Nghe xong chỉ thị của Lâm Húc, Dương Chí bước đến tiệm mạt chược trong hẻm nhỏ, ngồi xuống một chiếc ghế, lặng lẽ quan sát rồi báo lại tình hình cho Kiều Tam.

Cơn mưa vừa ngừng, có một ông lão nhặt phế liệu đi qua đầu hẻm, lục lọi trong thùng rác bên cạnh, tìm kiếm cái gì đó.

Dương Chí cảnh giác, đổi điện thoại sang bên kia tai để tránh nguy hiểm, rồi tiếp tục nói:

“Thân tín của Từ Kiến Đông hoặc là bị bắt, hoặc là trốn thoát rồi. Anh Húc vốn là người trượng nghĩa, đối với thuộc hạ rất hào phóng, được mọi người kính trọng. Có anh ấy ở đây, chắc chắn không gây ra sóng gió lớn đâu.”

Kiều Tam hừ một tiếng.

“Với chiều hướng này, khó mà bảo đảm nó sẽ không trở thành Từ Kiến Đông thứ hai.”

Dương Chí im lặng một lúc, rồi nói:

“Chắc là không đâu, em thấy anh ấy vẫn còn có chừng mực.”

“Cậu mới quen nó được bao lâu, biết gì mà nói?” Kiều Tam nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói trở nên sắc bén.

“A Chí, cậu còn nhớ khi nó mới vào, ngồi tù cùng lão Ngô một thời gian, vừa ra khỏi nhà lao không lâu, cả người đều có một thứ khí chất khó tả, làm gì cũng bất chấp tất cả. Lúc đó tôi đã nghĩ, nó chắc chắn sẽ trở thành một vật cản như Từ Kiến Đông, bây giờ nó đã làm được rồi, nhưng Từ Kiến Đông cũng không phải loại dễ dàng bị đánh bại, thế mà trực tiếp toi mạng.”

Dương Chí đoán được ý tứ của Kiều Tam.

“Anh đang nghi ngờ anh ấy vì tranh quyền đoạt vị mà hại Từ Kiến Đông?”

“Chỉ là trực giác thôi, trong lòng tôi có cảm giác không yên ổn…” Ống nghe im lặng một lúc, rồi Kiều Tam tiếp tục nói:

“Vậy cậu giúp ta điều tra Lâm Húc đi.”

“Điều tra như thế nào?” Dương Chí hít sâu một hơi, nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ.

“Anh Húc đối với phụ nữ rất tốt, những cô gái phục vụ rượu ở các vũ trường, các tiểu thư phố cổ, bà chủ tiệm uốn tóc… đều rất thích anh ấy. Trước kia Từ Kiến Đông từng điều tra một bác sĩ ở bệnh viện số 3 nhưng sau đó chẳng thu được tin tức gì.”

“Không, đừng động đến những người xung quanh nó kẻo làm rối loạn mọi thứ.” Kiều Tam tiếp tục, dường như không có ý định sử dụng Lâm Húc, nhưng nếu không có manh mối gì cụ thể có lẽ vẫn cảm thấy Lâm Húc hữu dụng.

“Từ Kiến Đông bị điều tra vì ba triệu tệ, khi đối chất với Lâm Húc, hắn có nhắc tới cô cave kia, tên gì nhỉ?”

“Phương Oánh?”

“Đúng vậy, cậu tìm người đưa cô ta đến gặp tôi, tôi muốn tự mình hỏi rõ một lần.”

Gần bệnh viện số 3 có một khu nhà cũ lâu đời, tình trạng những căn nhà này rất tệ, vây quanh là những tấm tôn màu lam và những vòng dây đỏ rực, trên đó có những chữ viết không rõ. Ngày thường, nơi này ít dân cư, chủ yếu là những ngôi nhà có màu sắc u ám, vì hoang tàn nên đã có dấu hiệu xuống cấp, đặc biệt là mỗi khi trời mưa dầm, cảnh vật càng trở nên ảm đạm như một bức tranh thủy mặc.

Mới vừa qua giao lộ, Hà Diệp Minh đã nhìn thấy Lâm Húc.

Anh híp mắt, tựa vào đống hoang tàn của những công trình cũ bên hàng rào màu đen. Từ xa nhìn lại, có thể mơ hồ thấy trong sân cỏ dại mọc um tùm, cầu thang trơn trượt đã bị phủ đầy rêu xanh.

Hà Diệp Minh nhận thấy dáng vẻ Lâm Húc có gì đó không ổn, sắc mặt hơi thay đổi rồi bước nhanh lại gần.

Lâm Húc mở mắt, duỗi lưng một chút, rồi mỉm cười chào hỏi:

“Sếp Hà đến rồi à?”

Chưa nhận ra điều gì bất thường, Hà Diệp Minh nghĩ rằng Lâm Húc chỉ do tối qua thức khuya quá mệt, liền tiếp tục nói:

“Chiến dịch liên hợp hôm qua rất thành công. Khi cậu về, tôi sẽ đề bạt thăng chức.”

Lâm Húc cúi đầu cười nhẹ, đáp lại bình thản:

“Cảm ơn”

“Có chuyện gì thì báo cáo đi.”

“Tôi đã giúp Kiều Tam lập công. Sếp, anh phải nghĩ cách nhanh chóng khai trương lại The Crown. Nếu kéo dài thêm mấy tháng nữa, mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn.” Lâm Húc không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:

“Tốt nhất là có thể tìm cách liên hệ với công an và cục công thương, giúp họ hành động, nhưng cũng phải làm sao để không quá rõ ràng…”

“Nghe dễ vậy à?” Hà Diệp Minh hừ một tiếng, có chút oán giận:

“Cậu chỉ cần nói một câu là xong, còn ông già như tôi lại phải chạy ngược chạy xuôi để xin xỏ người ta…”

Lâm Húc mỉm cười nhẹ.

“Sếp Hà vất vả một chút, mai mốt tôi sẽ đãi anh một con dê nướng.”

Lúc còn ở biên phòng, mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ trọng đại, ban bếp sẽ chuẩn bị dê nướng nguyên con để chúc mừng. Nhớ lại những tháng ngày gian khó trong quân ngũ, Hà Diệp Minh không khỏi bật cười, giơ tay vỗ nhẹ vào vai Lâm Húc. Nhưng không ngờ, vừa mới cười xong, sắc mặt Lâm Húc đột ngột thay đổi, vẻ mặt đau đớn, anh khom lưng xuống, áp tay vào vai như thể có điều gì đó rất khó chịu.

“Bị thương à?” Hà Diệp Minh hạ giọng.

“Để tôi xem thử.”

Nói rồi, anh ấy lập tức kéo cổ áo Lâm Húc ra, phát hiện vết máu loang lổ trên băng gạc. Anh nhíu mày.

“Sao lại thế này? Là hôm qua bị thương à?” Lâm Húc không đáp, nhưng Hà Diệp Minh với kinh nghiệm chiến trường dày dặn, chỉ sau vài câu đã đoán được phần lớn sự việc.

“Bị thương do súng à, Từ Kiến Đông bắn cậu đúng không, đồ khốn nạn nhà nó.”

Lâm Húc không dài dòng giải thích, chỉ ép mình giữ bình tĩnh, hít thở sâu, rồi trả lời:

“Là tôi không cẩn thận.”

“Sao không báo cáo khi xong việc? Cậu chỉ giỏi cái kiểu giả vờ giữ mặt mũi.” Hà Diệp Minh tức giận, gần như hét lên.

“Tôi thật sự không nói được cậu, tính nết cậu độc đoán như vậy, ai nói cũng không nghe. Tôi làm sếp mà cón nói không nổi cậu, nếu không chịu thay đổi, tôi sẽ làm báo cáo, xin cho cậu chuyển công tác.”

Lâm Húc vẫn kiên cường, nửa người bất động, nhưng chỉ cần không có ngoại lực tác động thì cơn đau không rõ rệt lắm. Anh điều chỉnh hơi thở nhưng tay trái vẫn rũ xuống, không còn chút sức lực nào.

Hà Diệp Minh thở dài một hơi, cảm thán nói:

“Thương tích nghiêm trọng như vậy, sau này làm sao mới hoàn toàn bình phục được?”

Lâm Húc từng là quán quân bắn súng ở trung đoàn Vân Nam, thậm chí còn là một tay súng bắn tỉa xuất sắc trong quân đội. Được coi là một trong những người giỏi nhất sư đoàn.

Hà Diệp Minh cũng vì vậy mà nhớ lại những lúc Lâm Húc mạnh mẽ và đầy khí thế, nhưng những năm gần đây, anh ấy chỉ thấy anh vật lộn trong vũng bùn, như con rồng mắc cạn giữa hai giới thiện và ác. Dù vẫn tiếp tục thực hiện nhiệm vụ ẩn nấp, phục kích với thái độ vui vẻ, luôn tươi cười và trêu chọc người khác, nhưng sâu trong ánh mắt ấy là nỗi mệt mỏi mà không thể lừa được ai khác, nhất là với những người từng sát cánh bên Lâm Húc.

Lâm Húc không để ý đến vẻ xót xa trong mắt Hà Diệp Minh, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Khi nhiệm vụ lần này kết thúc, tôi sẽ nghỉ dài hạn, dưỡng bệnh một thời gian cho khỏe.”

“Dù không ảnh hưởng đến công việc nhưng cậu cũng không thể phục hồi lại được sức khoẻn như trước kia,” Hà Diệp Minh nói.

Lâm Húc bình thản đáp:

“Không ai có thể mãi mãi giữ được phong độ đỉnh cao.”

Hà Diệp Minh không muốn kéo dài thêm về chủ đề này, liền hỏi:

“Cậu bị thương nặng như vậy, ai đã giúp cậu xử lý vết thương vậy?”

Lâm Húc nghiêng đầu, chỉ tay về phía bệnh viện lớn cách đó không xa, nơi có ánh đèn sáng trưng. Trên nóc tòa nhà, bảng tên bệnh viện sáng lên như ban ngày. Anh cười khẽ:

“Là bác sĩ Trình của bệnh viện số 3.”

Hà Diệp Minh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ hỏi:

“Có gặp phải khó khăn gì khác không?”

Lâm Húc nhẹ nhàng lắc đầu.

Im lặng một lúc lâu, Hà Diệp Minh trầm giọng, đôi mắt kiên nghị, nói:

“A Húc, nhớ kỹ, cậu không phải chỉ có một mình. Sau lưng cậu còn có chúng tôi, có tổ chức, có quốc gia.”

“Tôi biết rồi.” Lâm Húc cười nhẹ, nói:

“Anh đột nhiên nói vậy khiến tôi có chút xúc động, suýt nữa là khóc rồi.”

Hà Diệp Minh giơ chân lên như muốn đá vào lưng anh.

“Nói chuyện nghiêm túc đi, đừng có đùa nhây nữa.” Anh ấy dừng lại một chút, rồi tiếp tục:

“Mấy ngày trước, khi đi họp ở quân khu, tôi có gặp ba của cậu…”

Lâm Húc ngẩn người, rồi nghe Hà Diệp Minh tiếp tục:

“Ông ấy giữa tôi lại, hỏi thăm tình hình gần đây của cậu. A Húc, theo kỷ luật trong quân đội, cậu hoàn toàn có thể định kỳ liên lạc với gia đình, báo bình an để họ không phải lo lắng.”

Lâm Húc trêu ghẹo nói:

“Ba em cũng lạm dụng quyền lực để hỏi thăm tình hình của tôi à?.”

Hà Diệp Minh hừ nhẹ, giọng điệu có chút bênh vực:

“Cậu đã bao lâu rồi không về nhà?”

Hai năm hay ba năm rồi, không nhớ rõ.

Thực ra, Lâm Húc không phải không muốn liên lạc với gia đình, mà gần đây tình hình rất phức tạp. Từ xưa, việc nước và việc nhà đã rất khó trung hoà. Lâm Húc không thể chỉ gọi một cuộc điện thoại rồi lại phải nói dối gia đình. Cảm giác áy náy cứ dâng lên nhưng không biết làm sao để giải tỏa, dần dần anh chỉ muốn chờ đến khi nhiệm vụ lần này kết thúc rồi sẽ về nhà vào kỳ nghỉ sau.

Hà Diệp Minh hiểu rõ đây không phải là lúc thích hợp để nói chuyện này, chỉ thở dài.

“Được rồi, cậu định đi về hay đến bệnh viện băng bó lại?”

Lâm Húc không nói gì thêm, xoay người đi về hướng bệnh viện.

Thời tiết không tốt, tai nạn giao thông đặc biệt nhiều, ngoài ra còn có các sự cố bất ngờ xảy ra liên tục, khiến cho công việc khám chữa bệnh càng thêm vội vã.

Trình Vân Thanh ở khu trực ban lại khá rảnh rỗi. Từ 7 giờ sáng, cô thường xuyên kiểm tra đồng hồ, thỉnh thoảng đứng dậy đến phòng nghỉ để rót nước, cũng hay liếc mắt nhìn qua hành lang.

Trong lòng Trình Vân Thanh vẫn nhớ đến Lâm Húc. Đêm qua, điều kiện có hạn, cô chỉ có thể xử lý vết thương cho anh một cách sơ sài. Cô tự nhận mình còn thiếu kinh nghiệm trong việc ứng phó vết thương kiểu này, ban ngày cô tra cứu tài liệu, tận dụng thêm các mối quan hệ để mua thuốc men, mong rằng buổi tối khi gặp lại anh, sẽ có thể xử lý vết thương kỹ càng hơn. Tuy nhiên, đến giờ cô vẫn chưa gặp lại Lâm Húc.

Đang chìm trong suy nghĩ, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra. Trình Vân Thanh lập tức rời mắt khỏi màn hình máy tính, ngước lên thì thấy Triệu Trị Bình, anh ta cúi đầu mà không biểu lộ cảm xúc gì. Triệu Trị Bình một tay xách hai giỏ trái cây được đóng gói cẩn thận, nói:

“Khách đến thăm bệnh mua, ăn không hết, nếu để lâu sẽ hỏng. Ngày mai em chia cho mọi người nhé.”

Trình Vân Thanh không để ý đến anh ta, nhưng Triệu Trị Bình không hề ngại mà bước thẳng tới bàn làm việc của cô, đứng đó nhìn cô với vẻ rất có hứng thú.

Sau một lúc giằng co, cuối cùng Trình Vân Thanh không nhịn được nữa, nói:

“Đi cùng tôi ra đây.”

Cô đứng dậy, dẫn Triệu Trị Bình ra ngoài văn phòng, đến cuối hành lang gần lối ra an toàn, nói:

“Sau này đừng làm thế nữa.”

Triệu Trị Bình nói với giọng điệu bình thản:

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn xin lỗi. Gần đây tôi thấy tâm trạng của em không được tốt, liệu có phải do tôi ảnh hưởng không?”

Trình Vân Thanh ngẩn người, nhưng không phủ nhận.

“Cũng có thể vậy. Tôi không cần anh xin lỗi, cũng không cần anh lãng phí thời gian vào tôi. Chúng ta không có khả năng đâu.”

“Thích một người và bỏ thời gian theo đuổi thì sao có thể gọi là lãng phí thời gian được?”

Trình Vân Thanh bất đắc dĩ thở dài.

“Anh thật sự nghĩ như vậy à?”

Triệu Trị Bình cười nhẹ.

“Nhìn phản ứng của em thì tôi nghĩ em có ý khác.”

Trình Vân Thanh cố gắng kìm chế cảm xúc, nhấn mạnh:

“Chúng ta không còn liên quan gì với nhau nữa.” Triệu Trị Bình cười nhạt, lẩm bẩm:

“Không có gì thì cũng có thể bắt đầu lại. Có ai chia tay mà lại nhẫn tâm như em không, gần như muốn tôi biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Em tìm mọi cách để từ chối tôi, tưởng vậy là có thể phân rõ giới hạn sao?”

Trình Vân Thanh hoàn toàn không hiểu được logic của anh ta, giọng nói không giấu vẻ khó chịu:

“Triệu Trị Bình, chúng ta không phải vừa chia tay hôm qua. Anh không cần phải nói với tôi rằng anh đột nhiên hối hận vì những cái trò ngớ ngẩn của mình.”

Thấy cô kích động như vậy, Triệu Trị Bình mỉm cười.

“Thanh Thanh, tôi cảm thấy em thay đổi rất nhiều.”

Trình Vân Thanh tức giận nói:

“Tôi cũng cảm thấy anh thay đổi rất nhiều. Trước kia tôi còn nghĩ tính cách anh thành thục, ổn trọng, tuyệt đối sẽ không dây dưa lì lợm. Ai ngờ bây giờ lại thành ra như thế này, quá ấu trĩ và buồn cười.”

Triệu Trị Bình cười lớn hơn.

“Tôi thích em như vậy.”

Đã khắc khẩu thì nói thêm nửa câu cũng thấy thừa thãi.

Trình Vân Thanh khẽ thở dài, đôi tay để trong túi áo blouse trắng, định bước đi. Nhưng không ngờ, Triệu Trị Bình lại trực tiếp nắm chặt bả vai cô.

Trình Vân Thanh giật mình, lập tức vùng vẫy tránh đi.

“Anh muốn làm gì?”

Triệu Trị Bình dùng lực nắm chặt hơn, siết lại mạnh mẽ.

“Em nghe tôi nói xong một lần đi. Lần trước ở đại học Y Khoa, sau khi về tôi đã suy nghĩ lại. Tôi sai rồi, sai hoàn toàn, không có gì bào chữa. Mấy ngày nay tôi cũng suy nghĩ rất kỹ, tôi vẫn muốn ở bên em. Thanh Thanh, cho tôi thêm một cơ hội, được không?”

“Triệu Trị Bình, anh buông tôi ra!” Đèn trong phòng bệnh đa số đã tắt, Trình Vân Thanh sợ làm ồn đến người khác, vội vàng cố gắng giảm âm lượng.

Đang định tiếp tục nói, Triệu Trị Bình đột nhiên dùng tay phải nắm lấy cánh tay cô, sau đó dùng một góc độ rất quái dị xoay mạnh khiến vai cô đau đớn, như thể bị trật khớp.

Trình Vân Thanh chỉ cảm thấy nơi bị anh ta nắm chặt bỗng nhiên buông lỏng, ánh mắt cô lướt qua Triệu Trị Bình, rồi nhìn thấy người đang bước tới, khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt sắc sảo, sống mũi thẳng.

Là Lâm Húc.

Triệu Trị Bình đau đớn đến mức khom lưng, kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn dùng tay còn lại để tự giải thoát, nhưng không hiểu vì sao lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể vô ích rên lên.

“Buông tôi ra!”

Trình Vân Thanh vội vàng bước về phía trước hai bước, vòng qua Lâm Húc để đứng bên cạnh anh. Lâm Húc lúc này mới thu tay lại, buông Triệu Trị Bình ra, sắc mặt anh vẫn lạnh lùng.

“Anh là ai?” Triệu Trị Bình đứng tại chỗ, nhíu mày giơ tay sửa lại cổ áo sơ mi, rồi lạnh lùng nói:

“Xen vào việc của người khác…”

Lâm Húc và Trình Vân Thanh trao đổi ánh mắt, thấy cô khẽ lắc đầu, anh không nói gì nữa.

Triệu Trị Bình dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Anh ta cảm thấy Lâm Húc rất quen mắt, nhưng lại không thể nhớ được đã gặp ở đâu. Cảm giác địch ý bộc phát, anh ta hỏi:

“Hai người quen nhau à? Hai người có quan hệ gì? Mối quan hệ của tôi và Thanh Thanh…”

Cũng không biết tại sao, anh ta lại không kiểm soát được lời nói, có thể là do bị áp lực từ trước, nên sau khi vừa dứt lời, anh ta bỗng nhiên tiến lên khiêu khích, như muốn đẩy Lâm Húc.

“Không tới phiên một người ngoài như anh xen vào!”

Đột ngột không kịp phòng ngừa, dù Lâm Húc phản ứng nhanh chóng nghiêng người tránh đi, nhưng động tác thay đổi nhanh đã tác động đến bả vai, khiến anh đau nhói, không nhịn được kêu lên một tiếng.

Trình Vân Thanh vội vàng bước lên, chắn ngang giữa hai người.

Cô ngẩng đầu lên, giọng kiên quyết nói:

“Bạn trai.”

“Anh ấy là bạn trai tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện