Anh nhìn cô đầy ẩn ý, khóe môi bất giác cong lên, giọng trầm thấp:

“Nếu bác sĩ Trình còn muốn thử lại một lần, anh khẳng định… Ừm… Không thành vấn đề đâu.”

Trình Vân Thanh sững người, đến khi kịp phản ứng anh đang nói gì thì lập tức ngồi thẳng dậy.

Lâm Húc nhướng mày, kéo dài giọng như thể đang cân nhắc:

“Hai lần… cũng không phải là không được.”

Giọng cô gấp gáp hơn hẳn mọi khi:

“Ý em là, đêm nay anh có thể ngủ lại phòng khách, nhưng chỉ là ngủ thôi! Anh đang nghĩ đi đâu vậy…”

Nụ cười trên mặt Lâm Húc không hề giảm bớt. Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, ngồi đó cười đến gần nửa phút, khiến Trình Vân Thanh bắt đầu thấy nóng trong người. Cô cau mày:

“Anh cười cái gì?”

Anh không đáp, chỉ cười hỏi lại:

“Muốn giữ anh lại lắm hả?”

Vừa nhìn vẻ mặt đắc ý của anh, Trình Vân Thanh lập tức nhận ra người này đang cố ý trêu mình, bực bội nói:

“Muốn ở thì ở!”

Nói xong, cô định đứng dậy rời đi, nhưng vừa xoay người đã bị anh nắm lấy cổ tay, giọng cười còn chưa dứt:

“Được rồi, được rồi, anh không cười nữa.”

Dạo gần đây, cô cảm thấy bản thân có chút khác thường, cứ bị anh trêu chọc đôi ba câu là lại mất bình tĩnh. Nhưng nếu bảo là khó chịu, hình như… cũng không hẳn.

Cô đang định nói thêm gì đó thì tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, cắt ngang bầu không khí. Lâm Húc không trêu cô nữa, nhanh chóng đứng dậy, liếc nhìn màn hình một cái rồi cầm máy, bước về phía cửa sổ. Lâm Húc ngáp một cái, giọng điệu như đang ngái ngủ:

“Anh Tam à, muộn thế này rồi mà vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”

Anh cười hờ hững hai tiếng, lười biếng nói tiếp:

“Chứ tôi còn có thể ở đâu? Ở giường của ai cũng chẳng ngại bò dậy để làm việc cho anh, cứ yên tâm giao việc đi.”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt anh lập tức nghiêm túc lại, dáng vẻ cà lơ phất phơ cũng biến mất. Giọng anh trầm xuống:

“Yên tâm đi, tôi đến ngay, bảo đảm không chậm trễ.”

Cúp máy, Lâm Húc không tiến lại gần Trình Vân Thanh nữa mà đứng yên tại chỗ, cách một khoảng nhìn cô, lời ít mà ý nhiều:

“Anh phải đi rồi.”

Rời khỏi khu Xuân Giang Ngự Cảnh, anh bắt một chiếc taxi, thẳng hướng đến giao lộ cao tốc.

Phùng Đống ở gần đó nên đã đến trước, đứng chờ sẵn tại điểm hẹn. Vừa thấy anh, cậu ta không giấu nổi vẻ hào hứng:

“Anh Húc, anh Tam rốt cuộc cũng sáng mắt rồi!”

Dạo gần đây, Từ Kiến Đông ngày càng lộng hành, trắng trợn đẩy một số lượng lớn hàng ra ngoài, gần như công khai biến thứ vốn không thể lộ ra ánh sáng thành một phi vụ ngang nhiên trước mặt bao người. Điều này khiến không ít người bất mãn, đến mức dù Kiều Tam muốn nhắm mắt làm ngơ cũng không thể.

Mà kể từ khi tiếp nhận vị trí mới, Lâm Húc đã xử lý ổn thỏa vài chuyện lớn, coi như vượt qua bài kiểm tra. Cuối cùng, Kiều Tam cũng chịu buông tay, giao hẳn lô hàng quan trọng lần này cho anh. Nhưng Lâm Húc biết, Kiều Tam chắc chắn vẫn còn dè chừng, bằng chứng là đến sát giờ giao dịch hai tiếng, ông ta mới bất ngờ thông báo cho anh. Lâm Húc lập tức ngồi vào ghế phụ chiếc minibus của Phùng Đống, liếc nhìn ra ghế sau, nơi đã chuẩn bị sẵn biển số xe giả. Anh dặn dò:

“Lát nữa xe đến, cậu đổi tài xế ngay, đừng để hắn đi cùng. Chúng ta chạy thẳng ra quốc lộ, đến bến Nguyệt Cảng.”

“Rõ!” Phùng Đống dõng dạc đáp.

Ban đầu, Lâm Húc chỉ lười biếng dựa vào lưng ghế, mắt khép hờ dưỡng thần. Nghe vậy, anh hơi nghiêng người, nhàn nhạt hỏi:

“Sao cậu không thắc mắc vì sao tôi lại chọn đi đường vòng?”

Phùng Đống sững lại, sau đó cười hì hì:

“Có gì mà phải hỏi chứ? Em luôn tin anh mà! Anh Húc bảo tôi đi Đông, em tuyệt đối không dám đi Tây!”

Lâm Húc cụp mắt, im lặng đón nhận sự tin tưởng vô điều kiện ấy.

Xử lý hàng, giao hàng, suốt cả đêm không ngừng nghỉ.

Đến khi trời tờ mờ sáng, đường phố vẫn còn thưa thớt xe cộ, cả thành phố như đang chìm trong giấc ngủ say. Khi xe đi ngang qua một trường học, chỉ có lác đác vài nhóm học sinh cấp ba mặc đồng phục tụ tập trước những quầy hàng rong buổi sớm.

Cuối cùng, Lâm Húc cũng về đến chỗ ở.

Vừa vào nhà, anh mệt mỏi dựa vào sofa ngồi nghỉ một lát, rồi mới đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Anh quỳ một gối xuống, thò tay dưới gầm giường, mở một ngăn bí mật dưới sàn nhà, rút ra một cuốn sổ. Sau đó, anh ngồi vào bàn làm việc, lấy ra hộp thuốc, châm một điếu, rít vài hơi thật sâu để tỉnh táo lại.

Tay trái kẹp điếu thuốc giữa hai ngón, tay phải cầm bút, Lâm Húc cau mày, bắt đầu hồi tưởng.

Vừa rồi, số lượng vàng giao dịch, giá trị đơn hàng, người phía bên kia cử đến nhận hàng, biển số xe – tất cả những thông tin quan trọng ấy lần lượt tái hiện trong đầu anh.

Lâm Húc cúi đầu, bắt đầu ghi chép lại nhật ký hôm nay.

Buổi tối, như thường lệ, Trình Vân Thanh trực ban tại khu nội trú.

Khoảng hơn 10 giờ, một y tá đến tìm cô, nói rằng có bệnh nhân trên tầng sáu gặp vấn đề.

Cô vội vàng chạy lên kiểm tra. Đó là một bệnh nhân lớn tuổi do chủ nhiệm Lưu phụ trách. Ông đã ngoài 60, bị tụ máu trong não. Gia đình ông do dự không muốn phẫu thuật vì tuổi tác đã cao, nên vẫn để ông nằm viện theo dõi. Vừa rồi, người nhà phát hiện ông kêu đau đầu, dường như còn có dấu hiệu không nhận thức rõ mọi người xung quanh. Sau khi kiểm tra, Trình Vân Thanh kiên nhẫn giải thích tình trạng bệnh, nói rằng hiện tại có thể khối máu tụ đã chèn ép đến trung khu thần kinh. Cô đề nghị họ ngày mai gặp chủ nhiệm để thảo luận xem có cần điều chỉnh phương án điều trị hay không.

Rời khỏi phòng bệnh, cô nhận được cuộc gọi từ Trâu Tĩnh.

Đêm qua, sau khi Lâm Húc rời đi, Trình Vân Thanh trằn trọc mất ngủ, suy nghĩ rất nhiều. Sáng sớm, cô lại một lần nữa liên hệ với Trâu Tĩnh, nhờ hỗ trợ tra cứu hồ sơ bệnh án của bệnh nhân bị ngộ độc chất cấm hôm đó ở phòng cấp cứu.

Trâu Tĩnh tuy có chút kinh ngạc nhưng không hỏi nhiều, chỉ nhận lời và nói sẽ cố gắng tra cứu nhanh nhất có thể. Giờ chắc hẳn đã có kết quả.

Vừa nghe điện thoại, Trình Vân Thanh vừa cúi đầu bước về phòng trực ban. Một y tá nhìn thấy cô, liền lên tiếng chào:

“Bác sĩ Trình.”

Cô ngước lên, mỉm cười nhẹ rồi gật đầu. Lúc này, giọng Trâu Tĩnh vang lên từ đầu dây bên kia:

“Vân Thanh, nói thật đi, rốt cuộc cậu điều tra người này vì lý do gì?”

“Mình nói rồi mà, ở đây có một người trông rất giống bệnh nhân đó, nên mình thấy tò mò một chút.”

Rõ ràng, ngay từ đầu Trâu Tĩnh đã không tin vào lý do này. Một người vốn chẳng mấy bận tâm đến chuyện xung quanh như Trình Vân Thanh, sao tự dưng lại thay đổi tính tình, còn đặc biệt quan tâm đến một bệnh nhân không hề liên quan? Chỉ vì tò mò mà bỏ công tra cứu thế này sao? Nhưng nếu không có lý do gì cấm kỵ thì Trâu Tĩnh cũng không muốn truy hỏi thêm.

“Không kiểm tra được.” Trâu Tĩnh báo lại kết quả một cách thẳng thắn.

Bước chân Trình Vân Thanh chững lại.

“Không kiểm tra được? Ý cậu là sao?”

“Ý mình là, trong hệ thống bệnh viện hoàn toàn không có bất kỳ hồ sơ nào về người đó, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nếu không phải hôm đó cậu tình cờ đến tìm mình, khiến mình ấn tượng sâu sắc, thì có khi mình còn nghĩ bản thân nhớ nhầm.”

Trình Vân Thanh vẫn không thể tin nổi, hạ giọng hỏi lại:

“Sao có thể như vậy?”

“Chính là kỳ lạ như thế, tôi cũng không giải thích nổi.”

Nhưng bệnh án không thể tự dưng biến mất một cách vô lý như vậy…

Sau một thoáng im lặng, Trình Vân Thanh tiếp tục hỏi:

“Trước đây đã từng có trường hợp tương tự chưa?”

Trâu Tĩnh trầm ngâm một lúc, rồi đáp:

“Cậu còn nhớ không? Khi chúng ta rời đi, chẳng phải vừa vặn thấy có người của quân đội đến sao? Theo mình đoán, có lẽ người đó dính líu đến một vụ án quan trọng, hơn nữa là loại án không thể công khai. Nếu đúng vậy, thì rất có thể đã có người đứng ra phối hợp xử lý, xóa bỏ hồ sơ bệnh án.”

Cúp máy, Trình Vân Thanh nắm chặt điện thoại, đứng yên trên hành lang nối giữa hai tòa nhà khu nội trú. Xuyên qua tấm kính sát đất khổng lồ, cô lặng lẽ nhìn về phía xa.

Nghĩ đến dãy số mà Lâm Húc đã nhập vào một cách thuần thục, trong lòng cô bỗng dấy lên mong muốn lập tức chạy đến, hỏi rõ ràng những nghi vấn đã ám ảnh bấy lâu. Nhưng liệu anh có thẳng thắn trả lời không? Hay lại dệt nên một câu chuyện nào đó để lấp liếm cho qua?

Kim Vân Sơn nằm ở phía bắc Giang Châu, những năm gần đây dần được phát triển thành khu du lịch nghỉ dưỡng. Ngày thường không quá đông đúc, nhưng mỗi dịp cuối tuần, lượng khách đổ về lại không ít.

Lâm Húc đang ngồi trên một hành lang yên tĩnh ở đỉnh núi, lặng lẽ phóng tầm mắt xuống thành phố.

Hà Diệp Minh thở hồng hộc khi leo đến nơi, đứng cạnh Lâm Húc, giơ tay chỉ vào đầu anh, trách móc:

“Cậu… Thằng nhóc chết tiệt, gửi tọa độ kiểu này, là nhân lúc công tác để trả thù riêng hả?”

Lâm Húc bật cười:

“Nhìn thể lực của anh kìa, sa sút nhiều so với trước rồi. Ngồi văn phòng lâu quá, nên tranh thủ rèn luyện nhiều hơn đi, tốt cho sức khỏe đấy.”

Hà Diệp Minh ngồi xuống, móc ra bao thuốc, đưa cho Lâm Húc một điếu.

“Bớt nói nhảm! Lo cho bản thân trước đi. Mỗi lần làm nhiệm vụ cậu đều liều mạng như Tam Lang*, còn dám khuyên người khác chú ý sức khỏe?”

(*Tam Lang: Thường chỉ người liều lĩnh, không màng hậu quả.)

Lâm Húc nhận lấy điếu thuốc, cười nhẹ:

“Anh bớt hút thuốc đi, chị dâu chẳng phải đã bắt anh cai rồi sao?”

“Núi cao hoàng đế xa, cô ấy giờ bận ở Côn Minh lo cho con trai học hành, nào còn thời gian để mắt đến tôi?”

Hà Diệp Minh thở dài. Hai vợ chồng trung niên sống xa nhau quanh năm, rõ ràng không phải kế hoạch lâu dài.

Lâm Húc không tiếp tục chủ đề này, chuyển sang chuyện chính:

“Lần trước, tôi theo dõi một tên thuộc hạ của Từ Kiến Đông ở khu phố cổ, nghi ngờ bọn chúng tinh chế ma túy trong một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại thành nhưng không cẩn thận để lộ dấu vết, khiến bọn chúng kịp thời di dời địa điểm…”

“Ừ, cậu đã báo cho tôi rồi, chẳng phải bảo tôi giữ kín, đừng báo lên trên sao? Còn muốn tiếp tục điều tra nữa à?”

“Tôi có một người thuộc hạ, tình cờ tìm được một địa điểm, ở một xưởng luyện đồng bỏ hoang tại Nam Cảng. Cụ thể vị trí thì có trong nhật ký.”

Hà Diệp Minh dừng lại một chút, rồi nói:

“Chuyện lớn như vậy, tôi cần thời gian để phối hợp với công an bên kia, làm xong mọi việc rồi mới có thể hành động.”

“Hiểu rồi, lãnh đạo có khó xử, nhưng mà… để muộn thì sẽ gặp biến.” Lâm Húc vừa nói, vừa xoay nhẹ cái bật lửa mà không châm thuốc.

“Còn nữa, khi thực hiện lệnh bắt giữ, nhất định phải đảm bảo bắt được Từ Kiến Đông, nếu không, bên này của tôi sẽ gặp rắc rối.”

Lâm Húc không tỏ ra tức giận, chỉ nhẹ nhàng nêu ra yêu cầu. Nghe vậy, Hà Diệp Minh hít một hơi thật sâu:

“Chú ý an toàn… Đừng quá miễn cưỡng. Nhiệm vụ của cậu không bao gồm những chuyện này.”

Lâm Húc bật cười.

“Tập trung đấu tranh chống độc buôn lậu, bảo vệ quốc gia, chẳng phải là trách nhiệm của tôi sao?”

Hà Diệp Minh nhỏ giọng mắng:

“Đúng là lòng tốt mà thành hại người, cậu đừng lải nhải với tôi nữa.”

Lâm Húc cười cười.

“Lần trước, sau khi thành công trong việc xử lý vụ hóa chất, Kiều Tam rất hài lòng. Ông ấy nói sẽ dẫn tôi đi gặp ông trùm lớn.”

“Có thể thực sự kiếm soát mỏ vàng không?”

Lâm Húc lại lắc đầu, đáp nhỏ:

“Không chắc.”

Thấy rõ ràng trên mặt Lâm Húc có chút mệt mỏi, giọng nói trầm thấp, thiếu sức lực, Hà Diệp Minh vỗ vỗ vai anh.

“Không vội, từ từ thôi.”

Sau một lúc im lặng, Lâm Húc mở miệng:

“Còn có một chuyện nữa…”

Hà Diệp Minh thấy anh có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngừng, liền cười mà nói:

“Có gì thì nói đi! Kiểu ấp úng như này không giống cậu cho lắm.”

Lâm Húc nhìn về phía chân núi, ánh mắt hướng xuống thành phố, ngữ điệu có chút thờ ơ.

“Gần đây tôi gặp một người…”

Nhìn vẻ mặt của anh, Hà Diệp Minh lập tức tỏ vẻ quan tâm.

“Phụ nữ à?”

“Ừ.”

Nghĩ đến hoàn cảnh của anh lúc này, Hà Diệp Minh lo lắng hỏi:

“Hoàn cảnh gia đình có tốt không?”

Lâm Húc dường như nhớ lại một chuyện thú vị, lông mày giãn ra.

“Cô ấy là bác sĩ, rất xinh đẹp, cũng… rất tốt với tôi.”

Hà Diệp Minh thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt, tốt, thằng nhóc như cậu hiện tại tay trắng, không nhà không xe, không tiền, vẫn có người thích. Thật ra thì, chỉ cần lớn lên đẹp trai là đã có sức hút rồi. Nhớ năm đó tôi theo đuổi vợ tôi phải tốn rất nhiều tâm trí đấy.”

Lâm Húc giả vờ đắc ý.

“Đừng quá ghen tị với nhan sắc của tôi.”

“Mau biến đi.” Hà Diệp Minh cười mắng một câu, rồi thở dài.

“Cậu biết rồi đấy, theo đúng quy trình, tôi cần phải kiểm tra nhân thân của cô ấy.”

“Ừ, tôi hiểu rồi, báo cáo cho anh chính là vì chuyện này.” Lâm Húc đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần.

“Sếp Hà, chúng ta xuống núi thôi.”

“Nhanh vậy, tôi còn chưa nghỉ đủ mà.” Hà Diệp Minh bất mãn kêu lên.

Lâm Húc cười khẩy, nhìn về phía dấu hiệu chỉ đường gần đó.

“Có cáp treo mà, sếp Hà, khi anh leo lên không hỏi thăm phòng quản lý dưới chân núi à?”

“Làm sao tôi lại không thấy?” Hà Diệp Minh nghẹn lại, định nổi giận, nhưng lại kiêng kị không muốn gây sự chú ý, đành phải nuốt cơn giận xuống, cùng Lâm Húc đi về phía cáp treo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện