nói toạc ra bí quyết kiếm lời của quán:
“Bà chủ buôn bán khéo thật. Nếu gặp phải mấy đôi tình nhân hiếu thắng, bắn mãi không đủ mười quả bóng, chắc chắn sẽ cứ chơi tiếp đến khi nào thắng mới thôi.”
Bà chủ cũng chẳng giấu giếm, cười xòa:
“Không dối gạt gì hai đứa, khách hàng mục tiêu của tôi chính là nhóm đó. Hôm qua có một đôi chơi hết một trăm đồng mà vẫn không trúng đủ mười cái, cuối cùng tôi không nỡ, đành tặng cho họ một cái áo.”
Anh cầm khẩu súng, điều chỉnh góc ngắm. Trình Vân Thanh đứng bên cạnh, khẽ trêu:
“Anh sẽ không định bắn đến một trăm đồng mới chịu dừng đấy chứ?”
Anh quay đầu nhìn cô, khóe môi cong lên đầy tự tin:
“Mười đồng là đủ rồi.”
Cô lấy ra một tờ tiền đưa cho bà chủ. Bà nhận lấy nhưng vẫn không tin lắm, cười đùa:
“Ôi chà, khẩu khí lớn ghê nha.”
Anh không nói thêm, chỉ lặng lẽ áp má vào báng súng, cúi thấp người, ánh mắt tập trung. Trình Vân Thanh nhìn anh, bỗng cảm thấy người đàn ông này ngay cả khi cầm khẩu súng giả cũng toát lên vẻ nghiêm túc đáng kinh ngạc. Ngón tay anh đặt lên cò súng, động tác vững vàng như thể đang cầm một khẩu súng ngắn thực thụ.
Theo từng tiếng nổ vang lên từ những quả bóng cách đó chừng hai ba mét, cô lặng lẽ đếm trong lòng: một, hai, ba… cho đến mười.
Không một viên nào chệch mục tiêu.
Bà chủ ban đầu còn ngồi đếm, về sau không nhịn được phải đứng bật dậy, vỗ tay tán thưởng:
“Tôi mở quán hai năm nay, đây là lần đầu tiên thấy có người bắn một lần trúng cả mười phát. Cậu là bộ đội phải không?”
Anh chỉ cười cười, không đáp.
Bà chủ cũng không hỏi thêm mà kéo Trình Vân Thanh đến kệ hàng:
“Mau chọn một cái đi, khoác lên người cháu chắc chắn đẹp lắm.”
Ban đầu cô còn hơi ngại, nhưng dường như bà chủ đã nhìn thấu tâm tư, liền cười nói:
“Hôm nay có mấy người chơi tới sáu, bảy chục đồng mới trúng đủ. Lời có, lỗ có, nhưng tổng thể vẫn là có lời. Cháu đừng lo, tôi không bị lỗ vốn đâu.”
Trình Vân Thanh đành nhận lấy, cuối cùng chọn một chiếc áo choàng len đỏ rực, khoác lên người ướm thử rồi quay sang hỏi anh:
“Đẹp không?”
Anh mỉm cười gật đầu:
“Rất hợp với em.”
Rời khỏi chợ đêm, Trình Vân Thanh kéo cánh tay anh, vừa đi vừa trách nhẹ:
“Anh không biết diễn một chút à? Mười đồng thôi, còn chưa đủ tiền công đan áo cho người ta nữa.”
Anh bật cười, khẽ thở dài:
“Chỉ lo thể hiện cho ngầu trước mặt em, không nghĩ xa đến vậy. Sao nào, anh lợi hại không?”
Nhìn dáng vẻ anh đầy đắc ý, cô không nhịn được cười, cố ý trêu:
“Còn tùy xem so với ai.”
Anh lập tức không phục:
“Lần đầu tiên tham gia huấn luyện bắn thật của đội đặc nhiệm, chỉ có một người đạt điểm tuyệt đối mười phát mười trúng, chính là anh. Lâm Tiêu lúc đó còn xếp bét…”
Anh chợt ngừng lại, giọng trầm xuống:
“Nhưng cậu ta có sở trường riêng, trong đội của bọn anh, cậu ta là chuyên gia phá cửa.”
Trình Vân Thanh hơi ngạc nhiên:
“Phá cửa?”
“Là người đi tiền trạm, đảm nhận nhiệm vụ đột kích. Vị trí đó vừa vất vả nhất, vừa nguy hiểm nhất.”
Trên đường trở về khách sạn, họ vừa đi vừa trò chuyện. Khi về đến nơi đã gần 10 giờ tối, Trình Vân Thanh mới sực nhận ra rằng, mỗi khi ở bên anh, thời gian trôi qua nhanh đến mức khiến cô không khỏi bất ngờ. Cô có cảm giác như thể tinh lực của mình là vô tận, thậm chí còn có chút ảo giác rằng bản thân có thể không cần ngủ cũng được.
Hôm sau, trời trong nắng đẹp.
Anh nói muốn đưa cô đi gặp một người, rồi cùng cô lên xe đến một nghĩa trang liệt sĩ gần đó.
Nghĩa trang dựa lưng vào núi, được bao phủ bởi một màu xanh của cây cỏ. Một phần ngọn núi đã được san bằng thành những bậc thang lớn, những tấm bia đá xám xếp thành hàng từ đỉnh xuống sườn núi, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng mà trang nghiêm.
Họ đi lên khoảng một trăm mét thì dừng lại trước một ngôi mộ. Trình Vân Thanh nhìn thấy tên trên bia cùng bức ảnh đen trắng nhỏ nhắn, không ngờ đó lại là Lâm Tiêu.
Cô nhất thời không biết phải hỏi thế nào, chỉ có thể chần chừ cất lời:
“Nhà cậu ấy không đưa cậu ấy về sao?”
Anh buông tay cô ra, giọng trầm thấp:
“Đây chỉ là nơi chôn di vật thôi. Sau khi cậu ấy hy sinh thì bị ném vào lồng sắt. Thi thể không còn nguyên vẹn.”
Nói rồi, anh lấy từ túi áo ra một gói thuốc, mồi lửa, hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi xổm xuống, đặt gói thuốc trên bậc thang trước mộ.
Bầu trời xa xa một màu xanh thẳm trong suốt, mặt trời chói chang treo cao trên đỉnh đầu.
Anh hồi tưởng lại buổi lễ trao quân hàm của đội đặc nhiệm 729 năm đó, cũng chính là ở nơi này. Cũng một ngày nắng đẹp như hôm nay, anh và Lâm Tiêu cùng những đồng đội khác đồng loạt giơ tay phải lên, nắm chặt thành quyền, đối diện quân kỳ mà thề.
“Tôi là quân nhân thuộc lực lượng vũ trang biên phòng nhân dân Trung Quốc, tôi xin thề: Không sợ hy sinh, trung thành với nhiệm vụ, kiên quyết hoàn thành sứ mệnh. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, tuyệt đối không phản bội Tổ quốc, tuyệt đối không phản bội quân đội.”
Trình Vân Thanh vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh, không nói một lời. Đến khi anh đứng thẳng người, tay phải khép lại, đặt ngang huyệt thái dương, hướng về bia mộ của Lâm Tiêu mà chào theo nghi thức quân đội, cô mới cảm nhận được sự trang nghiêm và bi thương bao trùm khoảnh khắc này.
Lần đầu tiên, cô thật sự cảm thấy được nỗi đau trong lòng anh.
Rõ ràng cô chưa từng gặp Lâm Tiêu, nhưng lúc này lại như có thể đồng cảm với nỗi không cam lòng của anh. Cô thậm chí có thể hiểu được sự phẫn hận sâu sắc ấy, cái loại tội ác điên cuồng kia, dù có bị trừng phạt bao nhiêu lần đi nữa, cũng không thể đủ để xoa dịu nỗi đau này.
Cô nhìn anh, cuối cùng cũng mở miệng:
“Anh vẫn quyết định đi, đúng không?”
Những ngày qua chỉ là một lời từ biệt kéo dài. Tất cả những con sóng dữ dội đều bị giấu dưới đại dương dịu dàng thăm thẳm, chỉ chờ khoảnh khắc bùng nổ.
Anh hít sâu một hơi, nhưng lại không dám nhìn cô nữa. Giọng anh bình tĩnh đến mức lạnh nhạt:
“Nếu sự tham gia của anh có thể nâng cao xác suất thành công của nhiệm vụ, giảm thương vong cho đồng đội, thì anh…”
Trình Vân Thanh kích động cắt ngang:
“Anh nhất định phải dùng những con số lạnh lùng như thế để thuyết phục em chấp nhận chuyện này sao?”
Anh cúi mắt xuống, không biết phải làm thế nào để cô hiểu. Người như anh, sinh ra đã là một vũ khí của quốc gia, là súng, là pháo, là lưỡi dao sắc bén. Tỉ lệ thương vong là một trong những tiêu chuẩn để cân nhắc sự thành công của nhiệm vụ. Cái chết như thanh kiếm Damocles lơ lửng trên đầu, là số phận mà anh không thể thoát khỏi.
Anh chỉ có thể nói:
“Anh hứa với em, đây là lần cuối cùng.”
Tim Trình Vân Thanh bỗng thắt lại, cô lắc đầu:
“Anh đừng nói những lời như vậy… Em có một dự cảm rất xấu…”
Đêm hôm đó, dưới ánh trăng, họ ôm hôn nhau. Trình Vân Thanh có thể cảm nhận rõ ràng dòng máu trong cơ thể đang sôi trào, như thể đang tìm một lối thoát.
Cô vòng tay ôm chặt lấy anh, như muốn hòa làm một với anh.
Anh cũng cảm nhận được điều đó, siết chặt cô vào lòng, hôn sâu đến mức khiến cả hai không thể phân biệt được phương hướng, chẳng còn bận tâm đến thời gian hay không gian nữa.
Không biết từ khi nào, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cô, chảy xuống cổ, hòa lẫn với mồ hôi của cả hai. Móng tay cô có lẽ đã cắm sâu vào da thịt anh. Trong đầu cô vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc, cô muốn hét lên, muốn giải phóng tất cả áp lực cùng cảm xúc trong lòng. Nhưng khi mở miệng, tất cả những gì cô có thể thốt ra chỉ là những nhịp thở nặng nề.
Họ gần nhau đến thế, cơ thể cả hai đều nóng bừng, nhưng kỳ lạ thay, lại không hề khó chịu, ngược lại còn muốn dựa sát vào nhau hơn.
Anh khẽ nói lời xin lỗi bên tai cô, lặp đi lặp lại nhiều lần. Đôi mắt cô nóng ran, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Cô nghe thấy chính mình nói:
“A Húc… Đợi anh trở về, chúng ta kết hôn nhé…”
Chính là ẩn ý của sự thỏa hiệp.
Anh bỗng khựng lại, thật lâu sau mới khẽ đáp:
“Ừ.”
Anh nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn từng ngón một, giọng khàn khàn vì xúc động:
“Anh yêu em.”
Khi tỉnh lại, trời đã sáng hẳn.
Trình Vân Thanh vẫn đang được anh ôm trọn trong lòng. Cô khẽ ngước mắt nhìn ra ngoài, qua khung cửa sổ, những tán cây lay động trong gió, xa xa là dãy núi xanh mờ ảo.
Cô chạm nhẹ vào cánh tay anh, dịu dàng gọi:
“A Húc”
Anh lười biếng đáp lại:
“Ừm?”
“Em có thể gọi điện thoại cho anh không?”
Một câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng anh lập tức hiểu ngay:
“Không được, hệ thống thông tin trong đội có nhiều lớp mã hóa, em không gọi vào được đâu.”
Trình Vân Thanh không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe anh tiếp lời:
“Anh sẽ nghĩ cách, xin phép cấp trên xem có thể cho em gọi không…”
Cô nhẹ nhõm thở ra:
“Vậy thì tốt.”
Nhưng ngay sau đó lại nghe anh bổ sung:
“Nhưng nội dung cuộc gọi sẽ bị nghe lén và ghi âm lại.”
Anh bật cười, ghé sát vào cô, trêu chọc:
“Cho nên, ngàn vạn lần đừng nói gì không phù hợp với trẻ em đấy.”
“Em đổi ý rồi.” Cô làm bộ giận dỗi, hiếm khi trẻ con như vậy, còn cố tình uy hiếp anh:
“Không cho anh đi nữa.”
Anh bật cười, nhẹ vỗ mu bàn tay cô:
“Em làm thế mà coi được à, lời đã nói ra như đinh đóng cột…”
Trình Vân Thanh bỗng nhiên chẳng còn tâm trạng đùa giỡn với anh nữa, cô xoay người đối diện anh, giọng nói đầy lo lắng:
“Nhưng mà… Em vẫn không yên tâm về sức khỏe của anh…”
“Không sao đâu, về đơn vị rồi cũng sẽ có một khoảng thời gian huấn luyện phục hồi. Sau khi đánh giá lại mới có thể nhận nhiệm vụ.”
“À… Vậy nghĩa là vẫn còn khả năng không đạt yêu cầu chứ gì?”
“Em nghĩ gì thế? Chỉ có anh loại người khác, chứ ai loại được anh.”
Anh bật cười, vẻ tự tin tràn đầy, tinh thần phấn chấn đến mức có thể lây sang người khác. Dứt lời, anh cúi xuống chạm trán cô. Trình Vân Thanh bị anh giữ lại, giãy giụa một chút rồi thôi, ngược lại còn vòng tay ôm lấy anh.
Cô ôm anh một lúc, rồi khe khẽ nói:
“Thật ra… Em ước gì anh đừng giỏi giang như vậy…”
Anh không đáp, chỉ siết chặt cô hơn.
Một lúc sau, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc máy ảnh đặt trên ghế gần cửa sổ, cùng với cái áo len đỏ treo bên cạnh.
Cô đề nghị:
“Chúng ta đi chụp ảnh đi.”
Anh nhìn theo hướng mắt cô:
“Ảnh gì? Mấy ngày nay không phải chụp nhiều lắm rồi sao?”
“Không phải kiểu ảnh đó.”
Anh không hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm.
Mãi đến khi rửa mặt xong bước ra ngoài, anh mới thấy cô đã lấy bộ quân phục từ trong túi hành lý của anh ra, bộ đồ anh chuẩn bị mặc khi trở về đơn vị.
Anh nhướn mày:
“Mặc cái này để chụp à?”
Cô nhìn anh, ánh mắt bình thản mà kiên định:
“Ừ. Chúng ta đi chụp ảnh chứng nhận kết hôn.”
Họ đến một tiệm chụp ảnh không quá lớn. Tủ kính trưng bày đủ loại ảnh gia đình và những tấm hình kỷ niệm của trẻ nhỏ.
Sau khi nói rõ mục đích, nhiếp ảnh gia nhiệt tình dẫn họ vào phòng chụp phía trong. Nhìn thấy bộ quân phục trên người anh, ông ta càng thêm niềm nở:
“Chúc mừng nhé, chụp ảnh cưới phải không? Muốn xem qua mẫu không?”
Trình Vân Thanh lắc đầu:
“Không cần, chỉ chụp một kiểu này thôi.”
Nhiếp ảnh gia kéo xuống một tấm phông nền đỏ rực, rồi bảo họ ngồi vào chỗ.
Trình Vân Thanh mặc chiếc váy dài vải dệt, bên ngoài khoác áo choàng đỏ, càng làm tôn lên làn da trắng mịn và dáng người thanh mảnh. Bên cạnh cô, Liên Húc mặc bộ quân phục xanh xám, trông rắn rỏi và nghiêm nghị. Cô nhẹ nghiêng người, siết chặt cánh tay anh.
“Nào, cười một chút… Đúng rồi…”
Vài tiếng “tách” vang lên, nhiếp ảnh gia nhanh chóng chỉnh sửa ảnh trên máy tính, rồi in ra, đóng dấu hoàn chỉnh. Sau đó, ông xếp gọn những tấm ảnh vào một chiếc túi giấy nhỏ màu trắng rồi đưa cho họ.
Liên Húc nhận lấy, thanh toán xong thì cảm ơn, rồi rút một tấm ra, đưa cho cô cái túi:
“Anh giữ một tấm làm kỷ niệm.”
Nhìn thấy nét bịn rịn trong mắt anh, Trình Vân Thanh lặng lẽ cất phần còn lại vào ngăn bên trong của túi xách.
Dù có lưu luyến đến đâu, thời khắc chia ly vẫn sẽ đến.
Hai ngày sau, Trình Vân Thanh lên chuyến tàu về Côn Minh, anh đưa cô đến tận sân ga.
Tiễn cô đi rồi, anh cũng lập tức trở về đơn vị.
Cô chỉ mang theo rất ít hành lý, không ngừng dặn dò anh, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh:
“Anh nhớ phải chú ý an toàn nhé.”
Anh gật đầu:
“Anh hứa.”
Cô khẽ xoa thái dương anh, đôi tay mềm mại như muốn biểu đạt tất cả sự quan tâm dành cho anh:
“Không được để xảy ra chuyện gì đâu nhé.”
Anh ngẩn ra một chút, rồi cười, cố gắng làm cô yên tâm:
“Được”
Sau đó, giữa hai người không còn lời nào. Cứ vậy, họ im lặng nhìn nhau, không nói gì nữa, cho đến khi tiếng còi thúc giục vang lên từ bên ngoài. Anh siết vai cô, cười nói:
“Mau lên xe đi, nếu cứ đứng như vậy anh sợ mình không nhịn được mà đi cùng em mất.”
Trình Vân Thanh xoay người đi, không dám quay lại nhìn. Khi đã ngồi trong xe, cô đặt túi xuống, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên, cô thấy anh đứng ở nhà ga, trong bộ quân phục, nhìn cô mỉm cười mà không hề nói gì.
Khi cô di chuyển trong xe, anh cũng lặng lẽ theo dõi cô từ bên ngoài.
Trình Vân Thanh nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh, cô mở to mắt, cố gắng mỉm cười về phía anh, vẫy tay ra hiệu anh đi đi.
Cửa sổ tàu hé ra một chút, gió nhẹ thổi vào, lướt qua tóc và làn da cô, mang theo hơi lạnh mát lành. Những âm thanh xung quanh hòa lẫn: tiếng rao hàng của người bán rong, tiếng động cơ, tiếng tàu chạy. Những cảnh vật ngoài cửa sổ, những dãy núi xa dần, nhịp độ tàu ngày càng nhanh.
Tất cả đất nước và núi sông như thể đang hòa vào hình ảnh anh trong bộ quân phục, dần dần trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc đời cô.